Cặp mắt Mạnh
Hạo lóe lên, ngưng thần cẩn thận nhìn thoáng qua thanh niên áo xanh kia, không
nói chuyện, cất bước đi tới, dừng lại trên ngọn núi.
- Ta chờ ngươi đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi bản
thân đã quên mất thời gian cụ thể... chỉ là nhớ mang máng, đã từng cùng một người
đấu cược, nếu thua sẽ đáp ứng người kia một chuyện.
- Ở chỗ này, đám người đến đây, truyền thụ cho
hắn... một cấm pháp. Nam tử áo xanh lẩm bẩm, thanh âm quanh quẩn, trong mắt Mạnh
Hạo lóe sáng như sao.
- Các hạ là...
- Quên mất, bản thân không phải bản thể, chỉ
là phân thân, quên mất tên, chỉ nhớ rõ... nơi đó. Thanh niên áo xanh lắc đầu,
nâng tay chỉ về thung lũng dưới chân núi.
Mạnh Hạo nhìn lại, nơi đó chỉ là vùng thung
lũng trống không, không có gì khác.
- Không thấy được sao... Không kỳ quái, cấm
pháp này có rất nhiều tên, người kia đã từng nói cho ta biết, hắn cũng sẽ thi
triển cấm pháp tương tự nhưng không thi triển càng gần sát căn nguyên như ta.
Mà hắn đoán,vài năm sau, người trong truyền thừa của hắn, vậy cũng có người sẽ
căn cứ theo đệ nhất cấm của hắn, cân nhắc xuất ra loại cấm pháp này, nhưng bởi
vì sự quỷ dị của cấm pháp, cho nên khả năng không lớn lưu truyền thế gian.
- Cho nên hắn hy vọng ta ở nơi này đợi một người
đến, truyền thụ cấm pháp của ta cho người này.
- Bao nhiêu năm rồi, ngươi là người thứ nhất đến,
người ta muốn đợi nghĩ đến cũng chính là ngươi. Thanh niên áo xanh mỉm cười,
nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bình tĩnh.
- Lại đây, đến chỗ này của ta.
Mạnh Hạo trầm mặc, cẩn thận nhìn thanh niên áo
xanh trước mắt, cười nhạt, không có sợ hãi, không có chống cự, ung dung cất bước
đi đến, trong mắt thanh niên áo xanh lộ ra tán thưởng, cho đến khi Mạnh Hạo đến
gần hắn, thanh niên nói: - Hiện tại ngươi lại đây nhìn.
Mạnh Hạo nghe vậy nhìn về phía thung lũng dưới
chân núi kia, nhưng lúc này đây, ánh mắt hắn đang nhìn tuôn ra tia sáng.
Hắn thấy được kia vốn là thung lũng trống
không, giờ phút này bất ngờ xuất hiện thành trì, giống như một quốc gia, bên
trong có hoàng cung, có quý tộc, có bình dân!
Trong cả thành trì dân cư ở chừng hơn mười vạn
người.
Nhưng điều này không khiến Mạnh Hạo khiếp sợ,
điều hắn khiếp sợ chính là hơn mười vạn người này, mặc dù già trẻ không đồng nhất,
mặc dù có nữ có nam nhưng... từ hoàng đế quy tắc cho tới bình dân bách tính,
trên người mỗi một người đều tràn ra khí tức giống nhau!
Khí tức này chính khí tức giống nam tử áo
xanh, loại cảm giác này nếu đồi lại là những tu sĩ khác không nhìn ra tột cùng
sâu bên trong, nhưng Mạnh Hạo nơi này lại đang nhìn, Phong Yêu Cổ Ngọc trong
túi trữ vật của hắn tràn ra chấn động mãnh liệt.
Mơ hồ, hắn nhìn thấu hơn mười vạn người kia,
không ngờ... đều là phân thân!
Đều là phân thân của thanh niên áo xanh này!
Mạnh Hạo hít sâu, hắn nhìn hết thảy trong
thành trì, hoàng đế đang xem tấu chương, phi tử lại tranh đấu lẫn nhau, từng
người đại thần hưởng lạc, vô số bình dân cùng người nhà cười vui, rộn ràng nhốn
nháo khắp đường...
Tiếng rao hàng, tiếng thét to, tiếng phẫn nộ,
tiếng cười vui, đủ loại thanh âm ngưng tụ thành một vùng, làm người nhìn được
giống như nhìn thấy thành trì chân chính, không thể nào tưởng tượng tất cả nơi
này trên thực tế... chỉ là vô số phân thân của một người, hợp thành một thế giới.
Còn bên ngoài thành trì này viết tên thành này
hoặc nói là nước này.
Ba chữ.
Thanh Thủy Quốc!
- Cấm chế này, không phải sư tôn truyền thụ
cho ta, mà là tự mình ta tìm hiểu, ngay cả sư đệ ta cũng không thể, thôi đi,
truyền thụ cho ngươi kết thúc nhân quả này.
- Về phần ngươi có học được không phải xem tạo
hóa của ngươi. Thanh niên áo xanh lắc đầu cười, không để ý đến Mạnh Hạo nữa, mà
xoay người, đi về phía bầu trời.
- Không nhớ đã bao nhiêu năm, hôm này hoàn
thành ước định, bản quân... cũng nên rời đi, tuy là một thần niệm, bản thể kia
không xem là gì nhưng cũng đã rời khỏi lâu, có chút tưởng niệm một ít khuôn mặt
ngẫu nhiên xuất hiện trong trí nhớ.
- Đi thôi, đi thôi. Thanh niên vung tay áo,
bay lên thiên không, thân ảnh dần dần mơ hồ, cuối cùng trở thành điểm sáng
xanh, tiêu tán trong thiên địa, không thấy bóng dáng.
Mạnh Hạo nhìn thung lũng dưới chân núi, hết thảy
nơi đó, giờ phút này cũng chậm rãi mơ hồ, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống,
ngưng thần nhìn tất cả, hắn thấy được quá trình mỗi thân ảnh tiêu tán, thấy được
thành trì kia tản đi, cho đến ba chữ Thanh Thủy Quốc cũng tản đi, hết thảy nơi
đó lần nữa trở thành thung lũng.
- Cấm pháp, Phong Yêu cấm pháp...
- Trong tất cả cấm pháp ta học được, ngoại trừ
đệ cửu cấm tự chế, chỉ có đệ nhất cấm và đệ tứ cấm không thu được, mà này hiển
nhiên không phải đệ nhất cấm, như vậy nó là... đệ tứ cấm!
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, tu vi giờ này của
hắn trên thực tế đã không cần nhiều khí huyết cùng lực lượng của thiên địa, đã
tiến vào trong bình cảnh, có hai con đường bày trước mắt hắn, một là đi hết Cổ
Cảnh.
Khác là hoàn chỉnh cấm pháp, sau đó luôn luôn
sinh ra căn nguyên.
Hai con đường này một là tu La Thiên Đạo Tiên,
còn lại là tu cấm pháp nhất mạch Phong Yêu, đều là chính xác, nhưng tu thứ nhất
cần thời gian, nhiều hơn gia trì tu vi khí huyết nữa, cũng chỉ làm thành công tắt
đăng lớn hơn một chút.
Về phần điều thứ hai, cần chính là cảm ngộ, cần
chính là tạo hóa.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo yên lặng ngồi ở chỗ
kia, nhìn thung lũng, hồi lâu nhắm nghiền hai mắt, trong đầu của hắn trước thấy
được hết thảy, đều xuất hiện phản trục, không ngừng thi triển lực lượng, dần dần,
cả người hắn đắm chìm trong nhập định.
Đối với Phong Yêu cấm pháp, có lẽ những người
khác rất khó một lần nhìn liền hiểu rõ, nhưng Mạnh Hạo không giống thế, hắn là
đời chín Phong Yêu, hắn nắm giữ chín cấm pháp, thậm chí đã hoàn thành đệ bát cấm,
sinh ra căn nguyên.
Với hắn, cấm pháp Phong Yêu, hắn cần là bản chất,
là phương hướng, chỉ có xuất hiện phương hướng này hắn có thể thi triển lực lượng.
Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo thi triển đệ tứ cấm
ở nơi này, trong 33 Địa, 33 thiên kiêu kia từng người đều vào thời khắc mấu chốt,
cảm ngộ tạo hóa lẫn nhau trong hồn hỏa, từ từ hấp thu.
Cả 33 Địa đều rất an tĩnh, mà phía ngoài Sơn Hải
Giới, thời gian từng giờ trôi qua, chuẩn bị chiến đấu đã tiến hành hoàn tất,
trong ngày tiếp nhận, đang đợi trong quá trình 33 Thiên giáng lâm, tu sĩ Sơn Hải
Giới càng thêm quý trọng thời gian cuối cùng này, bồi bạn cùng với người cùng vật
trọng yếu nhất cả đời này của chính bản thân.
Trong tinh không, trên Đệ Thập Thất Thiên, cho
đến 33 Thiên, trạng thái của bọn chúng cũng dần trong suốt, biến thành mơ hồ,
mơ hồ dường như có thể thấy được cuối tinh không, có mặt đất vô biên chậm rãi
xuất hiện.
Còn ở ngoài 33 Thiên, trong hư vô mênh mông,
lúc này có hai mảnh vượt qua đại lục 33 Thiên vô tận, tốc độ không thể hình
dung, một đường nghiền ép trời không, gào thét đến.
Mục tiêu của bọn chúng là phương hướng của Sơn
Hải Giới!
Rất nhanh đã đến gần...
Khi bọn hắn đến là lúc có lẽ... chính là một
khắc cuộc chiến tranh này thật sự kết thúc.
Thời gian lại một lần nữa trôi qua, nhoáng một
cái đã qua bốn tháng, trong Sơn Hải Giới, trong đen tối bốn tháng, yên lặng chuẩn
bị nghênh đón... vực sâu tối đen như mực phủ xuống.
Còn ở trong 33 Địa, lúc này cũng có 34 người gặp
phải lột xác sinh và tử, nơi này không còn an tĩnh mà có tiếng gào thét thảm
thiết truyền ra.
Quá trình thu được tạo hóa đối với 33 thiên
kiêu tràn đầy đau khổ, bọn họ muốn hút đi tạo hóa từ trong hồn hỏa kia rất có
khả năng bị đoạt xá.
Dưới cấm này nếu bị đoạt xá bọn họ sẽ tan
thành mấy khói.
Quá trình cụ thể của mỗi người không giống
nhau, những đau khổ lại giống nhau, khiến cho những thiên kiêu kia từng người
tóc tai bù xù, giống như lệ quỷ, mắt đỏ, cắn răng kiên trì.
- Không thể thất bại...
- Nhất định phải thành công!
- Cho dù hy sinh thọ nguyên, cho dù chỉ có một
giáp sinh mạng, cũng đủ để ta bảo vệ gia tộc...
- Nếu chết ở nơi này, ta không cam lòng, mặc
dù ta chết, cũng muốn chết trong trận giao chiến với dị tộc! !
Nổ vang không ngừng, gào thét thảm thiết, làm
trong 33 Địa nổ một vùng.
Còn ở sâu trong mặt đất tầng thứ nhất 33 Địa,
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở ngọn núi, nhìn thung lũng từ xa, dần dần trong mắt
hắn có thể nhìn thấy không còn là một vùng trống không trong thung lũng mà là
xuất hiện một hình dáng, xuất hiện một thành trì...
Thành trì này không phải Thanh Thủy Quốc, mà
là Vân Kiệt Huyện, còn có một ngọn núi, dưới chân núi là một con sông, từ từ một
vài thân ảnh xuất hiện trong huyện thành, những thân ảnh rất mơ hồ, không thấy
rõ khuôn mặt nhưng theo cảm ngộ của Mạnh Hạo, khi hắn trì hoãn, những thân ảnh
này càng ngày càng nhiều, bắt đầu xuất hiện hình dạng.
Có nam có nữ, có già có trẻ, bộ dạng bất đồng
nhưng mỗi một người... đều có khí tức Mạnh Hạo, thậm chí nếu Mạnh Hạo muốn,
trong chớp mắt có thể thấy thế bất kỳ thân ảnh nào.
Đều là phân thân của hắn!
Đệ tứ cấm này vốn là một... cấm pháp hóa thân
ngàn vạn, kỳ danh là... Bản Ngã Cấm!
Ngàn vạn hóa thân, ngàn vạn ta!
Nếu thi triển đến cực hạn, bất kỳ một người
nào đều có thể trở thành mầm móng sinh mạng, phân thân bất diệt, luân hồi bất
diệt, một người tồn tại, thì có thể làm cho người thức tỉnh lần nữa.
Mạnh Hạo quên mất thời gian, quên mất tất cả,
đắm chìm trong cấm pháp này, cho đến khi thân ảnh trong huyện thành này, hắn bắt
đầu ban phát cho mỗi một phân thân ý thức độc lập.
Chỉ có ý thức độc lập đầy đủ, mới có thể tự
mình suy tư.
Còn tất cả phân thân này đều có sợi tơ không
nhìn thấy, sợi tơ này nối tiếp với Mạnh Hạo, giống như trung tâm là hắn, thả ra
vô số sợi, trở thành lưới, tất cả trong lưới này đều là lan tràn của hắn.
Dần dần chúng sinh trong thành trì bắt đầu cuộc
sống chính mình, nếu như có người ngoài nhìn chỗ này tất nhiên rất khó nhìn thấu
những thứ này là giả dối, nhưng Mạnh Hạo còn chưa đủ, hắn không ngừng thi triển
lực lượng, theo cảm ngộ, kết hợp cùng Phong Yêu cấm pháp, hắn ở bốn phía ngọn
núi, xuất hiện một lại thêm một Vân Kiệt Huyện, rồi sau đó, những thành trì này
liên hiệp cùng nhau, trở thành một quốc gia...
Khi tháng thứ mười đã đến, chung quanh hắn,
phóng nhãn nhìn đã không còn là một quốc gia mà là ba quốc gia xuất hiện...
Trong mỗi một quốc gia đều có vô số người, mà mỗi người...đều là Mạnh Hạo.
Cũng chính vào lúc này, 33 thiên kiêu kia có
người tử vong, có người... xuất quan!