Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1148: Chương 1148: Trấn áp Bắc tu




- Không!!!

- Lão phu tu hành mấy ngàn năm, sao có thể cam tâm bị trấn áp!!!

- Phong ấn con đường của tu sĩ Nguyên Anh Bắc Địa ta, ngưng tụ núi này trấn áp chúng ta, phụng dưỡng ngược lại Nam Vực Đại Địa... chuyện này không có khả năng! Chiến trường Nam Vực bùng nổ ầm ĩ, năm Vấn Đạo đỉnh phong bao gồm tộc trưởng Đế tộc đều rống lên. Năm người không phải đối thủ của Mạnh Hạo, thời khắc này phía sau Mạnh Hạo có pháp tướng, chiến lực của hắn đã là nửa bước Chân Tiên.

Vấn Đạo đỉnh phong hoàn toàn không phải đối thủ, cho dù năm người bọn họ liên thủ cũng bị đánh bại. Trong tiếng gào thét, năm người không chậm trễ chút nào, hóa thành năm đạo cầu vồng bỏ chạy ra các hướng.

Một trận chiến này, Bắc Địa bị đánh bại... Hoàn toàn bại trận!

Nhưng chỉ cần năm người bọn họ còn sống, thì trận chiến này có lẽ ngày sau còn có ngày nghịch chuyển. Thời khắc này năm đạo cầu vồng tốc độ cực nhanh, ngay tức khắc tản ra, bay đi cực nhanh theo năm hướng bất đồng.

Mạnh Hạo ở giữa không trung bình tĩnh nhìn một màn này, vung tay một cái, lập tức núi thứ chín rầm rầm bay đi, khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện lại bất ngờ hiện ra trước mặt nữ nhân mập mạp kia.

Thân thể nữ nhân này đang chìm vào hư vô, tốc độ cực nhanh khó có thể hình dung, nhưng ngay khoảnh khắc núi thứ chín xuất hiện, trầm xuống phía dưới, lập tức hư vô vỡ vụn, nguyên thần nữ nhân lộ ra, trong tiếng hét thê lương, "ầm" một tiếng, bị núi thứ chín trấn áp phía dưới, cưỡng ép phong ấn nguyên thần của nàng trong núi.

Sau đó núi này lại nhoáng lên một cái, xuất hiện trong thiên địa xa xôi, "ầm ầm" trấn áp lão già như Cương thi kia. Lão già này tu vi yếu nhất, sắc mặt tái nhợt, nguyên thần tán lạc lộ ra ý tuyệt vọng, lại giống như nổi điên ra tay... Thế nhưng vẫn không cách nào thay đổi cục diện bị trấn áp, trong tiếng nổ "ầm ầm" bị phong ấn trong bụng núi.

Tiếp sau đó, núi này lần nữa nhoáng lên một cái, khi xuất hiện đã ở phía trước nam nhân âm nhu. Nam nhân âm nhu này toàn thân có phù văn vây quanh, cả người giống như vầng trăng sáng, mắt thấy không thể chạy thoát, trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn lại lựa chọn tự bạo.

Thà chết, cũng không muốn bị trấn áp!

Thế nhưng, không đợi hắn triển khai tự bạo, núi thứ chín "rầm rầm" trấn áp tới, trực tiếp phong ấn nguyên thần đang cuồng bạo của hắn vào bụng núi, tức thì trong mắt nam nhân âm nhu lộ ra vẻ tuyệt vọng...

Liên tục trấn áp ba người, núi thứ chín linh khí vô cùng nồng đậm, trong tiếng ngân "ông ông" trời đất biến sắc, gió mây cuốn ngược, hư vô vặn vẹo... nó xuất hiện lại ở trước mặt lão già yêu ma hóa của Bắc Địa, mặc cho người này giãy giụa như thế nào đều vô ích, không thoát khỏi bị trấn áp hấp thu.

Cuối cùng... núi này biến mất, khi xuất hiện lần nữa ngăn cản trước mặt tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa. Lão già này sắc mặt tái nhợt, cười thảm... lão nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo xa xa.

- Lão phuchấp nhận phụng dưỡng ngược lại Nam Vực, nhưng ngươi phải cho tu sĩ Bắc Địa ta một kỳ hạn... Coi như lão phu van xin ngươi!!!

- Mười ngàn năm! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

- Mười ngàn năm... Lão già cười thảm, không vùng vẫy nữa, trong tiếng nổ "ầm ầm" bị núi thứ chín trấn áp phong ấn.

Liên tục trấn áp năm đại cường giả, núi này linh khí ngập trời, dường như hóa thành một ngọn núi linh thiêng rơi xuống mặt đất, mắt thấy sắp chạm mặt đất. Một khi chạm mạnh thì núi này sẽ nối tiếp với Nam Vực, linh khí bản thân của năm cường giả Vấn Đạo đỉnh phong bị phong ấn trong nó, sẽ tẩm bổ Nam Vực Đại Địa.

Năm người này sẽ trở thành năm khối linh thạch, đến ngày nào đó bọn họ khô kiệt linh khí, linh khí của Nam Vực Đại Địa sẽ khôi phục trở lại thời điểm phồn hoa.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong thiên địa quanh quẩn một tiếng thở dài xa thẳm, theo thanh âm truyền ra, từ hướng Thiên Hà Hải đi tới một nữ nhân.

Nữ nhân mặc váy dài màu xanh, váy trải ra giống như bao phủ mặt đất, hóa thành một tầng bầu trời, nàng từ đàng xa đi tới như đi trong thiên địa màu xanh.

Nàng xuất hiện lại làm cho pháp tắc của thế giới này ảm đạm; ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại, núi thứ chín lơ lửng không thể phủ xuống mặt đất; tất cả tu sĩ trên chiến trường, toàn bộ thân thể chấn động một cái, đều dừng lại.

Ngay cả Vấn Đạo đỉnh phong giữa không trung đều toàn bộ như thế, hết thảy trong trời đất vào giờ khắc này đều dừng lại.

Duy chỉ có nữ nhân kia, từng bước từng bước đi tới hướng Mạnh Hạo.

- Năm đó người kia từng nói... ngày tuyền nhãn, Bỉ Ngạn Hoa biến thành hoa sen, giữa tiên ma, sen xanh hiện... Giờ này... Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm sâu kín, quanh quẩn trên trời dưới đất... khi nàng đi tới phía sau mơ hồ biến ảo một cây sen xanh, cũng giống như... Pháp tướng kia!

- Tinh trần quan, trăm vạn tu đổ máu, ngày tuyền nhãn hiện!

- Tây Mạc kiếp, Tử Hải vô tận, Bỉ Ngạn Hoa ẩn mình biến thành hoa sen!

- Ngày trời nhá nhem tối, oan hồn mười đấu, ta có... sen xanh hiện!

- Còn lại một người giữa tiên ma... Đao sương mù chém, trảm ma Vấn Đạo, sinh ra giữa tiên ma! Trong mắt nữ nhân có vẻ mông lung, cái nhìn đầu tiên là bình tĩnh; nhìn lần thứ hai thì lại là điên cuồng; nhìn lần thứ ba lại là sâu sắc... Dường như trong mắt của nàng ẩn chứa luân hồi vô hạn.

- Ta biến 1 triệu máu hóa thành nước bùn, ta biến mười đấu oan hồn hóa thành vết bẩn, ta nguyện... xuất ra 1 triệu vũng máu mà không nhiễm chút vết bẩn nào, ta nguyện... lột bỏ xác thân Bỉ Ngạn Hoa, thành Thanh Liên Thiên!

- Ngày trời nhá nhem tối cầu đạo, lúc tờ mờ sáng ta đã thành tiên, chém xuống thiện niệm, cắt đứt tiên căn, chỉ vì ác niệm cực hạn, đi liều một lần biến đổi! Nữ nhân chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt Mạnh Hạo ngoài trăm trượng dừng lại, nhìn Mạnh Hạo.

- Ta đã chuẩn bị rất lâu, giờ này giữa tiên ma cũng xuất hiện, dung hợp với ngươi, ta sẽ viên mãn!

- Nhiều năm trước, ta vãi xuống vô số cây, chung quy một lũ giữa tiên ma vốn sẽ không chọn ngươi, nhưng ngươi trở thành Phong Yêu nhất mạch, chú định nhân quả có ngươi! Lúc này... cám ơn ngươi! Nữ nhân nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng lên tiếng, hạ thấp người cúi đầu bái.

Mạnh Hạo không có cắt lời. Lúc này thời gian pháp tắc thiên địa đều dừng lại, hết thảy là vì nữ nhân này, nhưng Mạnh Hạo ở đó lại hơi chao đảo một cái, bốn phía truyền đến tiếng "rắc rắc" vô hình, dường như một loạt tiếng nứt vỡ... Trong nháy mắt, thân thể của hắn khôi phục như thường, trong mắt pháp tướng phía sau lộ ra một tia sáng chói mắt.

- Bỉ Ngạn Hoa Mẫu, Lê Tiên!

Nữ nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, mang theo hồi ức nhìn Mạnh Hạo, thậm chí trên mặt nàng đều xuất hiện một chút ngẩn ngơ.

- Ngươi không giống với người kia... nhưng khí tức của ngươi giống như hắn... Phong Yêu nhất mạch... từ xưa vô tình!

- Dung hợp ngươi, ta thành Thanh Liên Thiên, hết thảy nhân quả tốt đẹp, nhân của năm đó, quả của hôm nay, từ nay về sau hắn không thiếu ta, ta không thiếu hắn!

Nữ nhân nhẹ giọng nói, khẽ đưa tay điểm một cái về phía Mạnh Hạo.

Một lóng tay này, dường như thiên địa biến đổi, bốn phương thế giới bất ngờ huyễn hóa ra sóng biển ngập trời, sóng lớn quét ngang, dường như sắp che phủ Mạnh Hạo ở trong đó... nhưng ngay trong chớp mắt tới gần Mạnh Hạo, pháp tướng phía sau Mạnh Hạo đột nhiên mở miệng, truyền ra một tiếng gầm nhẹ.

Chỉ là một tiếng gầm, thiên địa vỡ vụn, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn tám phương, sóng lớn kia lại tới, toàn bộ sụp đổ, nước biển biến ảo ở bốn phía, lập tức tiêu tan, tạo thành một phiến mây đen trên bầu trời liên miên bất tuyệt, không thấy đầu cuối.

- Thời điểm ở Kháo Sơn Tông, có thân ảnh ngươi xa xa, trên Thiên Hà Hải, có ẩn giấu thân mình ngươi, một trận chiến Huyết Yêu Tông ngươi cũng xuất hiện, chiến tranh địa vực hôm nay, ngươi lại hiện thân... Ta không quản lý do vì sao, ngươi muốn dung hợp ta... ngươi còn chưa đủ tư cách! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, pháp tướng phía sau hắn hai mắt lóe sáng một cái, lại từ phía sau Mạnh Hạo bước đi ra, nhấc tay lên, Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm xuất hiện, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", chạy thẳng tới bao phủ nữ nhân kia.

Nhìn kỹ, Huyết Yêu Đại Pháp này lại có thể so với lốc xoáy bầu trời, trong xoay tròn tất cả tầng mây đều đồng loạt kéo tới, dẫn tới thiên địa biến sắc, lốc xoáy ngay tức khắc tới gần nữ nhân.

- Ngày Bỉ Ngạn Hoa nở bảy màu, hoa tàn thành tiên một ngàn năm! Nữ nhần nhìn lốc xoáy cuốn tới, nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng đưa tay điểm tới phía trước, lập tức ở trước mặt nàng bất ngờ xuất hiện một đóa Bỉ Ngạn Hoa bảy màu. Bỉ Ngạn Hoa này mới vừa xuất hiện ở trước mặt nàng, lại vỡ vụn ra, hóa thành sợi bông bảy màu sắc nhẹ nhàng trôi tản ra, đụng chạm với lốc xoáy Huyết Yêu kia.

Tiếng sấm nổi lên vang trời, lốc xoáy chuyển động, đoàn sợi bông bảy màu sắc bất đồng kia, trực tiếp xuyên qua lốc xoáy, dường như nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang bị suy yếu, nhưng không có mảy may dừng lại, giống như một đường cầu vồng rực rỡ, chớp mắt một cái xuyên qua, sau đó vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Khi bay tới, bất ngờ hóa thành bảy cánh hoa, giống như phù văn phong ấn, trong nháy mắt tới gần.

Mạnh Hạo trong mắt lóe tia sáng lạnh, pháp tướng hắn hét lớn một tiếng, lập tức bốn phương tám hướng gió mây cuồn cuộn, bảy cánh hoa bay tới kia chợt ngừng lại giữa không trung.

Trong nháy mắt chợt dừng này, Mạnh Hạo phất tay một cái, trong tay hắn bất ngờ xuất hiện... Gương đồng!

Lúc này trong gương đồng có tia sáng lấp lánh, nếu nhìn kỹ, đó là... Yêu Binh mộ hoang lóng lánh u quang.

Yêu Binh này, trước đây sau khi bị Mạnh Hạo dung hợp với gương đồng, không có cách nào sử dụng, cho đến vừa rồi hắn bước chân vào Vấn Đạo, có tiên khí, pháp tướng ngưng tụ, hắn mới cảm nhận được mộ hoang tồn tại.

Thời khắc này hắn chợt đặt tay trên gương đồng, rồi bỗng nhiên chộp một trảo, thiên địa nổ ầm ầm, một cỗ yêu khí trong nháy mắt dâng lên ngập trời, lập tức làm cho thế giới này yêu khí ngang dọc, trong tay Mạnh Hạo đã xuất hiện một thanh trường thương màu đỏ!

Đó là màu đỏ, cũng là màu đen, màu sắc luân phiên biến đổi, làm cho không người nào có thể phân biệt, chỉ có thể dùng chữ yêu quái để hình dung.

Mộ hoang trên tay, Mạnh Hạo không chút chần chờ, đâm một thương về hướng bảy cánh hoa chợt ngừng phía trước.

Một thương đi qua, thiên địa nổ "ầm ầm", trong chớp mắt này yêu khí chợt bạo phát, tỏa ngang ra bốn phía. Ở phía trước Mạnh Hạo lại theo Yêu Binh mộ hoang gào thét, xuất hiện một mộ phần cô độc!

Mộ phần vừa biến ảo hiện ra trong thiên địa, dường như trấn áp hết thảy.

"Rầm rầm rầm!" Bảy cánh hoa kia toàn bộ vỡ vụn, hình thành những điểm sáng bảy màu, bay tản trong thiên địa.

Giờ khắc này, Mạnh Hạo cầm Yêu Binh mộ hoang dường như là Chí Tôn trong thiên địa, không thể không chiến thắng!

Còn nữ nhân kia, vẫn như thường mặt không đổi sắc, dường như không thèm để ý tới khí thế kinh người của Mạnh Hạo, trên mặt lại lộ ra ý thương hại.

- Ngươi là Phong Yêu nhất mạch, ta không muốn giấu ngươi, không ai có thể cứu ngươi. Quý gia, năm đó thiếu ta một lời hứa, bọn họ sẽ không xuất hiện ngăn trở!

- Trừ bọn họ ra, một vài tồn tại cổ xưa trên tinh này, cũng sẽ không hiện thân ngăn cản... Lúc này... không người nào có thể cứu ngươi!

- Thời gian đã đến, ngươi... nên dung hợp đi! Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, toàn thân lập tức phát sáng mười ngàn trượng, cây sen xanh sau lưng nàng bỗng nhiên lắc lư, tạo thành một uy áp không cách nào hình dung, uy áp cường đại khiến lần đầu tiên Mạnh Hạo biến sắc.

Thân thể hắn cũng vào giờ khắc này, bao gồm cả pháp tướng, đều không thể nhúc nhích chút nào, dường như trên người của hắn cũng có sen xanh... mọc ra.

Đúng lúc này... từ thiên địa xa xa vang lên một tiếng hừ lạnh, âm thanh cuồn cuộn tới như khai thiên lập địa, vỡ vụn bầu trời.

- Ngươi dám động vào hắn một cái thử xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.