Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1870: Chương 1870: Trời Phạt




Một năm sau, trong một đêm khuya, khi cây đao khắc trong tay Tiểu Bảo lần nữa hạ xuống tượng gỗ điêu khắc ấn thứ chín kia, bỗng nhiên tượng gỗ chợt xuất hiện ánh sáng yếu ớt, chân chính hoàn thành một nửa.

Gần như ngay khi tượng điêu khắc gỗ hoàn thành một nửa, bầu trời bên ngoài đột nhiên dậy sấm ầm ầm, tiếng sấm này vang vọng khắp đại lục thứ nhất, giống như có ý chí nào đó đang tức giận hống lên vậy. Thậm chí bầu trời cũng đang cuồn cuộn, như tạo thành một con mắt nhìn xuống mặt đất, muốn tìm kiếm, nhưng cuối cùng lại không thấy gì, chỉ có thể từ từ tiêu tán.

Cùng lúc đó, bên trong thành trì, cách nơi ở của Tiểu Bảo nơi không quá xa, bổn tôn Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bầu trời.

Giờ khắc này, không biết tại sao, Tiểu Bảo mơ hồ cảm thấy dường như có người nào đó trên trên bầu trời đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên, những lại không nhìn được gì.

Buổi tối một ngày này, bầu trời kéo mây cuồn cuộn, mưa to gió lớn trút xuống tầm tã.

Trận mưa này không phải chỉ ở khu vực tòa thành trì này, mà là ở... toàn bộ đại lục thứ nhất đều hứng chịu.

Mới đầu, loại mưa này tựa như biến hóa của tự nhiên, không ai để ý, người phàm còn không để ý tới, càng không cần phải nói tu sĩ. Nhưng trận mưa này sau đó, lại trút xuống tận bảy ngày!

Mưa to như trút nước không hề ngừng nghỉ, thậm chí một số địa phương trũng thấp đã bắt đầu tạo thành hồ, dần dần trở thành tai ương. Tai ương này khiến Vương triều phàm tục bắt đầu khẩn trương, rối rít áp dụng một ít biện pháp dẫn nước ra sông biển.

Bảy ngày cũng chưa phải là kết thúc, mà sau một thoáng mưa tạnh ngắn ngủi, sấm sét lại nổ vang, mưa lần nữa trút xuống vô biên vô tận, như khồng hề ngừng lại vậy, hai lần bảy ngày, ba lần bảy ngày, bốn lần bảy ngày...

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Mưa như trút nước không cách nào tưởng tượng nổi suốt mấy tháng liên tiếp. Khắp mặt đất đều tràn ngập trong nước, cả thiên địa đều có cảm giác dầm dề.

Đây dĩ nhiên là một tai nạn. Tu sĩ đại lục thứ nhất ra tay, muốn biến đổi thời tiết, cưỡng chế cho trận mưa này dừng lại. Nhưng cuối cùng cho dù là Chí Tôn ra tay cũng không thể khiến cho trận mưa ngừng lại.

Bọn họ có thể làm, chỉ là đem mở ra kênh đào, dẫn nước chảy vào trong biển rộng.

Nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, mưa vẫn dầm dề như cũ, hơn nữa phàm là tu sĩ có ý đồ khác phục hậu quả, không lâu sau cũng sẽ từ trong tu hành tẩu hỏa nhập ma, hoặc là chết bất đắc kỳ tử vô cùng thê thảm.

Tựa như là xúc phạm ý trời, bị trời phạt mà chết. Chỗ ở phàm nhân dĩ nhiên sắp trở thành sông hồ hết thảy, thành trì của Tiểu Bảo cũng vậy. Đất dưới tường thành như bùn nhão, không ít nơi đã sụp xuống, rất nhiều nhà cửa cũng vậy, mọi người chỉ có thể đội mưa gia cố lại nhà cửa.

Thậm chí nhiều nhà nước mưa còn chảy vào tận trong nhà, che mất mặt đất. Đồng thời, trận mưa này cũng đưa tới các loại bệnh tật cùng với từng đợt ôn dịch.

Duy chỉ có trong nhà Tiểu Bảo, là mưa rất ít vào được. Trong nhà cho dù là trong những ngày mưa này, vẫn rất khô ráo. Tiểu Bảo không biết nguyên nhân, nữ nhi của hắn cũng không biết.

Chỉ có thê tử của hắn hiểu rõ, đó là bởi vì nàng đã âm thầm thi pháp, nàng không bảo vệ được người khác, nhưng lại có thể bảo vệ nhà của mình.

- Trận mưa này, khi nào mới có thể ngừng chứ... Tiểu Bảo khẽ thở dài, cuộc sống trong cảnh mưa to tầm tã này, cửa hàng đã lâu không có khách, cho dù lương thực trong nhà vẫn còn dư, nhưng nếu cứ mưa không ngớt, thì lượng dự trữ cũng sẽ không đủ.

Tiểu Bảo trầm mặc ngồi đó, cầm lên tượng gỗ tiếp tục điêu khắc, theo từng đao hạ xuống, mưa lại tiếp tục kéo dài.

Dần dần, càng ngày càng có nhiều tu sĩ xuất động, bố trí trên mặt đất từng cái trận pháp, mở ra từng cái kênh đào. Nhưng chỉ có thể hóa giải trước mắt, không thể trừ tận gốc.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, nhoáng cái đi qua ba năm.

Ba năm, mưa... vẫn không có ngừng lại. Vô số người đã di dời, vô số thôn trang đã bị ngập nước, rất nhiều bình nguyên cũng biến mất. Thành trì nơi Tiểu Bảo ở đã trở thành đại dương mênh mông.

Cả nhà bọn họ cũng không thể không di dời, theo dân chạy nạn hướng về khu vực địa thế cao mà đi, trên đường di chuyển, cha mẹ Tiểu Bảo ngã bệnh.

Bọn họ tuổi đã lớn, thân thể yếu đuối, trận bệnh này suýt nữa đã trở về cát bụi. Nhưng cuối cùng, không ngờ kỳ tích xuất hiện, bệnh tình bọn họ chuyển tốt. Tiểu Bảo vui sướng kích động, cũng không nhận thấy sắc mặt vợ hắn hơi tái nhợt.

Mưa ngày càng lớn hơn, mỗi ngày đều có người chết. Duy chỉ có cả nhà Tiểu Bảo, trong lúc di dời vẫn bảo trì được tinh lực, mà Tiểu Bảo vẫn không ngừng điêu khắc tượng gỗ, mỗi ngày hắn đều dành ra một ít thời gian điêu khắc.

Cho đến sau một năm kể từ khi di dời, trên một ngọn núi cao, nhân số dân chạy nạn càng ngày càng ít, thì mưa cũng từ từ ngừng lại. Khi tất cả mọi người còn đang vui mừng hoan hô, thì một trận gió rét chợt thổi tới, xua đi tất cả hơi ấm của mọi người, khiến sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch.

Hết mưa, lại đến tuyết rơi.

Trong nháy mắt, nhiệt độ khắp đại lục thứ nhất chợt giảm xuống!

Trong khoảnh khắc khi bông tuyết rơi xuống, thân thể Tiểu Bảo liền run lên. Hắn cảm nhận được tuyết trên mặt, hắn không thấy được xung quanh, nhưng hắn có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người xung quanh.

Từng tiếng hít thở kia, mang theo uất ức, mang theo khí tức tử vong, càng mang theo vẻ tuyệt vọng...

Dường như một khắc trước thời tiết còn là ẩm ướt, nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, đã trở thành lạnh lẽo. Thời tiết biến hóa như vậy, đưa tới tai nạn còn hơn nhiều so với trận mưa trước đó.

Tuyết rơi khắp trời đất, nhiệt độ giảm mạnh xuống, khiến cho mặt đất bắt đầu đóng băng. Khí hậu khắc nghiệt như vậy, cho dù là kênh đào cũng không thể giải quyết được tai nạn.

Tu sĩ lựa chọn quấy nhiễu thời tiết, nhưng cuối cùng phàm là những người xuất thủ, đều sẽ chết bất đắc kỳ tử. Cho đến sau khi một vị Chí Tôn bát nguyên xuất thủ, trực tiếp bị một cơn gió lạnh trên bầu trời thổi qua, khiến thần hồn bị đóng băng tử vong, thì không còn ai dám ra tay nữa.

Toàn bộ Đệ Nhất Tông cũng không thể không lựa chọn dời đi, bọn họ có thể tính ra, trận tai nạn này, chính là trời muốn tiêu diệt đại lục thứ nhất.

Không thể cản trở, không thể chống cự, cho dù là lão nhân chưởng giáo, cũng chỉ biết chua xót trong lắc đầu. Dĩ nhiên hắn đã nhận ra, đối với đại lục thứ nhất mà nói, tai nạn, còn xa xa chưa đạt tới đỉnh điểm.

Đệ Nhất Tông, rời đi.

Một đêm nọ, thê tử Yên Nhi của Tiểu Bảo nhìn tuyết bay trên bầu trời, cũng biết Đệ Nhất Tông đã rời đi, nàng liền cắn răng, thúc dục Tiểu Bảo dẫn theo con gái rời khỏi đại lục thứ nhất. Nhưng gần như ngay khi nàng vừa thi pháp, đột nhiên lực lượng của thiên địa trên khắp đại lục thứ nhất chợt biến mất.

Tất cả linh khí, tất cả lực lượng Thương Mang, trong nháy mắt tựa như là bị che giấu, tựa như là bị cắt đứt, triệt triệt để để biến mất, thật giống như toàn bộ bị hút đi vậy.

Lực lượng của thiên địa chợt biến mất, khiến tất cả tu sĩ còn ở trên đại lục thứ nhất lúc này đều biến sắc. Một cỗ uy áp bàng bạc ầm ầm phủ xuống trên người bọn họ, đồng thời, lực lượng tu vi bản thân đã tu luyện tích lũy nhiều năm, cũng không có một chút phản kháng chống cự tan biến trong thiên địa. Mà bọn họ, vào giờ khắc này cũng bị đánh xuống, trở thành... người phàm!

Vào giờ khắc này, tựa như có một cái cái lồng to lớn bao trùm lên khắp đại lục thứ nhất, khiến cho nội bất xuất, ngoại bất nhập vậy.

Bởi vì chỉ cần bước chân vào trong phạm vi đại lục thứ nhất, tu sĩ sẽ lập tức trở thành phàm nhân.

Chuyện này khiến toàn bộ Thương Mang Phái chấn động, toàn bộ Chí Tôn cửu nguyên đều xuất động, bồi hồi đứng ở bên ngoài nhìn tới đại lục thứ nhất mà giật mình, đồng thời, bọn họ cũng đều phát ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

- Trời giận! ! Lão nhân chưởng giáo lẩm bẩm nói nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn tinh không La Thiên. Với tu vi hiện tại của lão, dĩ nhiên đã nhận ra, sở dĩ đại lục thứ nhất chi trở thành như vậy, là bởi vì cả tinh không tựa hồ như sinh ra ác ý mãnh liệt đối với nơi này.

Cùng lúc đó, có rất nhiều tu sĩ am hiểu bói toán bắt đầu thôi diễn. Loại thôi diễn này, thường thường sẽ bị cắn trả rất mạnh, nhưng không ngờ lần này, bọn họ chỉ mất một ngụm máu tươi liền thu được đáp án.

- Trời phạt!

- Trời giận!

- Có sự việc xuất hiện trên đại lục thứ nhất này khiến Thương Mang phẫn nộ!

- Trên đại lục thứ nhất có một cỗ lực lượng đang sinh ra, cỗ lực lượng này, xem toàn bộ La Thiên vũ trụ là địch nhân!

- Nhất định phải ngăn cách cỗ lực lượng này, nhất định phải hủy diệt hết thảy nguy cơ, nếu không, cỗ lực lượng sinh ra từ đại lục thứ nhất này, sẽ lật đổ toàn bộ La Thiên vũ trụ!

Sau những lời tiên đoán như vậy càng ngày càng phát ra nhiều, đại lục thứ nhất liền bị phong tỏa hoàn toàn.

Mà những tu sĩ mất đi tu vi ở trên đại lục thứ nhất, lúc này đang run lẩy bẩy, tuyệt vọng bông tuyết bay xuống. Yên Nhi cười thảm, những cũng không có cách nào thay đổi.

Tiểu Bảo không biết biến hóa của thê tử, nhưng hắn có thể cảm nhận được tử vong đang tới gần. Mảnh thế giới này, đã trở nên xa lạ, trở nên tràn đầy phẫn nộ, trở nên đằng đằng sát khí.

Càng ngày càng nhiều người tử vong, đồng thời, cũng có một từng đợt bạo loạn xuất hiện. Càng trong tai nạn, cái ác trong con người càng nhanh chóng trưởng thành.

Theo cả đại lục rơi vào tay giặc, theo bông tuyết đầy trời bay xuống, theo nhiệt độ hạ thấp vô cùng, càng ngày càng có nhiều người chết di. Những người còn dư lại, có một phần thì một mình ở ngoại, tìm cách tránh né cùng với học cách sinh tồn.

Còn lại thì hợp thành từng cái thế lực, ở trong sơn động miễn cưỡng sinh tồn.

Mà thức ăn thưa thớt, khiến cho sinh tồn ngày càng khó khăn, thường thường chỉ vì một chút thức ăn, có thể khiến cho vô số nữ tử không tiếc làm tất cả mọi chuyện, cũng có không ít người mắt đỏ giết người cướp giật, thậm chí tại rất nhiều nơi đã bắt đầu lưu truyền chuyện ăn thịt người.

Mà các cô gái xinh đẹp, ở trong hoàn cảnh này thường thường là người bi ai nhất. Thê tử Tiểu Bảo sau khi mất đi tất cả tu vi, liền lấy ra lưỡi dao sắc bén, phá hủy khuôn mặt mình, trở nên xấu xí không chịu nổi.

Đêm hôm đó, Tiểu Bảo ôm thê tử cùng nữ nhi, cả nhà yên lặng chảy nước mắt, khóc thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.