Mạnh Hạo dừng bước, một chân của hắn ở cửa ra, cảm
nhận được lực hút từ của ra truyền đến, nhưng cái chân còn lại, lúc này bất kể
như thế nào cũng không thể bước ra.
Hắn quay đầu nhìn cảnh tượng trên bầu trời phía xa, thân
thể run rẩy. Gương đồng... với hắn mà nói, là chí bảo thay đổi toàn bộ cuộc đời
hắn, mà Anh Vũ bên trong thì chính là bằng hữu của hắn, là đồng bọn của hắn!
Còn có Bì Đống, tuy rằng vẫn thường đấu võ mồm cùng Anh
Vũ, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, bọn chúng... đã trở thành thân nhân của hắn.
Hắn làm sao có thể quên được, một Bì Đống toàn nói huyện
thuyên, làm sao có thể quên được một Anh Vũ chỉ toàn thổi phồng tự sướng, một kẻ
luôn miệng tự xưng là Ngũ gia, một kẻ tự xưng là Tam gia chứ? Làm sao có thể
quên được một màn Hải Sản Ca chứ?
Hết thảy kỷ niệm lúc này đều hiện lên trong đầu hắn, đến
cuối cùng hóa thành một màn sinh ly tử biệt kia. Vì mình, Anh Vũ cam nguyện bị
xóa đi thần trí, Bì Đống cam nguyện vứt bỏ sinh mạng bất tử.
Cuối cùng, một kẻ bị xóa đi thần trí thì bị hai thế lực lớn
cướp đi, một kẻ thì trở thành vật chết, được Mạnh Hạo bi ai lưu giữ tại chỗ sâu
nhất trong túi trữ vật.
- Anh Vũ... Mạnh Hạo còn đang lẩm bẩm, thì thiếu niên áo
bào vàng đã ầm ầm vọt qua bên cạnh hắn, trực tiếp bước ra cửa biến mất, sau đó
là Sa Cửu Đông, lão nhân chưởng giáo cũng bay nhanh vượt qua cửa ra, biến mất.
Trước khi đi, bọn họ đều nhìn về phía Mạnh Hạo, không hiểu
vì sao Mạnh Hạo lại tỏ ra chần chờ, mà bọn họ cũng không có thời gian để suy
nghĩ chuyện này, chỉ hận tốc độ rời đi không thể nhanh hơn mà thôi.
Duy chỉ còn lại mình Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, hắn như thể
không thấy được những tu sĩ Thương Mang Phái đang lướt qua bên cạnh mình trốn
ra, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía gương đồng.
Hắn thấy được gương đồng va chạm với ngón tay kia nổ
vang, thấy được ngón tay kia bị chấn động một cái, bất ngờ lại hơi lệch đi, thậm
chí trở nên hơi mờ nhạt, xuất hiện dấu vết vỡ vụn nhỏ. Vết nứt này trong phút
chốc khuếch tán, khiến cho ngón tay bị chấn động.
Mơ hồ có tiếng “hả” truyền ra, ngón tay tràn đầy
khe nứt kia nâng lên, khẽ bắn ra một cái.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, vào giờ khắc này, gương
đồng... liền vỡ vụn.
Mặt gương đồng tan vỡ thành chín phần... bị phân tán khắp
bốn phía. 8 phần trong đó bắn lên tinh không, không biết đi về đâu. Còn chủ thể
gương đồng, mặc dù không bị vỡ ra, nhưng lại ảm đạm không chút ánh sáng, cũng
bay về chỗ sâu trong tinh không.
Nhưng... còn một mảnh gương vỡ... lại rơi về hướng tầng đại
lục thứ ba...
Một màn này, Mạnh Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, thân thể hắn
run rẩy, bỗng nhiên hắn trở nên kích động muốn đi tầng đại lục thứ ba, muốn tìm
mảnh gương rơi xuống nơi đó! !
Thậm chí hắn có loại cảm giác, nếu như mình có thể tìm được
mảnh gương này, có lẽ... hắn sẽ có thể lần nữa cảm nhận được gương đồng, cảm nhận
được Anh Vũ!
Theo gương đồng vỡ vụn, thân ảnh tầng đại lục thứ chín
mang theo bi ai, mang theo vẻ điên cuồng cũng ầm ầm lao thẳng tới ngón tay...
Một màn kế tiếp Mạnh Hạo cũng không quan sát, hai mắt của
hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tầng đại lục thứ ba, hô hấp trở nên dồn dập. Thời khắc
này, tuy rằng hầu hết Thương Mang tu sĩ đều đã trốn ra, nhưng trước mặt của hắn
vẫn còn hai vị Chí Tôn bát nguyên đang phóng đến gần Mạnh Hạo, khi sắp lao đến
cửa ra, thân thể hai người này chợt run lên bần bật, hóa thành tro bụi cách Mạnh
Hạo chỉ có mười trượng.
Gần như ngay khi bọn hắn hóa thành tro bụi, cây đèn đồng
thau trong cơ thể Mạnh Hạo đã ảm đạm đến cực hạn, dường như sắp tắt mất. Mạnh Hạo
cũng cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước mắt, tại một sát na này, cảm giác cận
kề cái chết dường như cách mình rất gần...
Mạnh Hạo biết nguy hiểm, biết lúc này ranh giới sống chết
chỉ mỏng như sợi tơ, nhưng vẫn kiên trì mở con mắt thứ ba ra, nhìn lại một lần
cuối cùng. Dùng con mắt thứ ba khóa vị trí mảnh gương kia, xác định chuẩn vị
trí mảnh gương rơi trên tầng đại lục thứ ba.
Quan sát xong, nguy cơ sinh tử đã gần ngay trước mắt, như
có một chiếc miệng to vô hình đang sắp sửa cắn nuốt hắn vào trong. Trong chớp mắt
này, Mạnh Hạo liền ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, cái chân còn lại nhanh chóng bước
ra, trong nháy mắt liền biến mất.
Ngay lập tức, sóng gợn tử vong đã trùm lên vị trí của hắn
vừa đứng.
Tại một truyền tống trận bên trên một nửa tinh cầu Thương
Mang Tinh.
Thân ảnh Mạnh Hạo từ trong hư vô đi ra, mới vừa xuất hiện,
hắn liền phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại ánh
lên ngọn lửa điên cuồng.
Đám người Thương Mang Phái ở xung quanh hắn, thời khắc
này đều vô cùng chật vật, mấy chục người cùng tiến vào, thời khắc này chỉ có 20
người trở về, những người khác... đều đã bỏ mạng ở bên trong Minh Cung.
- Khi nào mới có thể lại đi vào?! Mạnh Hạo ngẩng đầu,
nhìn về phía chưởng giáo lão nhân hỏi.
- Ít nhất cần phải một năm, nhưng cũng không nhất định một
năm sau sẽ tiến vào, chúng ta còn phải chuẩn bị một chút. Lần sau lão phu sẽ
đích thân đi mời Bạch Vụ Trần Tiên! Có nàng tham dự, tính cả nhị Tôn, chúng ta
đã có 6 vị cửu nguyên đỉnh phong, cộng thêm ưu thế của ngươi tại bên trong Minh
Cung, chúng ta mới có thể nắm chắc mở ra được lối đi dẫn tới tầng đại lục thứ
hai. Lão nhân chưởng giáo không vì nguy hiểm vừa rồi mà bỏ đi ý định trong đầu,
ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Dù sao đối với bọn hắn mà nói, Tế đàn Siêu Thoát chính là
hy vọng để bọn họ đạt đến cảnh giới Siêu Thoát!
Mạnh Hạo trầm mặc, cúi đầu liếc nhìn truyền tống trận dưới
chân, tâm trạng của hắn lúc này rất không yên tĩnh. Lần trải qua Minh Cung này,
khiến Mạnh Hạo thu hoạch được rất nhiều.
Mà đầu mối gương đồng phút cuối cùng, càng khiến cho Mạnh
Hạo kiên định quyết tâm lần nữa xâm nhập Minh Cung!
- “Nếu tìm được mảnh gương kia, ta sẽ có thể lần nữa
liên hệ được với gương đồng...” Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ chấp
nhất. Hắn vung tay áo, hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng đều bay ra, trong
lòng hai người vẫn còn sợ hãi không thôi. Mặc dù bọn họ ở bên trong túi trữ vật,
nhưng Mạnh Hạo cũng không phong ấn cảm nhận của bọn họ đối với ngoại giới.
Nhất là khi Mạnh Hạo dừng lại, đối với hai vị Chí Tôn bát
nguyên này mà nói, chính là sự khảo nghiệm sinh tử.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, cất bước ra khỏi truyền tống trận.
Thời khắc này tâm trạng của hắn đang rất phiền não, như thể mong đợi một chuyện,
nhưng lại nhận ra chuyển này cần phải chờ đợi rất lâu vậy. Tuy rằng hắn có thể
áp chế loại cảm giác này, nhưng bởi vậy mà lại gợi lên những chuyện trong dĩ
vãng, khiến trong lòng hắn không khỏi đau buồn.
Đi ra khỏi trận pháp, phía trước Mạnh Hạo là thiếu niên
áo bào vàng Kim Vân Sơn. Thời khắc này trở về được Thương Mang Phái, khiến hắn
thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong Minh Cung, Mạnh Hạo có liên hệ với vô tận quỷ hồn,
chiếm cứ ưu thế lớn, khiến hắn không thể không cúi đầu trước nguy cơ tử vong.
Hiện tại đã trở về, mặc dù hắn biết Mạnh Hạo không dễ trêu chọc, nhưng vẫn lộ
ra vẻ lạnh lùng.
Đây cũng không phải là hắn lại muốn khiêu khích Mạnh Hạo,
dù sao chưởng giáo cùng oán khí với Sa Cửu Đông đã có lời thề, chỉ có điều oán
khí trong lòng hắn vẫn còn rất nặng, lúc ở trong Minh Cung không thể không đè
nén, thời khắc này trở lại Thương Mang Phái, đương nhiên là hắn không muốn tiếp
tục đè nén nữa.
Cho dù Mạnh Hạo sáng lập kỳ tích trên Siêu Thoát Tế đàn,
lại đối đầu với thiên uy vô cùng kinh người, nhưng trong mắt của hắn, vẫn là do
Mạnh Hạo mượn quỷ hồn. Có điều hắn cũng có rất nhiều kiêng kỵ, dù sao... từ đầu
đến cuối, hắn cũng chưa thấy căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo, hơn nữa hắn căn
bản cũng không cho rằng Mạnh Hạo không có căn nguyên thứ chín, chỉ một mực cho
rằng, đối phương đang giữ lại làm đòn sát thủ.
Nhưng hắn cũng không định ra tay với Mạnh Hạo, lúc này hắn
chẳng qua chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo một cái mà thôi.
- Tránh ra.
Mạnh Hạo híp mắt lại, chậm rãi lên tiếng.
Hắn vừa nói ra, thiếu niên áo bào vàng liền nhíu mày,
xung quanh vẫn còn rất trống trải, mặc dù hắn đang chắn trước mặt Mạnh Hạo,
nhưng Mạnh Hạo chỉ cần vòng qua là được.
- Ngươi muốn kiếm chuyện sao? Thiếu niên áo bào vàng lạnh
lùng lên tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chỉ một
câu nói, một ánh mắt lạnh như băng của mình, Mạnh Hạo liền ngẩng mạnh đầu,
trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay phải nâng lên, trực tiếp bấm quyết đánh ra
một quyền.
- Ta chính là đang kiếm chuyện đó! Mạnh Hạo vừa dứt lời,
bước chân bỗng nâng lên, dậm mạnh xuống đất. Theo mặt đất ầm ầm chấn động, nắm
đấm của hắn cũng mạnh mẽ nện tới.
Một quyền này, ẩn chứa Diệt Sinh, Xá Thân, Sát Thần, Đồ
Ma, bốn quyền ngưng tụ một chỗ, khi đánh ra, lập tức khiến đất rung núi chuyển,
thiên địa biến sắc, khí thế ngập trời.
Thiếu niên áo bào vàng biến sắc, thương thế của hắn lúc ở
trong Minh Cung không nhẹ, mười thành thực lực thời khắc này chỉ phát huy được
không tới bảy thành. Thấy Mạnh Hạo trực tiếp ra tay, hắn lập tức bấm quyết phản
kích, va chạm với một quyền toàn lực của Mạnh Hạo, truyền ra tiếng nổ ngập trời.
Thân thể thiếu niên áo bào vàng run lên, lui mạnh về sau,
phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt của hắn lộ ra vẻ điên cuồng, sâu trong đáy
lòng lại ủy khuất đến cực hạn.
Có trời đất chứng giám... hắn thật sự không muốn ra tay với
Mạnh Hạo, hắn chỉ cảm thấy mình đứng ở nơi đó cũng không quá mức vướng víu, thậm
chí cái nhìn của hắn đối với Mạnh Hạo cũng không có ý khiêu khích. Đó chỉ là vẻ
lạnh lùng rất tự nhiên khi hắn trở về tới thế lực của mình mà thôi.
Thậm chí, hắn cũng không biết tại sao mình lại đắc tội với
tên điên trước mắt này...
Hắn không biết, những người khác lại càng không biết. Thời
khắc này, lão nhân chưởng giáo chỉ biết cười khổ, Sa Cửu Đông thầm thở dài, Chí
Tôn thứ hai thì trợn tròn mắt, xem như đã được kiến thức sự bá đạo của Mạnh Hạo.
Chuyện này bọn hắn nhìn như thế nào cũng thấy, rõ ràng
là... tâm trạng Mạnh Hạo không tốt, cho nên muốn tìm người phát tiết một chút,
cố tình lại xui xẻo đúng Kim Vân Sơn...
Trong tiếng nổ vang ngập trời, trong lòng thiếu niên áo
bào vàng tràn đầy ủy khuất và tức giận, lập tức bấm quyết thi triển ra thần
thông. Mạnh Hạo thì hóa thành đại bàng, ầm ầm bắn ra vô số lông chim, trong chớp
mắt đã tri triển ra cấm pháp quy nhất!
Trong lúc nhất thời, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang
lên. Thiếu niên áo bào vàng vốn đã bị thương sẵn, hơn nữa lại bị Mạnh Hạo chấn
nhiếp trong Minh Cung, nên dĩ nhiên đã mất đi chiến ý. Thời khắc này hắn bị Mạnh
Hạo áp chế, không ngừng bại lui.
Lão nhân chưởng giáo lắc đầu cười khổ, cùng với Sa Cửu
Đông lần nữa tách hai người ra. Mạnh Hạo trừng mắt liếc nhìn thiếu niên áo bào
vàng một cái, thiếu niên áo bào vàng cũng đồng dạng trừng mắt nhìn qua, đáy
lòng hắn vô cùng ủy khuất, thời khắc này rất muốn bạo phát.
- Tên điên, tâm trạng ngươi không tốt là có thể tùy ý
đánh người sao, xích mích của chúng ta trước đó, không phải đã được hòa giải rồi
sao, ngươi vẫn còn cầm vòng tay trữ vật của ta đó! Thiếu niên áo bào vàng gào
thét, hắn càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
Bị hắn nói như vậy, Mạnh Hạo liền nhớ lại chuyện vòng tay
trữ vật, vẻ mặt cũng dịu xuống, vội ho một tiếng định mở miệng, nhưng lại không
biết nên nói cái gì, chuyện này... Quả thật là tâm trạng hắn không tốt, chủ động
gây chuyện.
Mạnh Hạo đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người
đi thẳng, trở về Đệ Cửu Chí Tôn Thành của hắn, tiến vào trong đại điện, trực tiếp
bế quan.
- “Tên điên, tên điên!” Thiếu niên áo bào vàng
hung hăng trợn mắt nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, trong lòng thầm quyết định,
thù này nhất định phải báo. Nhưng nghĩ tới việc đối phương có thể kiên trì 16
ngày tại Tế đàn Siêu Thoát, tu vi lại không xê xích bao nhiêu so với mình, thậm
chí còn ẩn tàng căn nguyên thứ chín chưa sử dụng ra, sau đó lại nghĩ tới trạng
thái vô địch của đối phương trong Minh Cung, trong khi mình vẫn còn phải tiến
vào Minh Cung nhiều lần nữa. Hắn cũng chỉ có thể cắn răng, thay đổi quyết định
của mình.
- “Chết tiệt , sau này ta tuyệt đối sẽ không đứng ở
trước mặt tên điên này nữa“.