Ngã Dục Phong Thiên

Chương 400: Chương 400: Trời cao đất rộng.




- Ba người mang mặt nạ màu xanh phía sau bọn họ, chính là Mặc Thổ Tam Thanh, ba người đều có tu vi Kết Đan, càng kinh người hơn, cả ba đều tu ra đan khí… Nghe nói, lúc trước có không ít đan sư bị ba người này bắt đi!

- Tu sĩ Kết Đan tu ra đan khí, không nên tùy tiện trêu chọc…

Theo tiếng bàn tán truyền ra, Vương Lệ Hải nhíu mày, nhìn thoáng qua đám tu sĩ Mặc Thổ trên không trung. Hàn Sơn Đạo của Nhất Kiếm Tông cách đó không xa cũng lộ vẻ không vui, nhìn đám người Mặc Thổ, nhất là nhìn hai Đạo tử Mặc Thổ thêm vài lần.

Tống Vân Thư cũng ở nơi này, sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

- Mặc Thổ - La Hướng! Muốn khiêu chiến quần hùng Đạo tử Nam Vực!

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy vạn người bên dưới, đám tu sĩ áo đen mặt nạ trắng đều lui lại phía sau, dàn rộng ra xung quanh.

Ba tên tu sĩ mặt nạ xanh không chút thay đổi, khoanh chân ngồi giữa không trung, không để ý tới chuyện xung quanh. Chỉ có hai tên Đạo tử mặt nạ vàng kia cúi đầu nhìn mọi người bên dưới. Một người trong đó mở miệng, thanh âm từ nhỏ dần to lên, sau cùng thì như lôi đình, truyền khắp bốn phương.

- Từ Phỉ Mặc Thổ, khiêu chiến quần hùng Đạo tử Nam Vực. Trận chiến hôm nay, Từ Phỉ không đại biểu cho Mặc Thổ, chỉ tìm kiếm chiến đạo trong tu sĩ cùng cảnh giới. Bọn ngươi… có dám chiến không!?

Từ Phỉ, Đạo tử Mặc Thổ thản nhiên mở miệng, thanh âm không giống như La Xung nổ như lôi đình, mà hơi có chút âm nhu, nhưng cũng truyền khắp bát phương, truyền vào trong tai mọi người, làm cho người ta không tự chủ mà cảm thấy rét lạnh.

Mấy vạn người Nam Vực xung quanh miệng giếng đều trầm mặc không nói, không ai mở miệng, kẻ nào cũng mang tâm tư riêng, đứng nhìn đám người Từ Phỉ trên không trung.

- Nơi đây có mấy vạn tu sĩ Nam Vực, lại không có người dám giao thủ cùng hai người chúng ta sao?

La Xung hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói. Thanh âm truyền khắp bốn phía, một luồng khí phách như có như không hiển lộ trên người, ý muốn khiêu chiến quần hùng nơi này của y cực kỳ mạnh mẽ.

Ngay tại khi y mới mở miệng, tiếng hừ lạnh từ dưới mặt đất vang lên. Một đạo cầu vồng vụt lên, bên trong đó không phải là người năm tông ba tộc, mà là tu sĩ của tông môn khác, có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, người này vọt thẳng về phía La Xung.

Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Đạo tử Mặc Thổ La Xung lộ ra vẻ ngạo nghễ, thân hình chớp nhoáng, vọt thẳng về phía tu sĩ kia. Vừa tới gần, La Xung bỗng nhiên vươn tay, vung ra ngoài, thân hình y lâp tức xuất hiện từng chồng ảo ảnh, một cái đại đỉnh rõ ràng từ trong đám bóng dáng ảo ảnh này biến ảo mà ra, bắn thẳng về phía đối phương.

Một tiếng bùm quanh quẩn, tên tu sĩ Nam Vực lộ ra vẻ mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo lui về sau. La Xung vung tay áo, nháy mắt liền đuổi theo, hai người giằng co giữa không trung chừng hơi thở, cho đến khi một tiếng thét thê lương truyền ra. Trên cổ vị tu sĩ Nam Vực kia trực tiếp phụt ra máu tươi, đầu cùng thân chỉ còn chút da dính liền, từ trên không rơi xuống.

La Xung chậm rãi nâng bàn tay đầy máu, bôi lên trên mặt nạ vàng, nhìn về nhóm người Nam Vực. Mặt nạ dính đầy máu tươi của y như tạo thành một luồng uy hiếp.

- Vương Lệ Hải đạo hữu, thân là Đạo tử Vương gia, có dám chiến một trận với ta không!?

La Xung bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt sau mặt nạ lộ ra hào quang, nhìn về phía chỗ đám người Vương gia dưới mặt đất, tập trung thẳng vào Vương Lệ Hải!

Vương Lệ Hải ngẩng đầu nhìn La Xung, hai mắt lộ ra tinh quang, chậm rãi đứng dậy.

Gần như ngay khi gã vừa đứng dậy, Hàn Sơn Đạo của Nhất Kiếm Tông cũng đứng dậy, vọt lên không trung, nhìn về Đạo tử Mặc Thổ Từ Phỉ.

Hai người xuất hiện làm cho tu sĩ Nam Vực chấn động, nhìn chằm chằm không nháy mắt. Một trận chiến này, là trận chiến giữa bốn Đạo tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, bất luận ai thắng ai bại đều nhất định danh chấn bốn phương.

Đạo tử Mặc Thổ La Xung cùng Từ Phỉ đều lộ vẻ ngưng trọng, một người nhìn Hàn Sơn Đạo, một người nhìn Vương Lệ Hải, bốn người nhìn nhau, không ai động thủ trước.

Theo suy nghĩ của La Xung và Từ Phỉ, một trận chiến này là trận chiến cao nhất dưới Kết Đan, không kẻ nào ở Trúc Cơ đại viên mãn có thể làm ra một trận chiến vượt qua trận này.

Cho nên hai người lộ vẻ ngưng trọng, lại dần hóa thành chiến ý mãnh liệt, lúc này, ánh mắt hai người như muốn thiêu đốt.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, dưới vô số ánh mắt tập trung lên người bốn Đạo tử này, nhìn một trận chiến đỉnh phong này.

Nhưng khi bốn người đang còn gườm gườm nhìn nhau, dường như chuẩn bị muốn ra tay thì, một người đang khoanh chân ngồi ở trong mấy vạn tu sĩ dưới mặt đất kia chậm rãi đứng lên.

Hắn mặc một trường bào văn sĩ màu xanh, vừa đứng dậy liền vọt thẳng lên không trung, người này… chính là Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vừa lao tên, mấy vạn tu sĩ bên dưới liền kinh ngạc nhìn lại. Không chỉ có như thế, bốn tên Đạo tử đang còn gườm nhau giữa hư không cũng sửng sốt nhìn hắn.

Ánh mắt của Vương Lệ Hải tập trung lên cái áo bào xanh trên người Mạnh Hạo, bộ áo bào xanh này làm cho hai mắt y lập tức co rút lại, đầu óc hiện lên một thân ảnh.

Cách đó không xa, Hàn Sơn Đạo cũng thế, trong khoảnh khắc vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào áo bào của Mạnh Hạo.

- Có ý tứ, vị đạo hữu này tới chậm một chút, nhưng nhìn bộ dáng của hắn thì hình như rất kiên định. Vương đạo hữu, Hàn đạo hữu, có thể cho phép tại hạ chém người này trước không!?

La Xung mỉm cười, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái liền không để ý nữa. Toàn bộ Đạo tử thiên kiêu nổi tiếng của Nam Vực, y đã nhìn qua tranh vẽ rồi, y không có ấn tượng gì với Mạnh Hạo, vì vậy mới kết luận người này không đáng chú ý.

Tu sĩ như vậy, La Xung y muốn giết, chỉ cần một ý niệm!

Không đợi hai người Vương, Hàn mở miệng, La Xung vung tay, xoay người vọt về phía Mạnh Hạo.

- La mỗ ra tay, chỉ có người chết, không đả thương người. Đạo hữu có dũng khí đáng khen, ta sẽ lưu toàn thây cho ngươi!

La Xung mỉm cười, trong lúc đi về phía Mạnh Hạo, y còn mở miệng nói. Mà đám tu sĩ quanh miệng giếng phía dưới thì đều nhíu mày nhìn Mạnh Hạo.

Tại trong mắt bọn họ, Mạnh Hạo hành động quá mức lỗ mãng, làm cho một trận chiến mà bọn họ vốn đang chờ mong phải dừng lại một lúc.

- Người này là ai!? Dám tham dự vào trận chiến của Đạo tử!?

- Dự là hạng người tự cho mình có tu vi không tệ, muốn mượn trận chiến này để nổi danh…

Nhưng ngay khi đám tu sĩ bên dưới thấp giọng bàn tán, Đạo tử Mặc Thổ - La Xung vọt tới trước mặt Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thản nhiên đứng trên không trung, chậm rãi mở miệng.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, người ta muốn chiến, là ngươi!

Thanh âm của Mạnh Hạo vừa truyền ra, lập tức hóa thành tiếng sấm cuồn cuộn, người thứ nhất trong câu của hắn chính là La Xung, mà người thứ hai thì là người ở xa xa mà hắn vừa đưa tay chỉ.

Người này, chính là tu sĩ mặt nạ xanh ốm yếu ở giữa ba người, đang khoanh chân ngồi giữa không trung.

Khi Mạnh Hạo vừa nói ra, tên tu sĩ mặt nạ xanh gầy yếu kia liền mở mắt, lộ ra tinh quang. Y vừa nhìn Mạnh Hạo thì hai mắt hơi co lại, y đã nhận ra Mạnh Hạo.

Mà lời của Mạnh Hạo cũng làm cho đám tu sĩ bên dưới ồ lên, trong mấy vạn người còn có không ít còn trực tiếp đứng bật dậy, lộ vẻ mặt khó tin.

- Kẻ này bị điên à!? Hắn lại muốn chiến tu sĩ Mặc Thổ mặt nạ xanh!

- Đó là tu sĩ Kết Đan, lại còn tu ra đan khí. Tên tu sĩ như thư sinh kia là ai, lại dám khiêu chiến Kết Đan!

- Lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chiến Kết Đan, ha ha… Việc này đúng là hiếm thấy trong Tu Chân giới, vì nổi danh, tên tu sĩ này đã không muốn sống rồi!

Trong tiếng bàn tán chê cười bên dưới, ánh mắt Vương Lệ Hải mạnh mẽ co lại, vừa rồi y còn chần chờ chưa thể nhận định thân phận của Mạnh Hạo. Lúc này y đã không còn hoài nghi gì nữa, người trước mắt này, chính là người không mặt áo xanh!

Bởi vì, chỉ có người áo xanh thần bí kia, mới có tư cách không để ý tới Trúc Cơ, tiến hành khiêu chiến Kết Đan, là người hiếm thấy nhất từ trước tới nay của Tu Chân giới!

Hàn Sơn Đạo hít sâu một hơi, trong đầu y cũng sinh ra một ý niệm, cũng giống như Vương Lệ Hải!

- Tu sĩ Nam Vực rất có ý tứ, vậy mà lại có hạng người không biết trời cao đất dày. Chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả đại viên mãn cũng chưa đạt tới, vậy mà lại dám mở miệng khiêu chiến tiền bối mặt nạ xanh của Mặc Thổ ta!

La Xung cười ha ha, khuôn mặt bên dưới mặt nạ lộ ra vẻ chê cười. Trong lúc nói, y vung tay chỉ về phía Mạnh Hạo.

- Ta vẫn để ngươi được toàn thây, nhưng trước khi chết, ta cho ngươi biết được trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu!

La Xung cười lạnh, nhưng trong lòng thì không giống như vẻ mặt khinh miệt, ngược lại, nội tâm sinh ra một chút ngưng trọng. Y không bao giờ tin, người trước mắt này lại có tư cách khiêu chiến Kết Đan, tại trong mắt y, người này có chút thủ đoạn gì đó mà thôi. Trong lúc nói chuyện, La Xung vung tay, một luồng cầu vồng từ trong tay áo nháy mắt bay ra, bắn thẳng về phía Mạnh Hạo. Mà sau lưng y, hư ảnh đại đỉnh lại lần nữa xuất hiện, cũng cuốn về phía Mạnh Hạo.

- Ồn ào!

Mạnh Hạo thờ ơ nói, hắn không chút để ý tới luồng cầu vồng cùng hư ảnh đại đỉnh đang cấp tốc bắn tới phía mình. Chỉ nâng lên tay phải vỗ túi trữ vật, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cây kiếm gỗ nhìn thì rất là đơn giản.

Cầm kiếm gỗ trong tay, hắn chém một kiếm về phía đại đỉnh cùng cầu vồng kia!

Kiếm gỗ vừa chém ra, trực tiếp chém ra một luồng sáng như sợi tơ, ánh sáng ngập trời, vụt đi như chớp, gợn sóng cuộn trào. Môt kiếm như tùy tiện, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa một loại đại đạo, làm cho gợn sóng không gian vặn vẹo, như có ngọn gió tuế nguyệt quét qua.

Vừa đụng vào cầu vồng, cắt qua một cái rìu bên trong đó, một giáp năm tháng hóa thành mưa gió quét qua cái rìu kia. Cái rìu lập tức rỉ rét, vết tích loang lổ, hơn nữa còn nhanh chóng lan ra. Mà linh lực trên đó như bị hủ hóa, dựa vào mắt thường có thể thấy được, dấu hiệu tử vong từ trong hủ hóa kia trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.