- Bóp nát nó đi tuy xong hết mọi chuyện, nhưng lại có phần đáng tiếc.
Thứ này là vật tốt nhất, để cho ta tham chiếu, quan sát, tìm ra nhược
điểm của Bỉ Ngạn Hoa.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, cất hạt giống Bỉ Ngạn Hoa này đi.
- Nợ chị em Ô Trần một phần nhân tình rồi.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, đưa tay lên, thu lại phòng hộ xung quanh, bên ngoài đã là sáng sớm hôm sau.
- Đồ đằng ngũ hành của bộ lạc Ô Thần, lấy mộc kim làm chủ, những thứ
khác chỉ là nhánh phụ mà thôi. Ta có được đồ đằng Thanh Mộc, vốn không
định tham dự vào việc của Ô Đạt bộ, cũng không định tiến vào Ô Thần
thánh địa gặp gỡ đám người Nghiêm Tung, mà tìm dịp rời đi. Hiện giờ xem
ra... Cần phải ở lại thêm mấy ngày rồi. Cũng tốt, thuận tiện điều tra
xem, mẫu thân của Ô Linh, có được hạt giống Bỉ Ngạn Hoa từ đâu.
- Còn cả đồ đằng thuộc tính kim, nếu có thể có được, cũng là một kỳ ngộ.
Mạnh Hạo hơi suy tư. Chuyện bộ lạc Ô Thần lấy mộc hỏa làm chủ, là do
Mạnh Hạo quan sát nửa năm nay phát hiện ra. Quan trọng nhất là con Kim Ô bay ra từ Ô Thần thánh địa năm đó, cho Mạnh Hạo cảm giác, đó không phải là hỏa, mà là thuộc tính kim mạnh mẽ ngất trời.
Ý đã định, Mạnh Hạo nhắm mắt đả tọa, vận chuyển tu vi, cẩn thận dò xét
trong cơ thể, cuối cùng cầm lấy cuốn tranh, khóe miệng lộ ra nụ cười
lạnh, thu nó lại.
Tuy nói không xác định được lần này Bỉ Ngạn Hoa có thực sự ngủ say
không, hay là vẫn còn ẩn nhẫn, Nhưng chuyện này Mạnh Hạo đã có chuẩn bị, cho dù lần sau Bỉ Ngạn Hoa đột nhiên phát tác, Mạnh Hạo cũng có phần
nắm chắc, có thể áp chế lần nữa.
- Áp chế cho đến mức, không phải nó dung hòa vào ta, mà là ta hoàn toàn
dung hòa với nó mới thôi! Đến lúc đó, ta là Bỉ Ngạn Hoa, nhưng Bỉ Ngạn
Hoa không phải là ta!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ kiên định, thì thào nói nhỏ.
- Bỉ Ngạn Hoa nở trời bảy màu, hoa rụng thành tiên một nghìn năm..., nếu ta có thể hoàn toàn nắm giữ bí mật của Bỉ Ngạn Hoa, thì thành tiên...
cũng không phải là quá xa vời...
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bầu trời, khát vọng mạnh mẽ từ đáy lòng với cảnh giới thành tiên.
- Phong yêu cũng được, thành tiên cũng xong, không đến cảnh giới đó... đều là con sâu cái kiến.
Mạnh Hạo nhắm mắt, trong lòng nảy sinh hy vọng.
Thời gian thấm thoắt, hơn nửa tháng đã qua, ngày tế tổ của năm bộ Ô Thần đã đang đến gần.
Ngũ bộ tế tổ, đối với năm bộ lạc Ô Thần mà nói, là chuyện cực kỳ quan
trọng, vì cái gọi là tế tổ, trừ nghi thức trên danh nghĩa ra, còn có xếp hạng thực lực giữa năm bộ lạc.
Mà sở dĩ có tế tổ, nguyên nhân chủ yếu là đồ đằng truyền thừa trong Ô
Thần thánh địa, truyền thừa này không phải cái gì hư vô mờ ảo, mà là Tạo Hóa trì!
Đó là một đầm nước, cách một khoảng thời gian, trong đó sẽ xuất hiện một loại nước trong suốt, nước này cực kỳ kỳ dị, cho dù là tộc nhân của bộ
lạc nào, chỉ cần bước vào trong đó, đả tọa hấp thu, sẽ có thể gia tăng
lực lượng đồ đằng của bản thân trên diện rộng.
Nước này vốn không có hành (hành trong ngũ hành), nhưng dựa vào những
người khác nhau bước vào, sẽ tự hóa thành một loại thuộc tính trong ngũ
hành. Thậm chí trong lịch sử năm bộ Ô Thần, không ít người, ở trong Tạo
Hóa trì, đột phá tu vi theo việc lực lượng đồ đằng tăng lên.
Tạo Hóa trì này, là thứ quan trọng nhất của năm bộ Ô Thần, cũng là
nguyên nhân khách khanh bên ngoài bằng lòng lựa chọn năm bộ lạc này.
Nhưng... Nước của Tạo Hóa trì, không phải là vô hạn, mỗi lần tế tổ, thì
sẽ mở đó ra, nước bên trong không nhiều. Hiển nhiên bộ lạc đầu tiên bước vào trong đó, sẽ thu được chỗ tốt lớn nhất, mà bộ lạc cuối cùng, thì
hiệu quả đã không còn rõ ràng nữa rồi.
Vì thế, cái gọi là thi đấu tế tổ, thực tế chính là xếp hạng giữa năm bộ
lạc, có thể coi như thứ tự tế tổ trước sau, đi giành lấy cơ duyên trong
Tạo Hóa trì.
- Ô Đạt bộ ta, đã hơn ba trăm năm liên tục, đều là người cuối cùng tế
tổ... Mà Ô Binh bộ, trong hơn ba trăm năm này, nhiều lần đứng thứ
nhất...
Trên quảng trường đỉnh núi của Ô Đạt bộ, tộc công từ từ mở miệng, tiếng nói vang vọng.
Trong quảng trường, Mạnh Hạo cũng được mời tới, còn có vị Tư Long cấp
bảy Mặc Tử và đứa con Mặc Phương của lão. Ở nơi này, còn có cả tế tự bầu trời, đại trưởng lão của Ô Đạt bộ.
Chỉ có vị tế tự mặt đất, sau lần trở về trước, thì vẫn luôn luôn bế quan, lần này cũng không xuất hiện.
Trừ bọn họ, còn có mấy người trang phục rõ ràng là tu sĩ Tây Mạc chứ
không phải tộc nhân Ô Đạt bộ. Những người này ai nấy tu vi bất phàm,
toàn thân sát khí, cũng là khách khanh như Mạnh Hạo, nhưng lại không
phải Tư Long, mà là tu sĩ đồ đằng.
Tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng khoảng mấy chục người, đám người Ô Trần, Ô
Linh và Ô A Lý, cũng đứng trong đó, ai nấy vẻ mặt khẩn trương, lại có
phần mong ngóng.
Trong đó Ô Linh, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Hạo. Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, như không nhìn thấy, đứng đó nhắm mắt im lặng.
- Lần thi đấu tế tổ này sắp bắt đầu, vì quy củ của tổ tiên, giữa năm bộ
lạc đã có quy định từ lâu, thi đấu không được giết hại lẫn nhau, không
được để máu của tộc nhân chảy ở thánh địa.
- Cho nên, cho tới bây giờ, các lần thi đấu tế tổ, đều là tiến hành giữa các khách khanh của bộ lạc. Mà các ngươi, cũng vì thế mà thu được tư
cách bước vào Tạo Hóa trì sau tộc nhân bộ lạc ta.
- Tất cả, phải làm phiền mọi người rồi.
Tộc công Ô Đạt bộ, quét mắt nhìn các khách khanh của bộ tộc, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Bên cạnh ông ta, tế tự bầu trời và đại trưởng lão, cũng vẻ mặt nghiêm túc chắp tay.
Tộc nhân bộ lạc Ô Trần xung quanh, cũng cung kính cùng hành lễ.
- Tộc công yên tâm, có phụ thân ta ở đây, thi đấu Tư Long, không dám nói đứng nhất năm bộ lạc, nhưng tuyệt đối không phải vị trí cuối cùng.
Mặc Tử chưa mở miệng, Mặc Phương đã chen vào, trong lúc nói, Mặc Phương còn âm hiểm nhìn Mạnh Hạo một cái.
Còn Mặc Tử đại sư, thì chỉ đứng đó cười nhạt.
- Mặc mỗ tận lực là được.
Mặc Tử từ từ nói, giọng nói có phần hơi khàn, nhưng ẩn chứa tự tin, cũng vô cùng rõ ràng.
Mạnh Hạo mở mắt, vẻ mặt bình thường, gặp phải Mặc Phương khiêu khích,
vẫn coi như không nhìn thấy, ánh mắt quét qua những khách khanh xung
quanh, dừng lại một chút nhìn một nam tử trung niên. Người này tướng mạo tầm thường, tu vi thoạt nhìn cũng chỉ là Kết Đan, nhưng người này luôn
cho Mạnh Hạo cảm giác, quanh mình như có một màn sương, nhìn không rõ
ràng.
Khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới người này, y cũng nhìn lại Mạnh Hạo, ánh
mắt hai người chạm nhau giữa không trung, nhìn như tùy ý, nhanh chóng
tản ra, nhưng đôi mắt Mạnh Hạo lại hơi co lại.
- Trên người người này, có khí tức dị yêu, khí tức này rất nhạt, nhưng
lại không phải phát tán từ đồ đằng của y, mà giống như... tự bản thân y
có sẵn!
Mạnh Hạo hơi suy tư.
Ngay chính lúc này, đột nhiên, từng hồi u u, giống như tiếng tù và, đột
nhiên vang lên từ Ô Thần thánh địa trong sơn mạch, truyền khắp bốn phía.