- Đan chi đại đạo, trở lại nguyên trạng, từ không sinh có.
Khi giọng nói của An Tại Hải truyền ra thì trong tấm hình Mạnh Hạo giơ
chân lên đi thẳng về phía trước. Từng bước một, từng bước một, hắn đi
qua chín chỗ bậc thang, khi hắn đi đến chỗ hư không thì dưới chân của
hắn rõ ràng đã xuất hiện bậc thang thứ mười. Theo bước chân Mạnh Hạo đi
đến, những bậc thang không ngừng xuất hiện, tựa hồ như chỉ cần hắn đạp
đến đâu là bậc thang ở đó sẽ xuất hiện.
Những bậc thang đã vượt qua số lượng hạn chế, đây là một loại cảnh giới
hoàn toàn vượt ra ngoài cảnh giới của Diệp Phi Mục. Có quá nhiều người
không hiểu. Nhưng tám vị Tử Lô kia, thì bọn họ biết.
- Này …Đây là …Phương Mộc luyện chế không phải đan dược, hắn luyện chế một hạt giống, một hạt giống của Cửu Bảo Châu Liêm hoa.
Tâm thần Lâm Hải Long chấn động mạnh mẽ, ông là người thứ hai đứng lên
nhìn Mạnh Hạo trong tấm hình, hít vào một hơi, trong mắt lộ ra rung
động.
- Điều đó không có khả năng…Hắn lại có thể tạo ra pháp tắc đan đạo trên
núi đá hư ảo đó, luyện chế ra đan dược, đem Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảo, luyện thành hạt giống thực chất.
- Gieo loại hạt này xuống, khả năng năm sau có Cửu Bảo Châu Liêm hoa
thực chất nở ra chắc chắc rất lớn. Nhưng…nhưng cuộc thí luyện này rõ
ràng đều là hư ảo, là không chân thật, nhưng hắn lại… đúng là từ không
sinh có.
Những Tử Lô đan sư này giống như An Tại Hải khiếp sợ đồng loạt lên
tiếng. Chỉ trong một cái chớp mắt, bốn phía đều yên tĩnh, tất cả đan sư
đều ngơ ngẩn ở nơi đó, tất cả các Chủ Lô hơi thở đều dồn dập, tất cả
những người trước đây châm biếm Mạnh Hạo, giờ phút này đầu óc đều đang
ong ong lên, giống như bị một cái tát vô hình, bị một bàn tay vô hình
tát một cái vào mặt bọn họ, cực kỳ vang dội, khiến cho tâm thần bọn họ
giờ phút này đang chấn động rầm rầm.
Thời gian yên lặng chỉ là mấy hơi thở, tiếng ồn ào nổi lên ngập trời, trong khoảnh khắc kinh thiên truyền ra.
- Từ không sinh có, Phương Mộc này đem nguyên bản không tồn tại, luyên chế ra tồn tại? Đây là cái loại tạo nghệ đan đạo gì, đây…
- Rốt cuộc là Diệp Phi Mục mạnh nhất, hay là Phương Mộc này lại thắng hơn một cấp…
Bên trong tiếng ồ lên, có lẽ người ngoại tông ở nơi đây nhìn không ra
manh mối, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy mấy Tử Lô đan sư, giờ phút này
đang rung động.
Duy chỉ có Tử Lô Diệp Vân Thiên, giờ phút này sắc mặt cực kỳ âm trầm, gã cau mày nhìn thoáng qua Mạnh Hạo trong tấm hình.
Một viên đan kinh động.
Đệ tử ngoại tông sững sờ trên bốn phía đỉnh núi, bọn họ bị cảnh tượng
này làm cho rung động. Có thể nói từ khi thí luyện bắt đầu đến bây giờ,
giờ khắc này rung động mới là kinh người nhất, có thể nói trận thí luyện này đến giờ mới ngừng lại, một hồi kinh diễm tuyệt luân.
Từ không sinh có, Tiên Thổ luyện đan, luyện ra pháp tắc, đem Cửu Bảo
Châu Liêm hoa hư ảo luyện ra một hạt giống thực chất, tất cả những
chuyện này làm cho tâm thần của bọn họ chấn động.
Ở một khắc này, bọn họ đã quên mất Sở Ngọc Yên, cũng không chú ý gì đến
Diệp Phi Mục, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Giờ khắc
này Mạnh Hạo đã trở thành người được cả thế giới chú mục.
Hơi thở của tên mập cũng trở nên dồn dập, hai mắt Hàn Bối cũng lộ ra
những tia sáng kỳ dị nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt Lý Thi Kỳ cũng lộ ra
biểu tình hứng thú, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới đan sư Phương Mộc
này lại luyện chế một loại đan dược như thế.
Trần Phàm vốn không có hứng thú đối với việc luyện đan này, nhưng hôm
nay y cũng trợn mắt há hốc mồm, từ trong đáy lòng sinh ra một sự kính nể đối với Mạnh Hạo.
- Sau ngày hôm nay, tên Phương Mộc đan sư sợ là trên đất Nam Vực này không có người nào không biết.
Tử La Lão Tổ của Thanh La tông mở rộng miệng ha hả cười.
Những người tu vi nửa bước Lão Tổ của các tông môn khác giờ phút này
cũng đều cười lên tiếng, giọng nói của bọn họ truyền vào trong tai Tử Lô Diệp Vân Thiên, làm cho sắc mặt Diệp Vân Thiên càng khó coi hơn. Theo
bản năng gã nhìn về phía Đan Quỷ, sau khi gã phát hiện nét mặt Đan Quỷ
không có gì thay đổi, Diệp Vân Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.
- Chỉ cần phía sư tôn không lựa chọn, tất cả đều có cơ hội thay đổi, mặc dù là trên phương diện luyện đan Phương Mộc có chỗ độc đáo của nó,
nhưng… lần này Phi Mục trở thành Tử Lô, là chuyện tất yếu.
Diệp Vân Thiên quay đầu nhìn về phía vài Tử Lô khác, khi thấy được ánh
mắt giao hảo của mấy người truyền tới, nội tâm của gã đã ổn định lại rất nhiều. Lúc gã nhìn về phía Mạnh Hạo trong tấm hình thì vẻ mặt vẫn như
thường, nhưng từ trong đáy lòng gã đã dâng lên sự chán ghét cùng cười
lạnh.
Tất cả ngoại giới Mạnh Hạo đều không chú ý, từ lúc đầu quyết định luyện
đan, hắn đã quyết định phải đàng hoàng một phen. Giờ phút này đang đi ở
trên con đường núi, phía trước mặt của hắn là hư vô, nhưng theo bước
chân hắn hạ xuống, một chỗ trống rỗng lại có một bậc thang xuất hiện,
nâng thân thể của hắn lên, thẳng bước đi về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng ồn ào của ngoại giới vẫn còn đó thì
Mạnh Hạo đã đi hết tất cả các bậc thang ở khu vực thứ ba, Mạnh Hạo không biết, nếu hắn muốn, vượt qua một vạn bậc thang cũng chỉ cần một ý niệm.
Số lượng cụ thể đã không phải là thứ mà Mạnh Hạo theo đuổi, cũng không còn là điều trọng yếu.
- Người này là ai…?
Hơi thở của Sở Ngọc Yên dồn dập, cho đến giờ phút này nàng vẫn không
biết được, người đã sáng tạo ra cảnh tượng kinh người này rốt cuộc là
ai? Đôi bên đạo bất đồng, đường đi cũng bất đồng, trừ phi là khi lên đến đỉnh núi, nếu không rất khó nhìn được mặt nhau. Nay phản ứng đầu tiên
trong đầu óc nàng chính là Diệp Phi Mục.
Nhưng rất nhanh nàng liền chần chờ, có một chút không chắc chắn, bởi vì
trực giác của nàng mách bảo với nàng rằng, dường như khả năng Diệp Phi
Mục là không lớn. Nhưng nàng xem đi nhìn lại toàn bộ trong số mười
người, trừ bỏ Diệp Phi Mục thì không có người nào có thể làm được điều
này.
Trong trầm mặc, trong mắt Sở Ngọc Yên lộ ra sự kiên định, nàng xoay người tiếp tục đi đến.
Phức tạp nhất cũng chính là Diệp Phi Mục, y ngơ ngác đứng ở bậc thang trên núi đá trầm mặc thật lâu, thật lâu.
- Người này là ai? Luyện chế loại đan gì? ... Lựa chọn một viên đan dược của ta đã là cực hạn, ta không tin còn có người có thể ở chỗ này, lựa
chọn đan đạo vượt qua ta. Khu vực thí luyện thứ ba này, vốn là dựa vào
số lượng đan dược ít nhất, mở ra nhiều bậc thang nhất!.
- Ta chỉ có một viên thuốc, người này không có khả năng vượt qua ta được.
Diệp Phi Mục kiêu ngạo, làm cho nội tâm gã giờ phút này đau đớn, nhưng đau đớn này chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
- Ta nhất định vẫn là thứ nhất.
Hai mắt Diệp Phi Mục chợt lóe lên, gã cất bước mau chóng đuổi theo, gã
muốn đi đến điểm tận cùng của khu vực thí luyện thứ ba này. Trước khi
tham gia thí luyện lần này, Tử Lô Diệp Vân Thiên đã làm trái với ước
định của tông môn, âm thầm đem kinh nghiệm thí luyện năm đó mình đã trải qua, kể lại cho Diệp Phi Mục