Trần Phàm chăm chú nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cảm thấy toàn thân ấm áp, cảm giác này khiến hắn trong lúc im lặng không đành lòng từ chối, nên gật đầu.
Trần Phàm cười to, nhìn Mạnh Hạo mà lòng đầy vui sướng, rồi cùng Mạnh
Hạo hóa thành hai cây cầu vồng bay tới chỗ đám người Nhất Kiếm Tông.
Khi tên nam tử trung niên họ Lý thấy Mạnh Hạo bên cạnh Trần Phàm thì nhíu mày.
- Tiểu sư đệ với sư tôn ta từng có giao hảo, muốn tới bái phỏng, nên ta để sư đệ theo chúng ta cùng về.
Lúc tới gần, Trần Phàm thản nhiên nói, xem như là giải thích, sau đó kéo Mạnh Hạo thì thầm.
Nam tử trung niên họ Lý không nói lời nào, xoay người hóa thành cầu vồng cùng đoàn người phá không mà đi.
- Tiểu sư đệ, tới Nhất Kiếm Tông rồi ta sẽ tới xin sư tôn để sư tôn cũng thu sư đệ làm đệ tử, đến lúc đó chúng ta cũng là sư huynh đệ ở Nhất
Kiếm Tông này. Chuyện này hẳn là sẽ được thôi, ta chưa bao giờ mở miệng
yêu cầu sư tôn cái gì, lần này tám chín phần mười là ông sẽ đồng ý.
Nhưng có lẽ cũng chỉ thu làm đệ tử ký danh thôi. Nhưng dù sao ông có tu
vi Nguyên Anh, cho dù có thu làm đệ tử ký danh thì cũng đủ có địa vị ở
Nhất Kiếm Tông này.
Trần Phàm thấp giọng nói, hiển nhiên là đã dùng mọi phương pháp để trải đường cho tương lai Mạnh Hạo.
- Sư huynh, chuyện này sư đệ đã có dự tính, tạm thời không cần đâu.
Mạnh Hạo do dự một chút, cuối cùng vẫn nói.
- Tiểu sư đệ!
Sắc mặt Trần Phàm lập tức trở nên nghiêm túc.
- Ta biết sư đệ không muốn gia nhập tông môn nào nữa, cũng giống ta năm
đó, cả đời chỉ muốn ở lại một tông môn, nhưng… với tu sĩ chúng ta, tông
môn là gốc rễ, là nền tảng. Hơn nữa Nam Vực này người không tông phái
đều là tán tu, cho dù là tu hành hay phát triển rất gian nan, uổng phí
thời gian mà cuối cùng chỉ là công dã tràng. Chuyện này đệ phải nghe ta, Nhất Kiếm Tông thân là đệ nhất tông môn ở Nam Vực, đạo uẩn thâm hậu, là nơi để chúng ta trưởng thành.
Mạnh Hạo trầm mặc.
Dọc đường đi, Trần Phàm không ngừng khuyên nhủ, dùng lý lẽ để đả động
Mạnh Hạo. Cho đến trưa ngày hôm sau, từ rất xa đã có thể nhìn thấy sơn
môn Nhất Kiếm Tông, Mạnh Hạo thầm than một tiếng, gật gật đầu.
Trần Phàm thế mới tươi cười. Gã nhìn Mạnh Hạo đầy nhu hòa, cũng là ánh
mắt của trưởng bối khi nhìn vãn bối, mặc dù tuổi của gã không lớn hơn
Mạnh Hạo là bao. Nhưng trong mắt gã, Mạnh Hạo vẫn còn là vị thư sinh nho nhỏ năm đó.
Nhất Kiếm Tông được xây dựng trên một ngọn núi sừng sững giữa bầu trời,
hơn ngọn núi bình thường rất nhiều, là ngọn núi to lớn nhất Nam Vực!
Được gọi là, Nhất Đạo sơn!
Lúc này trên núi này, bầu trời như một chiếc gương sáng, nhưng lại có
một ngọn núi trông giống hệt bên dưới lơ lửng, treo ngược trên bầu trời. Đứng từ xa mà nhìn thì hai ngọn núi này hệt như chiếc đồng hồ cát, làm
cho người nào mà lần đầu nhìn thấy đều choáng ngợp.
Ngọn núi thứ hai này có tên là Nhất Tông sơn!
Hai ngọn núi này lớn đến mức tầm mắt chỉ có thể mơ hồ thấy được cuối,
đây cũng là ngọn núi lớn nhất mà Mạnh Hạo từng thấy, lúc này từ xa nhìn
vọng tới, tinh thần không khỏi chấn động.
Nếu chỉ là hai ngọn núi thì thôi, nhưng ở giữa chúng lại có một thanh
kiếm lớn đến mức khó có thể hình dung xuyên thẳng qua hai ngọn núi, đâm
xuống mặt đất!
Vị trí của chuôi kiếm là ở ngọn núi trên bầu trời, từ xa có thể thấy được rất rõ.
Bốn phía là ánh sáng vạn trượng, khiến cho nơi đây thoạt nhìn hệt như tiên cảnh.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn từng thấy Thanh La Tông, lúc này lại thấy
được Nhất Kiếm Tông. Hai tông môn này đều là đại tông ở Nam Vực, Thanh
La Tông thế lớn vô cùng, tạo ra uy hiếp khiến người ta không thể không
cúng bái.
Mà Nhất Kiếm Tông thì lại bá đạo phi phàm, sơn môn này không phải làm cho người ta cúng bái, mà chỉ có thể kính sợ!
- Không biết mấy tông môn kia trông sẽ thế nào…
Mạnh Hạo nhìn Nhất Kiếm Tông ở đằng xa, thì thầm.
Đoàn người bay nhanh hơn, chỉ giây lát liền tới bên ngoài Nhất Đạo sơn
của Nhất Kiếm Tông. Lúc bước vào nơi màu sắc lượn lờ, nam tử trung niên
họ Lý quay đầu lạnh lùng liếc Mạnh Hạo một cái, hừ lạnh một tiếng rồi
mới ngạo nghễ bước vào trong, lập tức biến mất.
Mạnh Hạo thản nhiên nhìn lại đối phương, với hắn thì kẻ này mới là loại
người không rõ tình thế. Ngày đó nếu Trần Phàm không ngăn cản, Mạnh Hạo
mà ra tay thì trung niên họ Lý với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ này chết hay bị
thương đều tùy tâm tình Mạnh Hạo.
- Đừng lo lắng, chờ sư tôn thu sư đệ làm đệ tử ký danh rồi, Lý sư huynh sẽ không dám động tới sư đệ nữa.
Trần Phàm nghĩ rằng Mạnh Hạo đang lo lắng nên cười an ủi, rồi dẫn Mạnh
Hạo bước vào trong, lấy ra một chiếc ngọc giản. Ngọc giản này phát ra
hào quang, đưa Mạnh Hạo vào trong vòng sáng đủ màu kia, biến mất không
thấy gì nữa.
Khi xuất hiện thì đã ở dưới chân núi Nhất Đạo sơn, nơi này điểu ngữ
hương hoa, suối chảy róc rách. Có không ít đệ tử ngoại môn Nhất Kiếm
Tông ở đây, thấy Trần Phàm thì đều vội ôm quyền cúi đầu, vô cùng cung
kính.
- Tiểu sư đệ đứng đây chờ ta, ta đi bái kiến trưởng lão trước, sau đó sẽ tới tìm sư tôn, có lẽ đến đêm mới trở về được. Sư đệ cứ nghỉ ngơi ở
đây, cũng có thể ra ngoài đi dạo, nhưng đừng đi quá xa, chờ ta trở lại
rồi sư huynh đệ chúng ta sẽ hàn huyên thâu đêm.
Trần Phàm dẫn Mạnh Hạo tới ngoài sân của một lầu các, cười nói, lại vỗ bả vai Mạnh Hạo rồi xoay người hóa thành cầu vồng bay đi.
Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm đi xa, thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía rồi đẩy
cửa viện đi vào trong lầu các. Nơi đây trang trí lịch sự tao nhã chứ
không hề xa hoa, nhưng lại chẳng mất đi thanh lịch, nhất là trong lầu
các không hề thiếu tranh cuộn. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, lấy ra
một quyển sách cổ, bắt đầu lật xem.
Không bao lâu sau, hắn bỏ sách cổ xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
- Chẳng lẽ thật sự bái nhập Nhất Kiếm Tông…
Mạnh Hạo khẽ cau mày. Nơi đây không phải lựa chọn đầu tiên của hắn, vả
lại nay Thanh La Tông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ với miếng da kia,
bái nhập Nhất Kiếm Tông cũng là một lựa chọn rất tốt.
- Nhưng ta lại càng khuynh hướng Tử Vận Tông, để học thuật Tử Khí Đông Lai…
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn chấp nhất với Tử Vận Tông ngoài việc giải
độc thì còn có một nguyên nhân, đó là thuật Tử Khí Đông Lai. Thuật ấy có thể kết ra tử đan, mà tử đan đã là mức độ cao nhất của Kết Đan.
- Vả lại ta cần học cách luyện đan, không thể lần nào luyện chế đan dược cũng phải mượn tay kẻ khác, nhất là Hoàn Mỹ Kim Đan…
Mạnh Hạo ngồi suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh, hoàng hôn đã kéo
tới. Ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thấy Trần Phàm còn chưa về nên hắn đi ra lầu các, đứng trong sân ngẩng đầu
nhìn Nhất Đạo sơn.
Lúc này trời đã về chiều, ánh hoàng hôn chiếu lên Nhất Đạo sơn khiến núi này như trở nên mông lung, sương mù như ẩn như hiện. Mạnh Hạo ngóng
nhìn, bỗng đôi mắt hắn co rụt lại.
Chỉ thấy trên Nhất Đạo sơn kia, dưới ánh trời chiều, một nữ tử mặc váy
dài màu xanh đang cất bước đi ra từ đỉnh Nhất Đạo sơn, dường như là đang đi xuống chân núi.
Nàng xuất hiện khiến thế giới mịt mờ này bỗng như trở nên rõ nét. Mà tại lúc này bốn phía vang lên những tiếng quỳ bái.
- Là Sơn Linh sư tỷ!
- Đúng là Sơn Linh sư tỷ, hôm nay là hoàng hôn mùng chín hàng tháng, đúng là ngày sư tỷ xuống núi hái lộ…
- Bái kiến Sơn Linh sư tỷ…
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên từ bên ngoài, Mạnh Hạo nhìn nữ tử đi xuống từ đỉnh núi, nội tâm chấn động, bởi vì một khắc này, Cổ Ngọc
Phong Yêu trong túi càn khôn của hắn lại truyền ra âm thanh vang vọng.
- Đệ cửu sơn chi thạch, lạc giới hóa đạo chi sơn, thử sơn hữu linh, kỳ
linh tự yêu, kỳ ý bất tồn vu thế, nhược ngộ... Hành thiện tắc điểm hóa,
hành hung tắc phong diệt, khả châm chước nhi định.
Lúc âm thanh này vang lên, Mạnh Hạo im lặng, tâm trạng dần bình phục.
Hắn đã quen với sự kỳ dị của Cổ ngọc Phong Yêu, lúc nhìn nữ tử kia đi
xuống, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang.
Lúc này có không ít tu sĩ bay lên, đứng giữa không trung cúi đầu với nữ
tử kia, cung kính chào hỏi. Trong đó tên nam tử trung niên họ Lý lại
xuất hiện giữa không trung, cúi đầu một cách rất khách khí.
Ngay khi Mạnh Hạo nhìn nữ tử này, nàng ta đang đi giữa không trung, cũng quay mặt sang nhìn về phía Mạnh Hạo.
Tầm mắt hai người lập tức chạm nhau, nhìn nhau vài giây thì nữ tử khẽ
cau mày, thu hồi tầm mắt, trong tiếng bái chào của mọi người, đi về phía xa xa. Nàng dù đã đi, nhưng tên nam tử trung niên họ Lý cũng nhận ra
ánh mắt giữa Mạnh Hạo và nữ tử kia.
Y cũng nhìn thấy Sơn Linh nhíu mày, vì thế liền quay người sang nhìn
Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng, rồi hóa thành cầu vồng bay tới chỗ Mạnh
Hạo.
Y làm vậy lập tức khiến đám đệ tử Nhất Kiếm Tông xung quanh chú ý. Chỉ
giây lát sau, nam tử trung niên họ Lý đã xuất hiện trên không trung nơi
Mạnh Hạo đứng, cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống.
- Lại là ngươi!
- Đầu tiên là không biết tự lượng sức, sau đó lại dám bất kính với Sơn
Linh sư muội của Nhất Kiếm Tông ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!
Nam tử trung niên họ Lý lạnh lùng nói, lập tức khiến không ít đệ tử Nhất Kiếm Tông quay sang nhìn Mạnh Hạo.
- Người này là ai?
- Trông lạ lắm, chưa gặp bao giờ…
- Ta nhớ ra kẻ này rồi, là khách mà buổi trưa Trần Phàm sư huynh đưa
tới. Chỉ là vì sao Lý sư huynh lại đối xử với kẻ này như vậy?
Mạnh Hạo bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn tên trung niên họ Lý đang tỏ ra kiêu căng kia.
- Các hạ nói vậy là có ý gì?
Mạnh Hạo thản nhiên hỏi.
- Mặc kệ ngươi có ý đồ gì, nơi đây là Nhất Kiếm Tông, nếu ngươi như thế, thì không chừng Lý mỗ đành phải thay sư huynh của ngươi dạy dỗ ngươi
một phen.
Nam tử trung niên họ Lý này hiển nhiên chẳng nói lý gì với một Mạnh Hạo
mà thoạt trông chỉ là Trúc Cơ trung kỳ. Lúc trước y đã không có ấn tượng tốt với Mạnh Hạo, hơn nữa cái nhíu mày của Sơn Linh khiến y lại càng
không thích Mạnh Hạo, lúc này vừa nói mà tay phải đã nâng lên, lúc hạ
xuống thì tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn ầm ầm bộc phát.
- Kỳ quái!
Mạnh Hạo lãnh đạm nói. Lúc này trung niên họ Lý đã hạ tay xuống, một
luồng khí tức Trúc Cơ đại viên mãn truyền khắp nơi, ngay lập tức ảo ảnh
một thanh kiếm lớn huyễn hóa ra, từ trên không trung chém xuống Mạnh
Hạo.
Hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, hắn giơ tay phải lên. Mạnh Hạo vốn không có cảm tình gì với nam tử trung niên này, nhưng ngay khi hai
người đang vô cùng căng thẳng như vậy, một thanh tiểu kiếm màu đen từ
đằng xa phóng tới, ngay lập tức đụng vào kiếm ảnh của trung niên họ Lý.
Oành! Kiếm ảnh kia trực tiếp vỡ tung, sắc mặt trung niên họ Lý trầm
xuống, lúc này Trần Phàm đã hóa thành cầu vồng bay nhanh tới đây.
- Lý sư huynh, ngươi vài lần gây sự với sư đệ ta, chẳng lẽ thực nghĩ ỷ
vào tu vi Giả Đan là không thèm nể mặt Trần mỗ. Dù thế nào thì Trần mỗ
cũng là một trong Nhất Kiếm Thất Tử, mà ngươi… là cái thá gì!