- Sơn Hải Giới
lần này sớm đã bị chú định diệt đi huyết mạch, núi sông cũng mất… Cuộc chiến
lúc trước, các ngươi có thể đánh đến trình độ như vậy, đích thật là 33 Thiên ta
đã xem thường bọn ngươi rồi.
- Nhưng… dưới lực lượng tuyệt đối này, các
ngươi nhất định sẽ tiêu tán vĩnh viễn.
- Tiên giới huy hoàng năm đó cũng đã trở thành
tro bụi, kéo dài hơi tàn đến nay chẳng qua chỉ khiến cho tiên nhân bị người ta
khinh miệt mà thôi. Nữ Chí Tôn bát nguyên ở bên trong tam giác phong ấn, nhìn
Sơn Hải Giới, nhàn nhạt lên tiếng. Thanh âm truyền ra, vang vọng khắp Sơn Hải
Giới, lọt vào tai mỗi một tu sĩ Sơn Hải.
- Ta rất kinh ngạc, các ngươi thực sự nghĩ rằng
mình còn có hy vọng sao? Sau 33 Thiên còn có hai đại tôn giới, một là Ma giới,
hai là Tiên Thần giới. Hai đại giới đã đến gần…
- Sơn Hải Giới nhỏ nhoi có cái gì mà đòi chống
đối? Huyết mạch các ngươi sẽ bị diệt tuyệt, tinh thần các ngươi sẽ bị hủy diệt,
một người cũng không để lại.
Ánh mắt nữ Chí Tôn bát nguyên quét qua Sơn Hải
Giới. Tất cả mọi người ở Sơn Hải Giới bao gồm cả Mạnh Hạo, nàng cũng không để
vào mắt. Người nàng chú ý đến, là ở núi thứ tám sau núi thứ chín, có một vị Chí
Tôn bát nguyên khác. Trong Sơn Hải Giới, đó là người duy nhất nàng không nhìn
thấu cũng là kiêng kỵ duy nhất của nàng.
Về phần những cường giả thần bí khác, hoặc là
sẽ không xuất thủ với nàng, hoặc là cho dù có cường hãn nhưng lại vì đủ loại
nguyên nhân nên chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
- Thủy Đông Lưu… Ngươi ở trong Sơn Hải Giới
này, cũng chỉ là tàn hồn đoạt xá thân thể mà thôi… Rốt cục mục đích của ngươi
là gì, cuộc chiến tranh này, rõ ràng đã sớm bị chú định chấm dứt.
Nữ Chí Tôn bát nguyên nhíu mày. Điểm này nàng
nhìn không thấu, nên nàng mới có chút chần chừ.
Cuộc chiến Sơn Hải còn đang bạo phát, tiếng “ầm
ầm” vang vọng khắp nơi, núi thứ tám run rẩy. Xung quanh núi thứ tám, đại quân dị
tộc cùng với tu sĩ Sơn Hải giao chiến, long trời lở đất khiến tinh không vỡ vụn,
thậm chí đến núi thứ tám cũng bị liên lụy, lần lượt xuất hiện những vết nứt.
Trước mặt Hải Mộng Chí Tôn cùng với con rối
Chí Tôn là một vị cường giả đầu to, xuất thủ vô cùng quỷ dị, am hiểu thân thể
chỉ pháp, không ngờ đến chỉ với sức lực của một người, có thể cưỡng ép kéo lại
một nhóm làm họ không thể thoát thân.
Ở những nơi khác, dị tộc dữ tợn cùng tu sĩ Sơn
Hải chém giết, thảm thiết vô cùng.
Mạnh Hạo bên này cũng vô cùng hung hiểm. Chung
quanh hắn, hơn mười thân ảnh phủ xuống, còn có người khổng lồ vây quanh. Tiếng
vang ngập trời, ánh sáng pháp thuật rực rỡ. Mạnh Hạo tóc tai bù xù, dĩ nhiên là
đã toàn lực liều mạng. Hắn bước một bước thì đánh ra một quyền. Diệt Sinh, Nhập
Ma, Sát Thân, ba quyền dường như muốn đánh vỡ tinh không, trực tiếp đánh xuống
thân ảnh phía trước. Bốn phương tám hướng chấn động, người kia phun ra máu
tươi, trực tiếp hình thần câu diệt.
Mạnh Hạo thở hổn hển, hắn xoay người, Chiến
Binh xẹt qua tinh không như một đạo cầu vồng. Mặc cho hai người phía sau hắn đồng
thời vọt tới, nó vẫn cứ xẹt qua khiến bọn chúng trong lúc hoảng loạn, trực tiếp
bị chém bay đầu.
Liên tiếp giết chết ba người, tay Mạnh Hạo run
lên. Trong nháy mắt, hắn ở nơi này đã cảm nhận được thần thông của mấy tên
khác, đặc biệt là từ một quyền của người khổng lồ kia.
“Ầm ầm ầm”
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cũng may có Bì Đống
nên thương thế cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng, nhờ Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết
đã nhanh chóng khôi phục lại. Trong mắt hắn lộ ra hung tàn, hắn nâng tay lên,
Trích Tinh Pháp bỗng nhiên vận chuyển, trực tiếp phủ xuống một tu sĩ. Trong
nháy mắt, hắn đã bắt được người này, đang muốn bóp nát cổ họng tên kia thì những
người khác xung quanh hắn, một lần nữa triển khai thần thông.
Nhanh như ánh chớp, Mạnh Hạo cười, nụ cười dữ
tợn. Hắn không có nửa điểm chần chừ, bỏ tu sĩ vừa mới bắt được kia ra, tiến tới
một bước, đạp vào đầu của tu sĩ kia.
“Ầm” một tiếng, tu sĩ hét thảm thê lương, đầu
bị đánh vỡ nát. Mạnh Hạo toàn thân đều là máu tươi, khiến cho bộ dáng của hắn lại
thêm phần dữ tơn. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, những thân ảnh phủ xuống
chung quanh hắn nhanh chóng nhìn nhau, chỉ trong phút chốc, từng người một bay
lên, không ngờ lại dung hợp lẫn nhau ngay giữa không trung!
Thân thể của bọn họ, tựa hồ đều là đoạt xá mà
có được, vốn là những thứ quỷ dị, thời khắc này lại dung hợp lẫn nhau. Thậm chí
mấy người khổng lồ cũng ào ào chạy tới, chỉ trong nháy mắt, cùng với mấy người
kia ngưng tụ thành một thân thể!
Đó là thân thể của một người khổng lồ, cao chừng
mấy ngàn trượng. Thân thể kia vừa xuất hiện, lập tức phát ra uy áp mãnh liệt,
càng kinh người hơn là ở trên thân thể người khổng lồ này, bất ngờ có tám khuôn
mặt.
Tám người này, chính dung hợp thân thể của sáu
vị tu sĩ cùng hai người khổng lồ của Thần tộc.
Người khổng lồ gào thét, chạy nhanh đến chỗ Mạnh
Hạo, nâng tay lên đánh ra một cái, gió lốc cuồn cuộn nổ tung trước người Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, Chí Tôn Kiều “ầm ầm” rơi xuống, ngăn trở trước người.
Tiếng nổ vang ngập trời, Mạnh Hạo phun ra máu
tươi, thân thể lui nhanh về sau. Mà người khổng lồ cũng chấn động toàn thân,
không ngừng lui về phía sau, tám khuôn mặt kia đồng thời phát ra tiếng gầm
thét.
Mạnh Hạo lau máu tươi ở khóe miệng, sát cơ
trong mắt nhoáng lên một cái.
- Có thể so với Chí Tôn?
Thân thể to lớn kia cưỡng ép dừng lại, gắt gao
nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, một lần nữa chạy ra, lần này tốc độ cực nhanh, chỉ
trong khoảnh khắc đã đến gần. Đột nhiên, người khồng lồ mở to miệng, hướng về Mạnh
Hạo, trực tiếp rống lớn!
Thần Hống!
Dưới tiếng rống, tinh không nổi sóng, trực tiếp
vỡ ra, tạo thành vô số khe nứt, đồng thời cũng có một luồng sóng âm cuồng bạo
chợt bạo phát, như hóa thành thực chất, đánh mạnh vào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, “ầm” một tiếng, thất
khiếu hắn chảy máu, Bì Đống trên thân thể bắt đầu vỡ vụn những vẫn không tán
đi, kiên trì bảo vệ Mạnh Hạo như trước.
Tay Mạnh Hạo run rẩy, thân thể không ngừng lui
về sau, sóng âm này làm hắn tổn thương cực lớn, mặc dù là có Bì Đống nhưng vẫn
khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn động mạnh dường như muốn vỡ nát
thành từng mảnh.
Người khổng lồ sải bước, trong khoảnh khắc đã
tới gần, hắn đánh một quyền vào người Mạnh Hạo. Toàn thân Mạnh Hạo bị chấn động,
không cách nào tránh được, thân thể hắn đối kháng, máu tươi phun ra, lập tức thụt
lùi. Bì Đống mặc dù nứt vỡ nhưng vẫn kiên trì. Mạnh Hạo đau lòng, chỉ là thời
khắc này sống chết trước mắt, hắn phải dành toàn sự chú ý lên người khổng lồ
kia.
“Loại thần thông này, ta đã từng gặp qua…”
Trong mắt Mạnh Hạo, sát cơ nhoáng lên một cái.
Tiếng rống kia tuy mạnh nhưng cũng không kéo
dài, rất nhanh đã dừng lại. Nhưng chỉ dừng lại trong nháy mắt, người khổng lồ
kia lại tiếp tục gầm thét, sóng âm cuồng bạo một lần nữa đánh vào Mạnh Hạo.
Nhưng ngay khi luồng sóng âm thứ hai đánh tới,
Tinh Thần Thạch trong mắt Mạnh Hạo lóng lánh, trực tiếp bao trùm toàn thân. Khoảnh
khắc tiếng rống tới gần, hắn hóa thành một viên vẫn thạch, trong tiếng nổ vang,
cấp tốc thi triển, khiêng sóng âm chạy ngược về phía người khổng lồ.
Một đường bay nhanh, nơi nào có sóng âm, tiếng
vang ngập trời. Mắt thường có thể thấy được, vẫn thạch không ngừng hóa thành
tro bụi, không ngừng rút nhỏ nhưng lại rút ngắn khoảng cách, khiến cho khoảnh
cách giữa bên chưa đến mười trượng. Vẫn thạch do Mạnh Hạo hóa thành hoàn toàn vỡ
vụn, mà thân ảnh của hắn từ bên trong nhoáng lên một cái, trở thành đại bàng
màu xanh.
Trong chớp mắt, đại bàng màu xanh kia bị sóng
âm đánh phải máu thịt bầy nhầy nhưng vẫn kiên trì bay tiếp mấy trượng. Thời khắc
này, cho dù người khổng lồ có lui nhanh về sau, khoảng cách giữa hai bên đã bị
rút ngắn đến ba trượng!
Ba trượng… là đã đủ!
Đại bàng màu xanh tan vỡ đồng thời cặp mắt người
khổng lồ co rút lại, lộ ra kiêng kỵ, hắn bay nhanh về sau nhưng đúng lúc này,
thân ảnh Mạnh Hạo đi ra từ trong đại bàng màu xanh vỡ nát kia, trong mắt ngập
sát khí, Chiến Binh trong tay nâng lên, hướng về phía người khổng lồ đang không
ngừng lui về sau kia, chém mạnh xuống!
Một đao này, ánh sáng rực rỡ thậm chí có thể
thấy được thân ảnh Anh Vũ mang theo quyết liệt, bi thương cùng điên cuồng. Bộ
dáng này của Anh Vũ, Mạnh Hạo lần đầu thấy được. Nó cứ thế gào thét mà đi, quét
ngang qua người khổng lồ đang vô cùng hoảng sợ.
“Ầm”
Người khổng lồ khó tin lảo đảo lui về sau,
thân thể hắn trong nháy mắt tan vỡ, chia năm xẻ bảy, truyền ra từng tiếng thê
lương. Tám thân ảnh ngưng tụ chung một chỗ kia, có năm người trực tiếp vỡ vụn
hóa thành tro bụi, trong khoảnh khắc những người kia tử vong, dường như ở u
minh, trong một không gian rộng lớn cách đây không xa cũng truyền đến một tiếng
hét thê lương không thể tin được.
Cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới, sau khi người
khổng lồ tan vỡ, ngoại trừ năm người đã tử vong, ba người còn lại đều phun ra
máu tươi, trong mắt mang theo kinh sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Chiến Binh trong
tay Mạnh Hạo, ba người không chậm trễ chút nào, lập tức lui về sau.
Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn cất bước đuổi kịp
một người. Bằng tốc độ cực nhanh, tách hắn ra khỏi những người kia. Sau khi bắt
lại, Mạnh Hạo không chần chừ, Huyết Yêu Đại Pháp lập tức vận chuyển, đại lượng
khí huyết cùng hút hồn, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết nhanh chóng vận chuyển.
Tu sĩ trong tay Mạnh Hạo phát ra tiếng hét thê
thảm, mắt thường có thể thấy được thân thể hắn dần khô héo, chớp mắt đã trở
thành một cái xác khô. Sắc mặt Mạnh Hạo khôi phục một chút, hắn xoay người, tiếp
tục đuổi giết hai người kia.
- Cứu ta! Hai tu sĩ đang bỏ chạy thời khắc này
tâm thần chấn động, bọn họ không phải 33 Thiên dị tộc, bọn họ là đoạt xá đến
đây, vốn là rất khó bị giết chết, thực tế là mặc dù là chết ở nơi này nhưng tại
nhà của họ, họ vẫn có thể một lần nữa sống lại, dù sao đến nơi này cũng không
phải là toàn bộ hồn của họ.
Nhưng cái tên thanh niên trước mắt họ kia,
cùng với thanh đao quỷ dị đó, bọn họ khiếp sợ phát hiện ra, năm người đã tử
vong kia, thứ chết đi không chỉ là hồn mà ngay cả bản thể cũng đều tử vong!
Một màn này, làm cho bọn họ khiếp sợ. Thậm chí
người bị đối phương hấp thu khí huyết kia, hồn phách cũng tử vong như vậy khiến
cho đáy lòng hai người này không khỏi run lên.
- Không ngờ hắn có thể thật sự giết chết chúng
ta!
- Điều này sao có thể!
Hai người khiếp sợ, càng bỏ chạy nhanh hơn. Mạnh
Hạo tiếp tục truy kích, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên biến sắc, ngẩng mạnh đầu,
nhìn về núi thứ sáu đang tan vỡ.
Nơi đó, là nơi phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên.
Tam Đại Tôn Giả xung quanh nàng toàn thân đã khô héo, nhất là vị Trảm Thiên Tôn
Giả kia không còn chút dấu hiệu sống nào.
- Các ngươi, không thể phong ấn bổn tôn. Nữ
Chí Tôn bát nguyên nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên, hướng về phong ấn phía
trước, chậm rãi nhấn một cái.