Ngã Dục Phong Thiên

Chương 957: Chương 957: Trời có mười phần hắn có bảy phần!




- Một tòa yêu sơn nhận thức, có thể mở ra ba phần quang, chiếu rọi đường đi lên đệ tam trọng thiên. Ba tòa yêu sơn cùng nhận thức, quang này nhân ba lên thành chín phần, đều có xuất hiện đường!

- Nhưng … con đường xuất hiện khi có ba phần quang, chỉ là điều tầm thường mà thôi, một khi thất bại, hủy bỏ tư cách. Chỉ có đạt tới con đường có sáu phần quang, sau khi bước vào, mới có được ba lượt tư cách thí luyện truyền thừa, có thể để năm trăm năm tới một lần!

- Mà con đường có chín phần quang … đó chính là viên mãn trong truyền thuyết, một khi xuất hiện, sau khi bước vào thất bại, có chín lượt tư cách, gần giống như khâm điểm! Vả lại con đường của chín phần quang, còn gọi là một bước thành tiên. Nếu bản thân hắn là tiên, thì tu vi nâng cao một cảnh giới, nếu không phải tiên, thì bước lên đó, liền có thể thành tiên!

- Ta thật muốn nhìn xem, người này rốt cuộc có thể mở được mấy phần quang!

Hai mắt chân linh Dạ chợt lóe, nhìn về phía Mạnh Hạo.

So với chân linh Dạ, Kha Cửu Tư không có ý nghĩ phức tạp như vậy. Y mang theo tươi cười, trong mắt cất giấu tán thưởng, y hy vọng Mạnh Hạo có thể mở thêm nhiều ánh sáng tán thành.

Mạnh Hạo hít sâu, thấy yêu sơn huyết sắc này động, liền ôm quyền, bái cái thứ năm.

Cũng là bái thứ hai với yêu sơn huyết sắc này!

- Vãn bối và Thái Ách cổ miếu hữu duyên, ngưng tụ tử huyết Nguyên Anh, hiểu ra sinh ý vô tận trong huyết, nên lại bái thêm một cái với yêu sơn tiền bối.

Sau khi lời nói Mạnh Hạo truyền ra, đã cúi thật sâu bái xuống.

Tại trong chớp mắt này, yêu sơn huyết sắc lập tức nổ vang, từng luồng huyết quang ngập trời tràn ra, lần lượt thay đổi giữa không trung, dần dần ngưng tụ ra một đóa yêu hoa huyết sắc. Hoa này vừa ra, hào quang vạn trượng, cùng lúc đó, trên tay phải của bóng dáng ngồi trên ghế ở đỉnh núi kia, cũng trong nháy mắt xuất hiện một ít hỏa hoa màu đỏ.

Đây là năm phần quang, hai tòa yêu sơn, năm phần ánh sáng, lập tức khiến cho hư vô phía trên càng thêm rõ ràng hơn chút. Có thể nhìn thấy tại chỗ tối cao vô tận kia, tồn tại hai mảnh đại địa trôi nổi.

Mỗi một mảnh đại địa, đều mênh mông không gì sánh được, lơ lửng giữa trời cao, giống như thánh địa!

Cao cao tại thượng, dường như có thể nhìn xuống toàn bộ thế giới, nơi đó … cũng đích thật là thánh địa. Yêu Tiên Tông cũng tốt, toàn bộ sơn hải thứ chín cũng tốt, thánh địa của Quý gia và Phương gia, gần với hành cung của Lý chủ!

Bất kể là năm đó hay là hiện tại, ở sơn hải thứ chín đều có thanh danh hiển hách, không biết truyền thừa bao nhiêu năm, đã sớm trở thành đại quái vật.

Năm phần quang, chiếu rọi thiên địa, nhưng ở hơi thở tiếp theo, đột nhiên, tia sáng này lại càng thêm lóng lánh. Ngay sau đó, một cảnh tượng, cho dù là chân linh Dạ hay Kha Cửu Tư đều không hề ngờ tới, xuất hiện.

Bóng dáng trên yêu sơn huyết sắc, khi tay phải xuất hiện hỏa hoa, thì trong mắt bóng dáng đó cũng lập tức xuất hiện tia kỳ dị, trong chớp mắt liền tập trung lên người Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, tay trái bóng dáng đó chậm rãi nâng lên, vươn về phía Mạnh Hạo, giống như yêu cầu cái gì đó.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, trong trầm mặc tay phải vỗ lên túi trữ vật, mặt nạ Huyết Tiên lập tức nằm trong tay.

Tại khoảnh khắc mặt nạ Huyết Tiên được Mạnh Hạo lấy ra, bóng dáng trên yêu sơn huyết sắc kia dần dần thu hồi tay trái. Ngay sau đó, một thanh âm giống như truyền tới từ năm tháng vô tận trước kia, từ trong tế đàn quanh quẩn truyền ra.

- Mang lên mặt cho ta!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trực tiếp đội mặt nạ Huyết Tiên này lên mặt.

Ầm!

Toàn thân Mạnh Hạo trong nháy mắt bị huyết sắc vô tận tràn ngập quay cuồng, tóc của hắn trực tiếp thành màu đỏ, quần áo của hắn cũng trong nháy mắt hóa thành huyết bào. Mà ở phía ngoài thân thể hắn, lại bị huyết vụ vô tận lượn lờ, giống như có biển máu khôn cùng, rít gào xung quanh hắn.

Dường như trong một chớp mắt này, Mạnh Hạo đã hóa thân thành Huyết Tiên.

Ngay sau đó, ở phía sau hắn, có một hình ảnh hư ảo hiện ra. Đó là một ghế dựa thật lớn, ngồi trên ghế là một nữ tử nhìn không rõ gương mặt, tóc dài của cô gái bay nhẹ, giống như đang chăm chú nhìn phương xa.

Sau khi cảnh tượng này xuất hiện, bóng dáng trên yêu sơn huyết sắc ầm ầm chấn động, hình như có tiếng nổ kinh thiên từ trên yêu sơn huyết sắc truyền khắp toàn bộ thế giới. Cùng lúc đó, tay phải của bóng dáng kia, trực tiếp có đốt lên một chút yêu hỏa chói mắt, lại chiếu rọi không trung thêm một ít.

Toàn bộ không trung, hào quang vượt qua năm phần, đã gần đến sáu phần, thậm chí có thể nhìn thấy một bậc thang hư ảo, mơ hồ xuất hiện trong quang mang này, đi thông lên chỗ hai đại thánh địa. Nơi đó là … đệ tam trùng thiên.

- Này … này … hắn thế nhưng lại có duyên phận như vậy với huyết yêu!!

Chân linh Dạ hít vào một hơi, vẻ mặt không thể tin. Nó rất khó để tin được, Mạnh Hạo chẳng những hữu duyên với yêu sơn sương thổ, lại còn có loại tạo hóa kinh người như vậy với huyết yêu.

- Yêu sơn giải phong, lại còn chủ động mở miệng, trừ phi là duyên phận đôi bên tới trình độ nhất định, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện. Mà nếu thật có duyên phận tới trình độ nhất định rồi, như vậy Mạnh Hạo này, chẳng khác nào là truyền nhân Huyết Yêu!

- Ngưng tụ phân thần Huyết Yêu, có bì bảo Huyết Yêu, thậm chí bản thân còn ngưng tụ Yêu Anh nữa, người này … người này rốt cuộc là tu sĩ, hay là đại yêu như ta!

- Nhất là, bây giờ còn chưa bái cái thứ sáu, nhưng không ngờ đã xuất hiện gần sáu phần quang!

Chân linh Dạ trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, trong đầu ong ong.

- Ân truyền thừa Huyết Tiên, ân tặng Huyết Ngao, vãn bối cả đời không quên, lại bái yêu sơn bản nguyên của tiền bối!

Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, ôm quyền bái cái thứ sáu, cũng là cái bái thứ ba đối với yêu sơn huyết sắc này!

Sau cái cúi đầu này, yêu sơn nổ vang, sau khi tạo ra tiếng vọng vô tận, một thanh âm tang thương, giống như từ trong yêu sơn huyết sắc, chậm rãi truyền ra.

- Nhận!

Thanh âm này tuy chỉ nói có một từ, nhưng ở trong nháy mắt vang lên, yêu hỏa bùng lên ngập trời. Cái chữ này, đại biểu tán thành, đại biểu toàn bộ yêu sơn huyết sắc, đối với Mạnh Hạo, hoàn toàn tán thành.

Hơn nữa, vào lúc này, hào quang chiếu rọi toàn bộ trời cao, không còn là sáu phần quang, mà là bảy phần!

Thiên quang có mười phần, giờ phút này Mạnh Hạo chiếm bảy phần!

Bảy phần quang này, hoàn toàn chiếu rọi hơn phân nửa trời cao, khiến cho hai đại thánh địa kia, càng thêm rõ ràng. Thậm chí mơ hồ, cũng có thể nhìn thấy trên hai đại thánh địa này, tồn tại cấm chế phong ấn không biết bao nhiêu năm, còn có vô số cái lan tràn xuống như đằng điều.

Giống như nơi này bị giam cầm lâu lắm rồi, giờ phút này rốt cuộc hiển lộ để người tiến lên!

Vẻ mặt chân linh Dạ khó coi, trong lòng cực kỳ phức tạp. Nó hiểu, chính mình cũng không thể tiếp tục ngăn cản đối phương đạt được tư cách nữa. Chỉ cần mở sáu phần quang, ít nhất có thể có ba lượt tư cách.

Cho dù Mạnh Hạo thất bại, nó cũng tuyệt không thể thương tổn hắn nửa phần, càng không cần nghĩ đến việc đòi lại Đại Địa bảo kính nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.