Chương 1895 : Ta ở Đệ Thập Thiên chờ các ngươi
Đại lục Đệ Thập Tam Thiên bỗng nhiên chấn động, vô số dị tộc
vào lúc này, toàn bộ bị hắc khí quấn quanh đầu bọn họ, chui vào trong thất khiếu,
từng tên một mở to mắt, lộ ra đau khổ, rất nhanh, từng tên ngã xuống, bị toàn bộ
tu sĩ Sơn Hải từng bị bọn họ diệt sát trong trí nhớ giết ngược lại!
Thuật pháp này, Mạnh Hạo lúc trước không có Siêu Thoát, ý
chí La Thiên mượn Trần Phàm thi triển, đối với Mạnh Hạo tạo nên ảnh hưởng, vả lại
hắn chưa bao giờ nghe thấy, nhưng sau khi Siêu Thoát, Mạnh Hạo đối với tu vi
cùng cảnh giới của mình đã có hiểu biết rõ ràng.
Cái gọi là Siêu Thoát chính là... không gì không làm được!
Chỉ có không nghĩ tới không có không làm được!
Loại cảnh giới này là tiên, là thần, là ma, là quỷ, là
yêu!
Mạnh Hạo phất tay, đại lục Đệ Thập Tam Thiên ầm ầm tan vỡ,
khi tan vỡ, tất cả dị tộc trên đó tử vong, hồn bọn họ đều bị lấy ra, chạy thẳng
đến biển lửa trên bầu trời, tiếp nhận thiêu cháy.
Khi Đệ Thập Tam Thiên vỡ nát, vô số hòn đá từng lau chùi
hư vô, trực tiếp thiêu cháy, trở thành hỏa thạch đi thẳng tới đại lục Đệ Thập
Nhị Thiên, đập vào trên ngọn núi, khiến cho ngọn núi tan vỡ, đập vào trên mọi
nơi kiến trúc, khiến thành trì vỡ nát.
Dị tộc Đệ Thập Nhị Thiên cười thảm, bọn họ muốn phán
kháng nhưng lại vô dụng, muốn tự bạo nhưng không làm được, chỉ có thể ở nơi này
chờ đợi tử vong phủ xuống.
Còn trong biển lửa trên bầu trời kia, vô số thần hồn đang
bị đốt cháy, khiến tất cả dị tộc hiểu rõ, tử vong... không phải chung cực tự
thân, muốn chết cũng không phải dễ dàng.
Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn đại lục Đệ Thập Nhị Thiên, thần thức
ầm ầm tản ra, trực tiếp bao phủ, không có giơ lên một ngón tay, mà là truyền ra
một đạo thần niệm.
- Phong ấn tâm trí, trầm luân bản tính, tự giết lẫn nhau!
Thần niệm Mạnh Hạo vừa truyền ra, tất cả dị tộc trên Đệ Thập Nhị Thiên này,
toàn bộ thân thể run lên, bộ dáng những dị tộc này phần lớn đều là hai đầu dài,
thân thể mập mạp, miễn cưỡng là hình người đầy đủ, lúc này cặp mắt lập tức đỏ
thẫm, tâm trí bọn chúng trong chớp mắt trực tiếp bị tước đoạt đi.
Đó là lực lượng của thiên địa, đó là lực lượng Đạo Nguyên
của Mạnh Hạo, không gì làm không được. Ta cho ngươi có, ngươi mới có thể có, ta
không cho ngươi có, ngươi sẽ không thể có!
Trong tiếng nổ vang, nhưng dị tộc song đầu này, từng tên
gào thét hung tàn, không có thần trí, không có tinh thần, còn dư lại chỉ là bản
năng thú tính, trong đầu bọn chúng, thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, bọn chúng lúc
này hướng về đồng tộc bên cạnh, đánh ra những công kích hung tàn nhất.
Nhưng Mạnh Hạo lại giữ vững thần hồn hoàn chỉnh của bọn họ,
khiến cho thần hồn bọn họ lúc này có thần trí, nhưng lại bị phong ấn, chỉ có thể
đi xem, không thể ngăn trở bản năng thân thể.
Trận giết chóc này, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, yên lặng
nhìn, hắn chợt phát hiện, tự mình không có vui vẻ sau báo thù, mà chỉ có bi ai
sâu sắc.
Trong bi ai này, hắn cũng tự hỏi, bản thân như vậy, cùng
với dị tộc lúc trước có gì khác biệt, hắn trong trầm mặc tìm ra đáp án.
Khi hắn giết chóc, hắn không vui, mặc dù hắn cười nhưng
sâu trong nụ cười là bi thương sâu sắc, hắn tuy rằng tàn nhẫn, nhưng sau tàn nhẫn
lại là chua xót đã đè nén hơn một ngàn năm.
Sống trong thù hận, không phải mình chết thì chính là kẻ
thù chết!
Còn dị tộc giết chóc tu sĩ Sơn Hải Giới là vì phấn khởi,
vì hưng phấn.
Mạnh Hạo nhìn thanh âm dần thưa thớt trên đại lục, nhìn
những tên kia tự giết lẫn nhau, giống như dã thú cắn xé, cho đến cuối cùng, cả
đại lục an tĩnh.
Khi không ngừng giết chóc lẫn nhau, dị tộc trên đại lục
này, đã không còn dư lại bao nhiêu, Mạnh Hạo vung tay trong trầm mặc, vô số thần
hồn bay ra, quấn vào biển lửa, còn đại lục Đệ Thập Nhị Thiên, cũng vào lúc này,
ầm ầm vỡ nát, lộ ra phía dưới là đại lục Đệ Thập Nhất Thiên.
Trên đại lục này, vô số dị tộc run rẩy, lúc này gào thét
điên cuồng, cừu hận trong mắt bọn họ, còn có khủng khiếp, cầu khẩn, sợ hãi, đủ
loại tâm tình hiện ra trong ánh mắt.
Mạnh Hạo nhìn bọn họ, lòng của hắn từ từ bình tĩnh lại,
ánh sáng đỏ trong mắt hắn dần dần tản đi, hắn nâng tay lên, đánh về đại lục
cách đó không xa.
Dưới cú đánh này, cả đại lục ầm ầm run lên, trực tiếp vặn
vẹo, ngọn núi biến đổi, mặt đất biến đổi, sông lớn biến đổi, cả đại lục Đệ Thập
Nhất Thiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ, rất nhanh biến đổi bộ
dáng, không còn là đại lục mà giống như hóa thành một vũng bùn, bộ dáng tạo
thành lọ luyện đan!
Đại lục hóa thành lò luyện đan, dị tộc bên trong lò luyện
đan trở thành dược liệu, cảnh tượng này, dị tộc Đệ Thập Thiên thấy được, trong
mắt từng tên đều bị tuyệt vọng che mất.
Mạnh Hạo nhìn cả đại lục hóa thành lò luyện đan, trong trầm
mặc, hung hăng bớp mạnh, “ầm” một tiếng, cả lò luyện đan này lập tức
bốc cháy, trở thành đỏ thẫm, nóng cực hạn, bùng phát bên trong, hắn đây là pháp
thuật luyện đan, luyện tất cả tồn tại trong cả đại lục này, luyện chế những dị
tộc kia thành một viên... đại đan máu thịt!
Lò luyện đan đại lục run lên, bên trong truyền ra vô số
tiếng thét thảm thiết, dần dần mờ đi, đến cuối cùng không còn tiếng thở, cả lò
luyện đan ầm ầm nổ tung, vô số mảnh vỡ tứ tán, nhiều thần hồn bay ra, bị hút trực
tiếp vào trong biển lửa trên bầu trời, cùng lúc đó, một viên đan dược máu lớn bằng
nắm tay, bỗng nhiên bay ra, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.
Nhìn chằm chằm đan này, thần sắc Mạnh Hạo càng thêm bình
tĩnh, nếu cẩn thận xem xét, có thể thấy được mệt mỏi cùng đau thương phát ra từ
trong lòng hắn, qua rất lâu, rất lâu, Mạnh Hạo vung tay áo, đan dược màu máu
bay ra, bay thẳng đến lão thằn lằn trong đại quân Thương Mang.
- Cho ngươi.
Lão thằn lằn sửng sốt, nhìn chằm chằm đan này, bỗng nhiên
hít sâu, đan này lập tức bay vào trong miệng lão, bị lão nuốt vào, thân thể lão
ầm ầm run rẩy, trẻ lại không ít.
Nhìn chằm chằm đại lục Đệ Thập Thiên, nhìn những dị tộc
tuyệt vọng kia, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lát sâu, khi mở mắt ra, hắn
hít sâu, dường như suy nghĩ một ít chuyện rõ ràng.
- Ta một người báo thù, có chút ích kỷ, ta đè nén hơn một
ngàn năm, nhưng đồng dạng tu sĩ Sơn Hải Giới cũng đã đè nén hơn ngàn năm. Đè
nén như vậy, cần máu tươi cùng sinh mạng dị tộc rửa sách mới đúng. Mạnh Hạo nhẹ
giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe sáng, nhấc tay lên, chỉ về đại lục chư Thiên.
- Tước đoạt, trong đại lục chư Thiên, tu vi tất cả dị tộc,
khiến cho toàn bộ rớt xuống cảnh giới tầng một! Mạnh Hạo nói trong nháy mắt,
thanh âm của hắn, trực tiếp biến đổi từ Đệ Nhất Thiên cho đến Đệ Thập Thiên,
khiến cho tất cả dị tộc bên trong, trong chớp mắt, thân thể toàn bộ run lên, tu
vi tán loạn, trong rỗng đã mất đi cảnh giới tầng một!
Thất nguyên, trở thành Đạo Tôn, lục nguyên trở thành ngũ
nguyên, Đạo Cảnh nhất nguyên trực tiếp trở thành Cổ Cảnh, tất cả dị tộc không
sót một ai, lúc này, tu vi đều rớt xuống.
Đó không phải phong ấn, mà đột nhiên mất đi, vĩnh viễn
không trở lại.
- Tước đoạt thần thức tất cả dị tộc nơi này!
- Tước đoạt lực lượng phi hành tất cả dị tộc nơi này.
- Tước đoạt, lực lượng khôi phục tất cả dị tộc nơi này! Mạnh
Hạo thản nhiên nói, mỗi một câu nói ra, đều có thiên lôi nổ vang, giống như
khai thiên lập địa, trực tiếp từ nơi này sinh ra quy tắc, biến đổi hết thảy, bất
kỳ câu nói nào của hắn trong khoảnh khắc muốn nói ra đều trở thành sự thật.
Dị tộc trên đại lục chư Thiên, tu vi bọn chúng rớt xuống,
thần thức bọn chúng mất đi, bọn chúng không thể phi hành!
Cảnh tượng này không phải bất kỳ thuật pháp thần thông đều
có thể làm được, giống như thần tích, giống như Tiên pháp, giống như yêu đạo!
Tất cả dị tộc đại lục chư Thiên, rốt cuộc vào lúc này,
chân chính cảm nhận được kinh khủng không cách nào tưởng tượng của Mạnh Hạo,
cũng đồng dạng vào lúc này, cường giả còn sót lại trong đại lục chư Thiên, có mấy
người như vậy, run rẩy nói ra lên cấp của Mạnh Hạo.
- Siêu... Thoát! Từ hai chữ này nói ra, những cường gia dị
tộc kia, bọn chúng tuyệt vọng đã đến cực hạn, bởi vì bọn họ hiểu rõ, mặc dù là
đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới phủ xuống, tồn tại trước mắt Siêu Thoát
cũng chỉ là con kiến.
Còn Sơn Hải Giới cũng chú định bởi vì xuất hiện một người
Siêu Thoát, từ nay về sau... rung chuyển tinh không.
Cùng lúc đó, ảo ảnh Mạnh Hạo xuyên thấu qua đại lục chư
Thiên, rơi vào Sơn Hải Điệp, tròng mắt lộ ra nhu hòa, nâng tay lên, nhẹ nhàng
chỉ một cái.
Dưới ngón tay này, Sơn Hải Điệp lập tức chấn động, cánh vỗ
mạnh, giống như mở ra cánh cửa thế giới, vô số tu sĩ Sơn Hải Giới bên trong
trong chớp mắt, thân thể được dẫn dắt, từ trong Sơn Hải Giới đột nhiên bay ra.
- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng thần thức!
- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng vượt qua tinh không!
- Ban cho tu sĩ Sơn Hải uy lực thuật pháp!
- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng thân thể!
- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng khôi phục!
- Ban cho... chúc phúc của ta! Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn,
trong khoảnh khắc nói ra toàn bộ, tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới từ trong Sơn Hải Điệp
bay ra, toàn bộ tu vi trong cơ thể nổ vang, từng người một toàn thân bùng phát
ra ánh sáng chói mắt.
Trong tia sáng này, trong đó bay ra, không ít tu sĩ Sơn Hải
mờ mịt, bọn họ không thấy được Mạnh Hạo ngoài đại lục chư Thiên, nhưng bọn họ lại
nghe được một thanh âm nhu hòa, quanh quẩn chậm rãi trong tinh thần bọn họ.
- Tu sĩ Sơn Hải, ta là Mạnh Hạo... Cừu hận của Sơn Hải GIới,
hơn ngàn năm đè nén, các ngươi tư mình huyết tế dị tộc, khiến tự thân từ nay về
sau không trở lại trầm luân trong biển thù, lần nữa sừng sững ở tinh không, lần
nữa tạo nên Sơn Hải Giới, ta ở Đệ Thập Thiên, chờ các ngươi.
Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, lời nói chợt ngừng, dừng lại
trên cánh của Sơn Hải Điệp, nơi đó có cha mẹ hắn, nơi đó còn có một phần nữ tử
bồi bạn cha mẹ hắn.
Nàng mặc một thân quần dài màu trắng, rất đẹp, bộ dáng giống
trong trí nhớ Mạnh Hạo, thật đơn giản, nhu hòa, cứng cỏi, chỉ là... gầy gò.