Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1317: Chương 1317: Tổ địa mở ra




Tám đường tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát ra lực lượng kinh người, thân thể hắn tràn ngập tiên khí, cũng có uy áp tản ra. Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt của hắn có tiên quang tuôn ra, giống như hai ngọn đèn sáng, chợt xuất hiện trong Minh Cung.

Thế giới ở trong hai mắt của Mạnh Hạo đã khác với trước, dường như càng rõ ràng hơn, cho dù một hạt bụi, cũng đều có thể không ngừng phóng lớn trong mắt hắn, hắn thấy được kết cấu bên trong hạt bụi.

- Loại cảm giác này... rất tốt! Mạnh Hạo lẩm bẩm. Tám đường tiên mạch trong cơ thể hắn đã là cực hạn, bốn phía đã không có tiên khí, khó có thể tăng lên.

Làn khói đầu rồng đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ bị Mạnh Hạo hấp thu. Thời khắc này Minh Cung đã nhìn thấy rõ, rất yên tĩnh.

Mạnh Hạo chậm rãi đứng lên, trong cơ thể truyền ra tiếng "rốp rốp", một lực lượng cường hãn chạy trong cơ thể khiến hắn khiếp sợ trong lòng.

"Đi ra tổ địa, Chân Tiên Kiếp của ta sẽ xuất hiện!" Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, cảm nhận được lực lượng tăng mạnh trong cơ thể, cảm nhận được cơ duyên may mắn hắn thu được trong Minh Cung lần này!

Một hồi lâu, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, rơi vào trên lò luyện đan một bên, giờ này sương mù trong lò luyện đan đã tiêu tan, bên trong chậu ngọc bất ngờ đặt một quả Niết Bàn Quả tỏa sáng!

Sáng bóng, hoàn mỹ không tỳ vết.

Có mùi hương tỏa ra, cũng có ẩn chứa đại đạo, Niết Bàn Quả này, đã hoàn toàn sống lại.

Mạnh Hạo đi tới cạnh lò luyện đan, nhìn Niết Bàn Quả, trong trầm mặc ánh mắt nheo lại, một lát sau trong mắt hắn lộ ra ý quyết đoán, giơ tay cầm lên Niết Bàn Quả, đặt ở trước mặt.

- Niết Bàn Quả... Niết Bàn Quả của lão tổ đời một! Mạnh Hạo ánh mắt nhìn trên Niết Bàn Quả, trước mắt, hắn chỉ có hai lựa chọn.

- Chờ đợi lâu như vậy, không phải là chờ đợi Niết Bàn Quả sao, đến giờ này, còn do dự cái gì chứ! Mạnh Hạo cười tự chế giễu. hắn ngẩng đầu nhìn về phía thi thể lão tổ đời một, ôm quyền cúi đầu... Tiếp đó không chút chần chừ: nếu đã quyết định, sẽ không do dự!

Niết Bàn Quả này cho dù là hấp thu linh dịch bảy màu mà sống lại, nhưng đối với Mạnh Hạo không có khác biệt... Bỗng nhiên hắn dứt khoát đặt Niết Bàn Quả tại mi tâm.

Đánh cuộc một phen!

Niết Bàn Quả, không phải vật dùng ăn vào, mà là dung hợp với thân thể!

Ngay khoảnh khắc Niết Bàn Quả chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo nổ "ầm" một tiếng, dường như sắp nổ tung, Niết Bàn Quả này nhanh chóng sáp nhập vào trong mi tâm, trong chớp mắt không thấy bóng dáng, nhưng thân thể Mạnh Hạo lại run rẩy dữ dội.

Một lực lượng mạnh mẽ bùng nổ trong cơ thể hắn, trong tiếng nổ "ầm ầm", lan ra khắp toàn thân, tự thành một tuần hoàn. Trong vận chuyển không ngừng làm một cái lại một cái khu vực bế tắc trong cơ thể Mạnh Hạo, ngay cả chính hắn cũng không biết, ầm ầm toàn bộ khai thông!

Thất khiếu hắn chảy máu, thân thể hắn run rẩy, mỗi một lỗ chân lông của hắn, vào giờ khắc này đều điên cuồng giãn ra.

Từng cơn từng cơn đau nhức truyền khắp tứ chi Mạnh Hạo, nhưng hai mắt của hắn càng phát sáng.

Hắn không có cảm giác nguy hiểm, ngược lại thì cảm nhận được cổ lực lượng này chạy trong khắp cơ thể là để cho mình trở nên mạnh hơn!

Phía sau hắn xuất hiện pháp tướng, mà ở sau pháp tướng này, bất ngờ xuất hiện một pháp tướng thứ hai!

Hình dáng hơi khác với Mạnh Hạo, thoạt nhìn tương tự, nhưng trên thực tế... pháp tướng thứ hai này thuộc về lão tổ đời một!

Khí thế mạnh hơn ở trên người Mạnh Hạo ầm ầm bùng phát, toàn thân hắn tuôn tràn mồ hôi, nhưng cặp mắt sáng ngời.

"Loại cảm giác này... thì ra chính là tác dụng của Niết Bàn Quả..."

"Giúp ta ngưng tụ ra pháp tướng thứ hai, để tu vi của ta có thể phát huy ra mạnh hơn! Thậm chí... tác dụng của Niết Bàn Quả chân chính, trừ pháp tướng thứ hai ra, còn có một trọng điểm... Đó là giúp tiên mạch bản thân có thể tăng mạnh!"

"Giờ này ta có tám đường tiên mạch, nhưng sau khi dung hợp Niết Bàn Quả này, ta có thể thi triển ra, lại là lực lượng của 16 đường tiên mạch!"

"Đây, chính là do Niết Bàn Quả sao!"

Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, trong cơ thể hắn rõ ràng còn là tám đường tiên mạch, nhưng trong một chớp mắt này, hắn cảm nhận được, mình có thể phóng ra lực lượng cường đại gần gấp đôi so với trước!

"Phương Vệ trước đây không có hiển lộ một màn này, hẳn là Niết Bàn Quả sau khi Chân Tiên, mới có thể biểu hiện ra loại lực lượng kinh người này!"

"Nếu ta mở ra 100 mạch, như vậy có Niết Bàn Quả này, ta có thể bạo phát ra chính là lực lượng của 200 mạch!"

"Có lẽ các tông môn gia tộc khác, cũng có bí pháp tương tự, nhưng với Niết Bàn Quả hiếm thấy, có thể đoán được, uy lực của các bí pháp kia khẳng định không bằng Niết Bàn Quả!"

"Nếu không, Phương gia cũng không có khả năng trong những năm này hiếm thấy xuất hiện Niết Bàn Quả, vẫn là một trong bốn đại gia tộc!"

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhưng khí thế lại càng ngày càng mạnh, nhưng hắn đã nhận ra giữa mình và Niết Bàn Quả này dường như không thể dung hợp quá lâu, hắn ngẩng đầu vùng vẫy, tay phải chụp về phía tinh tú tỏa sáng vây quanh bốn phía thi thể lão tổ đời một kia.

Lần này, chỉ là một trảo tinh tú kia liền chấn động một cái, trong tiếng "vù vù" sáng rực lên, sau đó chợt ngừng lại giữa không trung, dường như có chút chần chờ, nhưng rất nhanh thì hóa thành một đạo cầu vồng bay tới, thoáng cái rơi vào trong tay Mạnh Hạo, hóa thành một viên Tinh Thần Thạch lớn chừng nắm tay.

Trên đó còn có ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Nhìn Tinh Thần Thạch trong tay, Mạnh Hạo bóp mạnh một cái.

Ngay khoảnh khắc bóp mạnh Tinh Thần Thạch này, từ trong Tinh Thần Thạch truyền ra một tràng dao động, sau khi rơi vào trong đầu Mạnh Hạo lại hóa thành những đoạn khẩu quyết...

Khẩu quyết này chính là... Nhất Niệm Tinh Thần Biến!

"Khó trách Nhất Niệm Tinh Thần Quyết, trước đây không có tộc nhân nào có thể thu được. Nó có quan hệ với Minh Cung, mà trọng yếu hơn là... Nhất Niệm Tinh Thần Quyết này chỉ có một người có thể hiểu rõ, một khi truyền thừa trừ phi người đó chết đi, nếu không, không có người thứ hai có được!"

"Bởi vì, Nhất Niệm Tinh Thần Biến, là đạo pháp, mà cũng không phải đạo pháp!"

"Là pháp bảo, mà cũng không phải pháp bảo!"

"Mà là một loại, khiến sau khi người và pháp bảo dung hợp, trong khoảng thời gian ngắn, bùng phát ra... ý vô địch!"

Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ, tay phải lần nữa bóp mạnh, không ngờ tinh tú trong lòng bàn tay lập tức hòa tan, biến thành chất lỏng màu đen, bao trùm bàn tay Mạnh Hạo, rồi chui vào tràn ngập toàn thân, tiếp đó bất ngờ tại mắt trái của hắn, xuất hiện một cái đốm sao!

Đốm sao này rất quỷ dị, khi chớp động, dường như con mắt trái Mạnh Hạo biến thành tinh không, cũng có một dao động đáng sợ, dường như ánh mắt có thể từ trong con mắt trái hắn xuyên thấu qua. Nếu có người nhìn nhau với hắn, nhất định sẽ nổi lên lòng kính sợ.

Sau khi hấp thu Tinh Thần Thạch, thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt hơn, cặp mắt co rút lại, trên mặt nổi gân xanh, dường như sắp nổ tung. Trong cơ thể hắn cũng có tiếng nổ ầm ầm vang trời, trên mi tâm của hắn, Niết Bàn Quả trước đó biến mất đang chậm rãi xuất hiện, dường như không thể kiên trì thêm lâu.

Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo cảm nhận được mãnh liệt, trên Niết Bàn Quả không ngờ phát ra một dấu vết của đạo.

Loại đạo đó, dường như ẩn chứa tinh không bầu trời, ẩn chứa vô số thuật pháp, đủ loại thần thông, thậm chí còn có một chút suy nghĩ không thuộc về Mạnh Hạo... dường như... đó là trí nhớ của một người, là dấu vết của một người đã từng tồn tại!

Ý thương tang, viễn cổ.

Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện một bộ hình ảnh, trong hình ảnh đó có một nam nhân trung niên, tóc trắng bay phất phới, vòng ngoài thân thể có bốn cái Niết Bàn Quả, mỗi một quả đều tản ra khí tức khiến Mạnh Hạo cảm thấy kinh khủng... không ngừng biến hóa, bất kỳ một quả nào, đều có thể làm cho tinh tú sụp xuống, khai thiên lập địa!

Người này, chính là lão tổ đời một!

Trong mắt lão mang theo ý chấp nhất, bốn phía có vầng sáng, đang không ngừng phóng về hướng một địa phương chí cao vô thượng.

Mạnh Hạo muốn nhìn xem, nhưng không có cách nào chống đỡ, sắc mặt tái nhợt. Khi trên mi tâm của hắn, Niết Bàn Quả tự mình bay ra, rơi vào trong tay hắn, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, yên lặng tĩnh tọa, điều dưỡng một lát sau. lần nữa mở mắt, thân thể hắn đã khôi phục đỉnh phong.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ổn định tâm tư, yên lặng tính toán thời gian.

"30 nhịp thở!"

"Niết Bàn Quả của lão tổ đời một, dù sao không thuộc về mình, với tu vi của mình giờ này, chỉ có thể dung hợp 30 nhịp thở! Nếu là Niết Bàn Quả của mình, thì có thể... dung hợp vĩnh viễn!" Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

"Lão tổ đời một trong hình ảnh, đang muốn đi tới nơi nào? Đây hẳn là một đoạn ký ức trong Niết Bàn Quả!"

"Mà tác dụng của Niết Bàn Quả, có lẽ...!" Mạnh Hạo nghĩ tới trong hình ảnh, bên cạnh lão tổ đời một vây quanh bốn cái Niết Bàn Quả, mỗi một cái, đều tản ra khí tức khiến thiên địa run rẩy.

"Phương Vệ..." Mạnh Hạo trầm mặc một lát, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút tàn nhẫn, cuối cùng hướng về phía lão tổ đời một cúi đầu thật sâu, sau đó phất tay một cái, lập tức cửa đại điện Minh Cung "kẹt kẹt" mở ra, thân thể hắn nhoáng một cái, cất bước đi ra.

"Nên ra ngoài rồi!"

Trong Vụ Trung Thiên, Mạnh Hạo lấy ra cây đèn đồng thau, lập tức sương mù bốn phía ầm ầm chấn động, đồng loạt tản ra xuất hiện lối đi trước đó hắn đi vào nơi này.

Cất bước đi ra, tốc độ của Mạnh Hạo lúc này nhanh hơn nhiều, sau mấy canh giờ, bất ngờ từ bên trong Vụ Trung Thiên bay ra. Khoảnh khắc bay ra, Mạnh Hạo không có thấy Phương Đạo Hoằng.

Nhưng hắn lại cảm nhận được, ở tổ địa xa xa, mở ra một cái lốc xoáy to lớn!

"Cửa trở về, đã mở!" Mạnh Hạo nhìn tới nơi đó, hắn không biết cửa này đã mở bao lâu, hiển nhiên đám người Phương Đạo Hoằng đã đi ra ngoài rồi.

Chờ đợi Mạnh Hạo, chỉ có Binh Dũng. Ngay lúc Mạnh Hạo đi ra, trong mắt Binh Dũng xuất hiện tia sáng, Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Binh Dũng, trong mắt có chút không đành lòng.

Trước đó ngay trên người Binh Dũng hắn nhìn ra một chút đầu mối, giờ này tu vi hoàn toàn khác trước, coi lại càng rõ ràng hơn.

Trên người Binh Dũng trong những năm tháng chờ đợi Mạnh Hạo này, đã xuất hiện một chút biến hóa Mạnh Hạo không hiểu, Tiên Khư đã đồng hóa cùng phiến tổ địa này, ở chỗ này, nó có thể tồn tại vĩnh hằng, giữ vững thực lực ở đỉnh phong.

Nhưng một khi đi ra ngoài, nó sẽ không kiên trì được bao lâu, nếu không trở về sẽ lập tức mục nát, dường như chỉ trong thời gian ngắn ngủi nó đi hết mấy vạn năm.

"Phương pháp mang nó đi, là ta phải có một khối Tiên Khư, chỉ có như vậy, mới có thể mang theo Binh Dũng rời khỏi nơi này lâu dài!"

Mạnh Hạo nhoáng một cái, ngồi trên vai Binh Dũng. Thân thể Binh Dũng trong tiếng nổ "ầm ầm" trở nên lớn, thi triển tốc độ cao nhất chạy thẳng phía lối ra.

Càng đến gần lối ra, cảm giác tiêu tan trên thân Binh Dũng càng mãnh liệt, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, sau khi xác định chuyện này, mặc dù hắn không đành lòng, nhưng tuyệt đối không thể để Binh Dũng bị thương tổn!

- Lần nữa hóa thành pho tượng đi! Ta đáp ứng với ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ta đến đưa ngươi rời khỏi nơi này! Đáng tiếc, sau khi tổ địa đóng cửa, liên hệ giữa chúng ta sẽ bị cắt đứt! Tại bên cạnh dãy núi vỡ nát Binh Dũng đã từng tồn tại, Mạnh Hạo nhìn Binh Dũng, nhẹ giọng nói.

Mạnh Hạo vừa nói dứt lời, trong mắt Binh Dũng nhoáng lên một cái, nhấc tay phải lên, thanh kiếm lớn trong tay nó ầm một tiếng, trực tiếp xẹt qua bầu trời, lộ ra một cái khe nứt, chỉ kém một chút là sẽ bị xuyên thấu.

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái.

- Ngươi có thể tùy thời chém ra một đường đi ra ngoài? Là có thể dùng phương pháp này, đi bất kỳ địa phương nào à? Mạnh Hạo lập tức hỏi tới.

Binh Dũng gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, mơ hồ từ trong cơ thể hắn có một thanh âm khàn khàn, chậm rãi truyền ra.

- Phương gia, tổ trạch, trong ngàn dặm, bảo vệ ngươi!

Đây là lần đầu tiên Binh Dũng lên tiếng, thanh âm này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, trong nháy mắt tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt. Thanh âm này hắn sẽ không bao giờ quên, đó là thanh âm của Kha Vân Hải.

- Nghĩa phụ... Giờ khắc này Mạnh Hạo hiểu rõ, thời điểm Kha Vân Hải chế tạo pho tượng, từ trong bấc đèn long phượng kia lấy ra, không chỉ là sinh mạng, còn có một tia hồn của bản thân nghĩa phụ.

Một hồi lâu, Mạnh Hạo nhìn Binh Dũng thật sâu, xoay người đi ra ngoài. Hắn giấu hồi ức ở tận đáy lòng, từ từ cả người tản ra một cổ sát ý, giống như một thanh đao ra khỏi vỏ, lộ ra hết ý lạnh lẽo!

- Phương Vệ, giữa ngươi và ta, cũng nên kết thúc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.