- Thật không… Cho tới bây giờ, mặc dù sắc mặt Mạnh Hạo vẫn
tái nhợt, hơi thở của hắn mong manh nhưng ánh mắt của hắn lại không có lấy một
chút biến hóa. Hắn nhẹ giọng lên tiếng, thân thể hắn chỉ trong chớp mắt trực tiếp
khô héo.
Vô số sinh cơ, vô số thần hồn, vô số tu vi, hết
thảy mọi thứ, chỉ trong một sát na này hóa thành sương trắng, toàn bộ đều bị La
Thiên hút lấy, thẩm thấu qua thất khiếu trực tiếp sáp nhập vào trong cơ thể hắn,
rực rỡ ngưng tụ thành Yêu Quả thứ chín mươi chín.
Nói thì dài nhưng thực tế thì rất nhanh, chỉ
trong khoảnh khắc thân thể Mạnh Hạo trực tiếp trở thành một cái thây khô, rồi
sau đó phịch một tiếng, hóa thành tro bụi dường như hình thần câu diệt.
Mà La Thiên nơi này, thân thể run rẩy, trong mắt hắn lộ
ra kích động. Mắt thường có thể thấy thân thể hắn đang dần khôi phục, Yêu Quả
trong ngực hắn thời khắc này tản ra yêu quang rực rỡ.
- Niết bàn, sống lại! La Thiên ngửa mặt lên trời hô lớn,
cơ thể hắn sụp xuống rồi sau đó bỗng nhiên bành trướng. Yêu Quả thứ chín mươi
chín do Mạnh Hạo hóa thành lập tức xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn. Trong mắt La
Thiên lộ ra phấn chấn, nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
- Không có khả năng! Cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt tản ra
khí tức niết bàn. Khí tức này vốn là thứ hắn khát vọng cũng là thứ hắn cần,
nhưng hắn lại phát hiện, ý niết bàn này không phải thuộc về mình mà là thuộc về
Yêu Quả thứ chín mươi chín do Mạnh Hạo hóa thành kia!
La Thiên biến sắc, Yêu Quả ầm ầm vỡ vụn. Chỉ trong phút
chốc bên trong lan tràn ra vô số tế ty màu đó, tràn đầy khí tức yêu, cũng có ý
niết bàn bàng bạc vô hạn, trong chớp mắt, điên cuồng lan tràn trong cơ thể La
Thiên, lan tràn khắp toàn thân, lan tràn đến tứ chi, lan tràn đến khuôn mặt của
hắn, hướng về mắt trái của hắn rồi đột nhiên ngưng tụ lại, phong kín hết thảy mọi
đường trốn của hắn!
Đây chính là niết bàn, nhưng niết bàn này là Mạnh Hạo niết
bàn!
Thậm chí vào giờ khắc này, trong tế ty màu đỏ còn có
Phong Yêu đệ nhất cấm, đệ nhị cấm, đệ tam cấm… cho đến đệ cửu cấm. Toàn bộ đều ẩn
chứa bên trong, triệt triệt để để phong kín thân thể La Thiên!
Đoạn đường của hắn, tuyệt căn của hắn!
- Mạnh Hạo!
La Thiên phát ra thanh âm thê lương, cùng lúc đó, trong
cơ thể hắn truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.
- Ngươi thác liền thác, cấm pháp cuối cùng của ta chỉ có
Phong Thiên Cấm.
- Từ mấy vạn năm trước, ta đã suy nghĩ, liệu sau Phong
Yêu đệ cửu cấm, còn có… đệ thập cấm hay không?
- Đệ thập cấm này thuộc về một cảnh giới ta không thể chạm
đến được, chỉ có hoàn cảnh đặc đỉnh mới có thể thi triển. Nó chính là nguyên của
đệ cửu cấm, lấy lực lượng niết bàn làm vật dẫn.
- Còn phải mượn thân thể của ngươi, ta mới có thể thi triển
được!
- Phong Yêu đệ thập cấm…
- Mạng của ta là yêu, ta muốn phong thiên! Lúc lời nói vừa
truyền ra, La Thiên rống giận, nhưng hắn lại phát hiện bản thân mình không có
cách nào khống chế thân thể, tay phải của hắn nâng lên, tạo ra một ấn ký, đột
nhiên một luồng lực lượng từ trong tay bộc phát ra khiến hắn hết hồn hết vía,
hoảng sợ đến cực hạn.
Lực lượng này tương tự như Phong Thiên Cấm nhưng cũng có
phần khác, đó là một loại bá đạo cực hạn, một loại điên cuồng duy ngã độc tôn
trong thiên địa.
Như lời Mạnh Hạo đã nói…
Mạng ta là yêu, ta muốn phong thiên!
Yêu hay thay đổi!
Giờ khắc này, Mạnh Hạo chính là thay đổi chi tâm, sáp nhập
và thân thể La Thiên, triển khai thần thông cuối cùng. Hắn nhấc tay lên, cả
tinh không bên ngoài Thương Mang chỉ trong một sát na này bỗng nhiên co rút lại
không cách nào hình dung. Cả tinh không bên ngoài Thương Mang co rút lại rồi
ngưng tụ ngay trên tay Mạnh Hạo, trở thành một quả càu sáng khô quắt!
Không có tinh không bên ngoài Thương Mang, thứ còn dư lại
cũng chỉ là tinh không Sơn Hải trong Thương Mang mà thôi, mà phía ngoài này
chính là vũ trụ vô hạn. Thời khắc này, Mạnh Hạo chính là đang đứng trong vũ trụ
này.
Mắt trái La Thiên không ngờ lại vùng vẫy trở lại. Nhưng
thứ xuất hiện, chỉ là cô độc, thậm chí còn có một ý buông xuôi, hắn ngóng nhìn
vào chỗ sâu của vũ trụ…
Mà thời khắc này, mắt bên phải của hắn lại lộ ra ánh mắt
của Mạnh Hạo, hắn chậm rãi nâng tay phải lên trong ánh nhìn chua xót của mắt
trái La Thiên. Tay hắn hướng về bên trái, một chưởng đánh xuống.
“Ầm”
Thân thể La Thiên run mạnh, đồng tử mắt trái của hắn co
rút lại rồi sau đó chậm rãi khuếch tan, bên trong lộ ra tuyệt vọng, không cam
lòng, rồi dần dần đọng lại hóa thành tro bụi…
Cho đến trước khi chết, hắn vẫn ngắm nhìn chỗ sâu của vũ
trụ. Không ai biết hắn đang nhìn cái gì, có lẽ chỉ là đang nhìn vũ trụ đen như
mực, cũng có lẽ, hắn đang nhìn căn nguyên… thuộc về hắn.
Tro bụi tiêu tán, thân thể La Thiên cũng vào giờ khắc này
tiêu tán, tiếng “rắc rắc” vang lên, từng khe nứt lan tràn rất nhanh thân thể của
hắn đã khô héo, đến cuối cùng, “ầm” một tiếng, trực tiếp tan vỡ.
Vô số sương trắng sinh ra từ thân thể đã tan vỡ, bay
nhanh lên rồi ngưng tụ chung một chỗ, cuối cùng tạo nên thân ảnh của Mạnh Hạo,
hắn yên lặng đứng ở nơi đó, thần sắc có chút phức tạp. Rất lâu sau, hắn khẽ thở
dài một tiếng.
Có lẽ muốn giết La Thiên rất khó nhưng giờ này La Thiên
đã hư nhược đến cực hạn, Mạnh Hạo mới diệt sát hắn không quá khó khăn. Trên thực
tế nếu không phải vì nguyền rủa của La Thiên, Mạnh Hạo căn bản không cần phải
hao phí tâm tư như vậy, thậm chí còn tự đưa mình vào tình huống cửu tử nhất
sinh.
Nếu như nói là khó đối với ba người Siêu Thoát kia thì đối
với Mạnh Hạo mà nói chính là tranh đấu sinh tử. Chỉ có một điều không ngờ,
chính là nơi xảy ra cuộc chiến.
Trừ bỏ điều này, hết thảy cử động, hết thảy hành vi đều nằm
trong mưu tính của hắn.
Bao gồm việc cho La Thiên một tin tức sai lầm khiến hắn
tin tưởng chính là Phong Thiên Cấm cực hạn của Mạnh Hạo sau khi thi triển hắn
có thể mô phỏng theo, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện.
Trên thực tế, sau khi hắn xuất hiện, Mạnh Hạo chỉ cho thấy
một phần uy lực của Phong Thiên Cấm chứ không có phát huy toàn bộ. Nếu không
khi đó hắn đã có thể đánh chết La Thiên.
Nhưng giết chết La Thiên không có nghĩa là có thể hóa giải
nguyền rủa. Điểm này, qua mấy chục ngàn năm thôi diễn, Mạnh Hạo đã có được đáp
án trong ngọc giản của Thủy Đông Lưu.
Cho nên, sau này Mạnh Hạo mới hành động.
- Hiện tại, ta đã tìm được biện pháp giải khai phong ấn,
ta cần thời gian… Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, hai mắt hắn nhắm nghiền. Hồi lâu
sau, hắn mở mắt ra nhìn tinh không ở xa xa.
Dường như ở nơi nào đó, hắn nhìn thấy được ba thân ảnh, một
người trong đó chính là lão tổ Thường Mang, còn có một thanh niên mặc áo bào
đen, cuối cùng chính là thân ảnh của đại lục Tiên Thân.
Ba người này dường như đang đi, thời khắc này bỗng nhiên
dừng lại, quay đầu nhìn hắn, khoảng cách giữa hai bên là cả vũ trụ vô tận. Ánh
mắt đôi bên chạm nhau, Mạnh Hạo thấy được nụ cười của ba vị kia, nụ cười kia rất
ôn hòa như là đối với người bạn lâu năm vậy.
- Chúng ta đang chờ người, tới hay không… Một thanh âm
quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo