Bên ngoài Thương Mang, trên chiến trường.
Đạo quang này ngưng tụ đạo ấn ký thứ tám của Mạnh
Hạo, kỳ lực chi cường, dĩ nhiên vượt qua cửu nguyên, không biết Mạnh Hạo cùng
Siêu Thoát đến cùng là kém bao nhiêu, nhưng hắn biết, bất kỳ cửu nguyên nào
cũng không thể sống sót tại ánh sáng này!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc quanh quẩn cả Thương Mang.
Những khuôn mặt kia, căn bản không tới được bên trong cây cột, toàn bộ trong chớp
mắt rầm rầm vỡ nát, trở thành tro bụi.
Từng cái một trước khi tử vong, phát ra chi âm thê lương,
nhưng rất nhanh, thanh âm này đã biến mất, thay vào đó, dĩ nhiên những khuôn mặt
kia tiêu tán đi, cuối cùng vang lên giải thoát cùng cảm ân.
Hết thảy đều tiêu tán rất nhanh, trừ Mạnh Hạo, ngay cả
Anh Vũ cũng không có phát hiện.
Anh Vũ thấy được, cây cột đại biểu yêu kia, thời khắc này
run rẩy nổ vang, trên người Mạnh Hạo tản ra điên cuồng.
Một màn này khiến Anh Vũ hít ngược một hơi. Nó ngơ ngác
nhìn Mạnh Hạo, nó phát hiện bản thân đã bao nhiêu năm không thấy đối phương, thời
khắc này lại thấy được, một Mạnh Hạo như thế...
- Hắn... hắn muốn làm gì, đây cũng quá mạnh rồi! Anh Vũ lẩm
bẩm, hô hấp dồn dập, mở to mắt, không thể tin.
- Đó là... cây cột chỉ có Siêu Thoát mới có thể chặt đứt.
Giờ này hắn muốn đi chặt đứt yêu trụ kia ư? Anh Vũ ngơ ngác nhìn lại, tinh
không sụp xuống một phạm vi lớn, cây cột yêu khí kia, run rẩy trong ánh sáng, dần
dần, sau khi ánh sáng kia tiêu tán, đột nhiên, một chi âm “rắc rắc”,
quanh quẩn kinh thiên.
Khi thanh âm kia truyền ra, có thể thấy được, cây cột
này, trực tiếp xuất hiện một đạo khe nứt nhìn thấy mà giật mình. Mặc dù không
có tan vỡ, không có sụp xuống, nhưng lại xuất hiện một đạo khe nứt bất kể như
thế nào cũng đều không thể khôi phục được.
- Mạnh Hạo, được rồi, lần này được rồi. Trận pháp đã tốt
rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi! Anh Vũ run run một chút, lập tức rống lớn.
Trận pháp sau lưng nó, thời khắc này đã bố trí xong, lực lượng truyền tống rầm
rầm nổi lên.
Mạnh Hạo nghe vậy, không chần chờ, thân thể lập tức lui về
sau. Lần này ở nơi đây, mặc dù hắn thảm thiết, nhưng có chiến quả huy hoàng.
- Cây cột này, giờ này ta không thể chặt đứt, nhưng một
ngày nào đó, ta nhất định sẽ bước chân vào nơi này lần nữa, khiến cây cột này
hoàn toàn sụp xuống! Mạnh Hạo trong mắt hàn mang nhoáng lên một cái, bỗng nhiên
lui về sau.
Gần như trong nháy mắt khi khe nứt này xuất hiện, ở trong
cây cột đó, trong phiến thế giới kia, sợi tơ hợp thành hình dáng con người
trong phút chốc co rút lại. Tất cả quả thực trên đó, đều vào giờ khắc này rầm rầm
tan vỡ. Mơ hồ có một tiếng gào thét thê lương, từ trong hình dáng con người này
truyền ra, quanh quẩn cả thế giới trong cây cột, sau đó lại hướng ra phía ngoài
khuếch tán khắp nơi.
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, phun ra máu tươi. Hắn nghe được
trong cây cột kia truyền ra thanh âm thê lương, thân thể không chậm trễ chút
nào lui về sau nhanh hơn. Gần như vào khoảnh khắc hắn lui về phía sau, hắn lập
tức thấy được cây cột đại biểu tiên ở xa xa kia, nhưng lại dần khô héo, mắt thường
có thể thấy được. Cùng với khô héo, yêu khí của cây cột này dường như muốn khôi
phục.
Nhưng khe nứt này xuất hiện, dường như căn bản không thể
khôi phục, nhìn thấy mà giật mình. Ý chí Thương Mang, vào giờ khắc này nổi lên
kinh thiên, cả tinh không chấn động, một con mắt to lớn, đột nhiên xuất hiện ở
phía trước Mạnh Hạo.
Con mắt này khổng lồ vô hạn. Trên đó có từng đạo tơ máu,
đồng tử vẩn đục, nhìn kỹ còn thấy sương mù Thương Mang cuồn cuộn bên trong. Nó
giống như ánh mắt của ý chí La Thiên, giống như là chung cực hết thảy trời đất
này, lúc này xuất hiện, Thương Mang an tĩnh, tinh không yên tĩnh.
Khi mắt kia chậm rãi mở ra, Mạnh Hạo cảm nhận được nguy
cơ mãnh liệt. Hắn cảm nhận được tất cả quy tắc bốn phía, đều hóa thành tro bụi,
ngay cả thời gian cũng đều bị ảnh hưởng. Khí tức kinh khủng kia, khiến da đầu hắn
tê dại, cây đèn đồng thau trong cơ thể bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt hơn, khiến
Mạnh Hạo trở thành người đầy ánh sáng.
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, bay nhanh, đồng thời khi
con mắt này mở ra, hắn đã bước chân vào đến trận pháp Anh Vũ hợp thành.
Anh Vũ hét lớn một tiếng, trong nháy mắt Mạnh Hạo bước
chân vào được, trực tiếp triển khai trận pháp, mở ra truyền tống. Trong tiếng nổ
vang ngập trời, truyền tống này không cách nào triển khai, dưới ngóng nhìn của
con mắt kia, dường như vĩnh hằng cố định tại nơi này.
Tinh không bốn phía, thời khắc này vặn vẹo, bất ngờ hóa
thành từng cái miệng to, trong giây lát hướng về Mạnh Hạo cùng Anh Vũ cắn nuốt
mà đến.
Anh Vũ cặp mắt đỏ thẫm, gầm nhẹ một tiếng, thanh âm“rắc rắc” truyền ra, gương đồng vỡ vụn, mượn gương đồng vỡ vụn sinh
ra quy tắc lực lượng không bị ý chí La Thiên khống chế. Trong tiếng nổ “ầm
ầm”, cưỡng ép mở ra trận pháp, trong chớp mắt mang Anh Vũ cùng Mạnh Hạo biến
mất tại chỗ.
Gần như đồng thời khi hai người biến mất, những miệng to
đang cắn nuốt mà đến kia, lập tức nuốt lấy, cả tinh không run rẩy. Chỗ mà bọn họ
đứng trước đó, dĩ nhiên đã xuất hiện một cái hố sâu to lớn, từ trong hố sâu
này, có một loạt khói đen cổn cổn nổi lên, thoạt nhìn thấy mà giật mình.
Mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm phương xa, mơ hồ, yêu khí
từ trong cây cột đang gào thét, xa xa xa xa.
Cùng lúc đó, trong tinh không La Thiên, tại một khu vực
tràn ngập bụi bậm, đột nhiên có ánh sáng của truyền tống lóng lánh, thân ảnh của
Mạnh Hạo cùng Anh Vũ lập tức xuất hiện.
Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo đã phun ra máu tươi, Anh Vũ
cũng uể oải xuống. Theo ánh sáng truyền tống tiêu tán, gương đồng lộ ra, từng đạo
khe nứt, tràn ngập trên gương đồng này. Mặc dù chưa có hoàn toàn vỡ nát, nhưng
thông qua những khe nứt này cũng có thể nhìn ra, trước đây nhóm Mạnh Hạo trải
qua bên ngoài Thương Mang hung hiểm cỡ nào.
- Chết tiệt, ngũ gia vừa mới thức tỉnh, khiến cho ta gặp
tình huống nguy hiểm như vậy, không được, không được. Mạnh Hạo, chuyện này
ngươi nhất định phải cho ngũ gia một cái công đạo! Anh Vũ thần sắc vô cùng khó
chịu.
- Ánh mắt kia là La Thiên? La Thiên này là ý chí Thương
Mang tinh không? Mạnh Hạo lập tức hỏi.
- Theo truyền thuyết của Thương Mang tinh không, trong thế
giới này có một căn nguyên ý thức, gọi là La Thiên. Ý chí chủ thể của nó tuy nằm
bên ngoài Thương Mang nhưng lại có thể bao trùm bên trong Thương Mang. Ban đầu,
nó đem lại hạnh phúc cho chúng sinh, thậm chí tất cả sinh mạng đều được nó ban
cho chi pháp tu hành trong truyền thuyết. Nhưng sau này nó trở nên hư nhược,
điên cuồng. Trong mắt Anh Vũ lộ ra vẻ khủng khiếp, hắn cất tiếng nói.
- Nhưng ta dường như có một kí ức mơ hồ, dường như... dường
như La Thiên này, có lai lịch khác, nhưng rốt cuộc là cái gì, không có ai biết...
Ta cũng không biết vì sao, chết tiệt, làm sao ta lại biết? Anh Vũ lắc lắc đầu,
có chút mờ mịt.
Mạnh Hạo trong mắt lộ ra suy tư, liếc nhìn Anh Vũ, bỗng nhiên
hỏi một câu.
- Ngươi là được lão tổ Thương Mang chế tạo ra?
- Lão tổ Thương Mang... Anh Vũ trong mắt lộ ra hồi ức, lần
này thức tỉnh. Có rất nhiều ký ức của nó từ từ giải khai, hồi lâu sau gật gật đầu,
nhưng đáy lòng nó vẫn có một tia chần chờ, dường như... lão tổ Thương Mang
chính là sáng lập gương đồng, mà không phải là nó. Dường như... mình đã tồn tại
trước khi ở cùng lão tổ Thương Mang!
- Không quản, Mạnh Hạo, ngươi phải cho ta một cái công đạo.
Chết tiệt, ngũ gia vừa mới khôi phục ký ức, thiếu chút nữa bị hại chết! Anh Vũ
không nghĩ ra, dứt khoát không muốn, hướng về Mạnh Hạo hét lên.
- Ta sẽ cho ngươi, cũng cho ta một cái công đạo! Mạnh Hạo
trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, nhìn Thương Mang Tinh từ xa. Như hắn nói,
chính xác hắn muốn yêu cầu một cái công đạo.
Hơn nữa hắn cũng đoán được, nếu ý chí La Thiên kia cần tự
mình đi ra ngoài Thương Mang mới có thể trực tiếp xuất thủ, mà không phải xuất
thủ trong Thương Mang này. Như vậy thì đã rõ, tại trong Thương Mang này, Mạnh Hạo
tạm thời an toàn.
Câu trả lời của Anh Vũ cũng chứng minh điểm này. Mạnh Hạo
trong mắt tràn ngập sát cơ, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới xa xa.
- Lão bất tử Bì Đống kia đi đâu rồi? Anh Vũ lập tức đi
theo, hỏi một câu.
Sau khi nó nói câu này, Mạnh Hạo trầm mặc. Sự trầm mặc
này của hắn, khiến thân thể Anh Vũ run lên.
- Hắn... thế nào?
Mạnh Hạo thần sắc bi thương, mở túi trữ vật ra, nhẹ nhàng
đem Bì Đống hóa thành áo giáp trước khi chết lấy ra ngoài. Anh Vũ sửng sốt, ngơ
ngác nhìn Bì Đống hóa thành áo giáp, rất lâu sau đó, nó phát ra chi âm thê
lương.
Hồi lâu, hồi lâu sau, Anh Vũ đỏ măt, gắt gao nhìn chằm chằm
Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, ngươi trở về nói cho ta một câu, ngươi nói
cho ta biết, khi nào chúng ta... đánh lại!
- Rất nhanh thôi, ta sẽ đánh lại, sát hướng 33 Thiên, sát
hướng đại lục Tiên Thần đại lục, sát hướng đại lục Ma Giới, sát hướng... ý chí
La Thiên, cuối cùng sát nhập vào bên ngoài Thương Mang!
- Rất nhanh... Trong mắt Mạnh Hạo cũng đỏ thẫm, lẩm bẩm
nói nhỏ, hóa thành cầu vồng, tại tinh không này như sấm đánh rầm rầm lao đi.
Tốc độ của hắn thật nhanh, tu vi ở trong người rầm rầm vận
chuyển. Thân thể khô quắt của hắn không khôi phục nhanh như vậy, lúc này thoạt
nhìn da bọc xương, rất là dữ tợn. Hai mắt hắn ánh sáng đỏ lóng lánh, cả người
giống như từ trong mộ đi ra, sát hướng Thương Mang Tinh.
Tiếng sấm long trời lở đất, sau mấy tháng, vì khoảng cách
với Thương Mang Tinh vốn cũng không phải đặc biệt xa, Mạnh Hạo rốt cục thấy được
Thương Mang Tinh ở xa xa. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới tinh
tú kia.
Mới vừa tới gần, quầng sáng phòng hộ Thương Mang Tinh
trong nháy mắt mở ra, ngăn trở hắn ở ngoài. Mạnh Hạo nhìn cũng không nhìn, trực
tiếp va chạm mà qua, khi xuyên thấu quầng sáng phòng hộ này, một thanh âm
nghiêm túc, mang cung kính, quanh quẩn truyền ra.
- Cung nghênh Chí Tôn thứ chín trở về!
Khi thanh âm này khuếch tán, Mạnh Hạo đã bước chân vào đến
bầu trời Thương Mang Tinh. Khi hắn trở về, trước tiên những Chí Tôn Thương Mang
Tinh khác cảm ứng được, từng người một lập tức ngẩng đầu, đều cảm nhận được
trên bầu trời truyền đến khí thế sát khí ngập trời.
Thiếu niên áo bào vàng cùng đám người chưởng giáo, dĩ
nhiên trở về từ Minh Cung. Bọn họ không mở ra đại lục tầng thứ chín, nhiều lần
thất bại, thời khắc này từng người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa đột nhiên đồng
loạt mở mắt ra, lộ ra vẻ khiếp sợ.