Ngã Dục Phong Thiên

Chương 45: Chương 45: Thượng Quan Tu




Thời gian cũng không có để cho Mạnh Hạo suy nghĩ nhiều, đại môn không một tiếng động mở ra, một mảnh tối đen bên trong ẩn lộ một cảm giác âm hàn tới xương.

- Còn không vào đi!

Âm thanh lạnh lùng của Thượng Quan Tu vang lên, hắn hơi chần chờ một chút, trong mắt hiện lên chút tinh mang, biết bản thân không còn đường lui rồi, hơi suy ngẫm một chút liền yên tâm cất bước vào bên trong lầu.

Trong lầu, ánh sáng vẫn có, tuy có vẻ ảm đạm nhưng vẫn có thể nhìn rõ được bốn phía, Thượng Quan Tu mặc áo bào vàng, mặt không biểu cảm, ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

Tựa như trong lúc Mạnh Hạo bước vào hai mắt Thượng Quan Tu chợt lóe lên, tay phải phóng ra, lập tức một cây châm bắn tới, đâm lên ngón tay Mạnh Hạo. Trong chớp mắt đã bay về, cả túi trữ vật của hắn cũng bị khống chế bay đi mất, dừng lại ở trước mặt Thượng Quan Tu.

Cây phi châm có dính giọt máu tươi, bị Thượng Quan Tu bắt được, đặt lên khóe miệng.

- Không hề có hương vị thiên tài địa bảo...

Thượng Quan Tu nhíu mày, hai mắt đảo về phía Mạnh Hạo, dường như có thể thấy rõ toàn bộ bí mật trong cơ thể Mạnh Hạo. Nhưng giờ phút này thì yêu đan đã bị che giấu đi, cho nên đối phương không thể nào dễ dàng nhận ra được.

Mạnh Hạo biến sắc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng há lớn tựa như không biết nên nói gì cho phải.

Thượng Quan Tu cau mày lần lượt tìm tòi bên trong túi trữ vật, cũng chẳng thèm để mắt với đám phi kiếm trong đó, cho dù là tấm gương kia cũng chỉ đảo mắt qua mà thôi. Cuối cùng hắn cũng không phát hiện ra thứ gì có vẻ thần kỳ, cho nên càng thêm khó hiểu vô cùng.

- Thượng Quan sư thúc, ngài...ngài muốn làm gì?

Mạnh Hạo ra vẻ sợ hãi, nhưng cười lạnh trong lòng, vì hắn đã sớm đề phòng chuyện này rồi, mấy thứ như mộc kiếm, lượng lớn linh thạch với đan dược đều vì phòng ngừa vạn nhất mà giấu ở bên chỗ tiểu mập mạp rồi.

- Ta hỏi ngươi, tu vi của ngươi vì sao lại tăng lên nhanh như thế?

Hai mắt Thượng Quan Tu như muốn phóng điện, trừng lên nhìn về Mạnh Hạo.

- Đó là nhờ sự chiếu cố của Hứa sư tỷ và Âu Dương đại trưởng lão, cho ta chút đan dược...

Thân hình Mạnh Hạo run rẩy, cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, chỉ là nội tâm hắn lại có chút yên tâm. Vì đối phương không phải vì chuyện của Vương Đằng Phi, chỉ là thấy tu vi mình tăng nhanh cho nên có chút khó hiểu mà thôi.

Thượng Quan Tu lại nhíu mày, chuyện Âu Dương đại trưởng lão thưởng thức tên Mạnh Hạo này, lão cũng biết, bằng không thì có tìm kiếm cũng không ôn hòa như vậy.

Đúng lúc này bên ngoài có truyền tới âm thanh của Hàn Tông.

- Hồi bẩm Thượng Quan sư thúc, trong động phủ của Mạnh Hạo không có thứ gì.

- Lui xuống đi.

Thượng Quan Tu trầm mặc một lát, sau khi Hàn Tông rời đi, rồi nhìn Mạnh Hạo không nói năng gì.

Thời gian chậm rãi trôi đi, cho tới lúc hoàng hôn, thần sắc Mạnh Hạo càng thêm khẩn trương, bộ dáng càng sợ hãi hơn, run run lên tiếng.

- Sư thúc....

- Được rồi, ngươi cũng lui ra đi.

Vẻ mặt Thượng Quan Tu không kiên nhẫn, vẫy tay rồi nói.

Mạnh Hạo vội vàng đứng dậy, ôm quyền cúi đầu, trong lòng tựa như trút được gánh nặng, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, thẳng tới đỉnh Nam Phong mà đi.

Ngay lúc đó, sau khi Mạnh Hạo rời đi không lâu, Thượng Quan Tu bỗng nhiên thay đổi thần sắc, đưa tay cầm lấy cây ngân châm, cẩn thận nhìn một hồi ,sau đó lại quan sát giọt máu đã khô trên đó, trong hai mắt lộ ra tinh mang.

- Không đúng, trong máu hắn có lượng lớn khí tức yêu đan cấp thấp, Âu Dương đại trưởng lão tuy đã che giấu đi cho hắn, nhưng giờ nó đã khô lại cho nên khí thế này hẳn là hắn đã nuốt không dưới mấy trăm viên yêu đan cấp thấp. Hắn sao có thể lấy được nhiều yêu đan cấp thấp như vậy chứ, trên người tên Mạnh Hạo này hẳn là có nhiều bí mật!

Nói rồi, trong mắt Thượng Quan Tu phóng ra sát khí ngùn ngụt, sau đó thân hình nhảy một cái, hướng về phía Mạnh Hạo rời đi mà đuổi theo.

Tốc độ bay của Mạnh Hạo nhanh, trong lòng tựa như đã trút được gánh nặng, chẳng biết tại sao bản thân vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn cảm giác bất ổn, cho nên giờ phút này hắn chạy tới động phủ Nam Phong, tới bên ngoài động phủ, thì từ xa đã nhìn thấy tên mập từ trong rừng thò đầu ra, sau khi phát hiện Mạnh Hạo đang đi tới, thì tên mập này cũng nhanh chóng chạy tới.

- Làm ta sợ muốn chết, Mạnh Hạo ngươi bị mang đi đã quá lâu rồi...

Tên mập chậm rãi thở phào một cái, vừa nói vừa moi một cái túi trữ vật ra đưa cho Mạnh Hạo.

- Cũng may ta đem túi trữ vật này dấu đi, bằng không đã bị người ta phát hiện rồi.

Thần sắc Mạnh Hạo ngưng trọng, gật đầu đưa tay lấy lại túi trữ vật. Nhưng ngay khi hắn động tới chiếc túi thì từ phía xa, từ một ngọn núi nào đó có tiếng gào thét truyền tới, ẩn chứa bên trong là một đạo cầu vồng với một tốc độ cực nhanh lao thẳng tới nơi này, trong chớp mắt, bên trong đó hiện ra một lão giả, mặc một bộ trường bào màu vàng, chính là Thượng Quan Tu.

Lão thế nhưng mà đang bay! Phải biết rằng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ thì mới có khả năng phi hàng, nếu không tới Trúc Cơ, cho dù có pháp bảo tương trợ, cũng chỉ có thể coi qua được thôi, khó có thể lâu dài như vậy....

Một màn này khiến cho Mạnh Hạo chấn động không thôi, nhưng rồi hắn cũng nhìn ra được đối phương không phải là chân chính phi hành, mà chỉ là trượt trên đỉnh dốc xuống, mượn lực phi kiếm tựa như là mình vậy.

Thượng Quan Tu đưa mắt nhìn lại chiếc túi trữ vật mà tên mập đưa lại cho Mạnh Hạo, hai mắt lộ tinh mang, không hề nói lời thừa nào, chỉ lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, lão cũng có mười phần tự tin, tên này tuyệt đối khó có thể thoát khỏi bàn tay của lão. Hôm nay bản thân tìm ra được bí mật kẻ này, không chừng tương lai lại mang lại cho mình biết bao nhiêu trợ giúp.

Mạnh Hạo biến sắc, thời gian cấp bách tâm thần hắn vận chuyển không ngừng, nhưng cũng không kịp suy nghĩ gì, hắn không còn cách nào khác, thu hồi lại túi trữ vật, đưa tay bắt lấy tên mập, thân mình nhảy lên, một thanh phi kiếm vờn dưới chân hắn, mang hắn bay thẳng về phía trước.

Tốc độ cực nhanh, cho dù là Thượng Quan Tu cũng phải co rụt lại hai mắt, hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục đuổi theo Mạnh Hạo.

Sắc mặt tên mập bị dọa cho tái nhợt, nhưng không hề động đậy gì, sợ ảnh hưởng tới Mạnh Hạo, gã lại càng tin tưởng Mạnh Hạo tuyệt đối sẽ không bỏ mình lại để đào tẩu.

Trên thực tế cũng là như thế, Mạnh Hạo cũng không phải là kẻ như thế, bởi hắn hiểu nếu như hắn ném tên mập lại thì tốc độ có thể mau hơn một chút, nhưng Thượng Quan Tu hẳn sẽ giận chó đánh mèo mà hành hạ tên mập này.

- Đáng chết, lúc này trong lòng lão thì đệ tử ngoại tông chỉ là con kiến, còn đệ tử nội môn mới chân chính là người của Kháo Sơn Tông.

Hắn vẫn cắn răng bay nhanh, mắt thấy Thượng Quan Tu đang tới càng gần, Mạnh Hạo lại rơi tiếp xuống một lần nữa, trong thời gian ngắn cũng không đủ sức mà bay tiếp nữa rồi, trên trán hắn tiết ra mồ hôi lạnh không ngừng, tâm thần không ngừng chuyển động, trong chốc lát khi nhìn thấy ngoại tông, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp.

Hai mắt hắn sáng ngời, hạ người xuống, trước khi Thượng Quan Tu tiến tới gần, thì hắn bước vào ngoại tông, không hề để ý tới lực lượng tu vi, cắn răng lấy ra phi kiếm, hét lớn một tiếng, khiến cho đám đệ tử trong ngoại tông, sau khi thấy được một màn này thì trợn mắt há mồm không ngừng.

Sắc mặt Thượng Quan Tu âm trầm, tay áo vung lên mà bắn thẳng tới phía Mạnh Hạo, khoảng cách hai người càng gần, chỉ còn không đến chục trượng. Bỗng nhiên Thượng Quan Tu biến sắc, trong giây lát hắn hiểu được mục đích của Mạnh Hạo, nhưng cũng không kịp ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.