Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1036: Chương 1036: Từ nay về sau




Hắn cam nguyện sa đọa!

Vì thành tiên!

Vì không chết!

Đệ thập tổ Vương gia chảy ra nước mắt, ngửa mặt gào thét, mắt của hắn lại đỏ rực, tâm của hắn đã không còn, nhưng cảm giác với tộc nhân vẫn còn đó, thân tình còn đó, nhưng mà... đã bước ra, không thể quay đầu.

Hắn không cam lòng chết đi, nhất là thu được đạo cơ hoàn mỹ, nhất là thân thể đã sinh ra tiên khí, hắn chỉ có thể sa đọa...

Hối hận ư, hắn không biết, hắn chỉ có cắn nuốt, cắn nuốt huyết mạch hồn phách chí thân, chỉ có hồn phách như vậy, mới có thể cứu vãn tính mạng của hắn.

Hắn chỉ có thể... làm như thế!

Vì thành tiên!

Đệ thập tổ Vương gia gào thét, ý thức mơ hồ, rơi vào điên cuồng, giết giết giết!

Hắn giết không biết bao nhiêu người, cắn nuốt không biết bao nhiêu tộc nhân, thành trì thứ 3 của Vương gia Nam Vực, trong một đêm, tất cả huyết mạch Vương gia đều chết.

Dãy núi mai táng các đời tổ tiên, ầm ầm sụp đổ, 7 lão già kia dù cho tu vi không kém, nhưng hiện tại so sánh với đệ thập tổ Vương gia có đạo cơ hoàn mỹ, có được tiên khí, vậy không phải là đối thủ.

Lần lượt chết đi!

Dãy núi sụp đổ, thiên địa rung chuyển, Vương gia... gốc rễ ở Nam Thiên Đại Địa, trong một đêm bị nhổ tận gốc, đến đây diệt tộc!

Hắn là đệ thập tổ, ở Nam Thiên Đại Địa, là lão tổ sống lâu nhất, là lão tổ tu vi cao nhất, là thần linh trong lòng tất cả tộc nhân Vương gia.

Nhưng hiện tại, thần linh hóa ma, giết chóc lật trời, ở trong giết chóc, hắn thức tỉnh ba lần.

Lần đầu tiên, là hắn giết đệ đệ của mình, đệ đệ ruột làm bạn với hắn biết bao nhiêu năm, thập nhất tổ Vương gia, tự tay hắn rút ra hồn phách của thập nhất tổ, rớt nước mắt, cười điên dại nuốt vào miệng.

Lần thứ hai, là hắn giết một vãn bối mà những năm gần đây được hắn yêu thích nhất, khi vãn bối này gào khóc xin lão tổ tha mạng, tự tay bóp nát đầu hắn, trắng đỏ đầy tay, hồn phách vào miệng.

Lần thứ ba, là toàn bộ thế giới đều im lặng, dưới chân hắn, xung quanh hắn, một mảnh đổ nát, không còn một người sống, hắn thức tỉnh.

Chỉ là, lần thức tỉnh này cũng chỉ vài nhịp thở, liền rơi vào điên cuồng, trên người hắn không còn thương thế, đã sớm khỏi, chỉ là hồn phách... Vĩnh viễn biến mất hai hồn ba phách.

Chỉ còn có một hồn bốn phách.

Đây là kết quả đổi lấy bằng sinh mạng của tất cả tộc nhân Vương gia ở Nam Thiên Đại Địa, hắn quả thật không hồn phi phách tán chết đi, nhưng... chỉ còn một hồn bốn phách, đời này hắn cũng sẽ không tỉnh táo được mấy lần.

Phần lớn thời gian hắn chìm trong điên cuồng, rơi vào giết chóc, hiện tại trước khi hắn lại sa đọa lần nữa, nước mắt chảy dài, rơi xuống phế tích Vương gia, không biết đến bao nhiêu năm sau, nơi này có thể sẽ mọc lên một biển hoa màu máu...

Hắn ngửa mặt phát ra tiếng cười thảm thê lương, người hóa thành ánh sáng bay đi xa xa.

- Thành tiên!

- Ta muốn thành tiên! Hắn đi, chìm trong điên dại vĩnh hằng, rời đi.

Từ nay về sau, Nam Thiên Đại Địa không còn Vương gia, từ nay về sau, Nam Thiên Đại Địa thêm một kẻ điên, một kẻ bị mọi người gọi là kẻ điên thành tiên, chỉ là rất ít ai dám chọc kẻ điên này.

Bởi vì hắn... đã nửa bước thành tiên, trên người hắn đã sinh ra tiên khí, chỉ còn thiếu một tiên kiếp cuối cùng, hắn sẽ có thể trở thành Chân Tiên!

Nhưng hồn phách của hắn không đầy đủ, trọn đời sa đọa, sẽ không có một ngày gặp tiên kiếp.

....................

Thiên Hà Hải, sâu dưới đáy biển nhị hoàn, có một đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ đang chậm rãi lung lay, nhìn không rõ mấy màu, chỉ mơ hồ thấy được một bóng nữ nhân, ngồi trên cánh hoa, lấy nó như đu dây, lắc qua lắc lại.

- Không còn đạo cơ, hẳn là ngã xuống rồi...

- Phong Yêu nhất mạch, 9 là cực hạn, một mạch này... đã đứt đoạn.

Thiên Hà Hải, bên ngoài tứ hoàn, một hòn đảo lướt nhanh trên biển, đột nhiên chấn động, lập tức dừng lại, im lặng hồi lâu, một cái đầu khổng lồ chàm chậm trồi lên mặt biển, nhìn về phía xa.

- Hơi thở của hắn... mất rồi...

- Nhãi con này cả một bụng xấu xa, chết cũng hay, chết càng tốt, chết... hắn chết thế nào! Cái đầu khổng lồ khẽ run, hắn cảm thấy lẽ ra mình phải vui mừng, nhưng không biết sao, lúc này hắn lại không vui được.

- Chết rồi... Đáng chết! Là ai giết hắn, hắn là đệ tử nội môn duy nhất của lão tổ ta, nhãi con này xảo quyệt gian trá, làm sao lại chết!

Trên đảo, Cổ Ất Đinh Tam Vũ mơ hồ phát giác được, sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng dựa vào lưng lão già, trong mắt toát ra bi thương.

- Không phải ngươi đã hứa với ta, sẽ giúp ta hóa hải sao... Ngươi không giữ lời hứa.

Nam Vực Đại Địa, trong Tử Vân Tông Đan Quỷ đang mỉm của luyện chế một lò đan dược, đây là do hắn chuyên luyện chế cho đệ tử Mạnh Hạo, hắn đã cảm ứng được không lâu sau thầy trò sẽ gặp lại nhau.

Hắn muốn trước khi gặp lại sẽ luyện thành lò đan này, nhưng lúc này lò luyện đan ầm ầm nổ tung, Đan Quỷ nháy mắt giá đi trăm truổi, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn ra xa, thật lâu, thật lâu.

Sở Ngọc Yên đang nhắm mắt nhập định, tu hành trong động phủ, nhưng nháy mắt này, nàng không rõ thế nào, trong lòng không yên, mở mắt ra, nàng nhìn thấy trên bầu trời đêm có một vì sao xẹt qua.

- Lúc bé phụ thân có nói, một ngôi sao rơi, đại biểu cho một người ngã xuống.

Ở Thanh La Tông, Hứa Thanh đang nhắm mắt cảm ngộ đạo pháp thu được ở Yêu Tiên Tông, lúc này người rung động, khi mở mắt, sắc mặt trắng bệch, tay ôm ngực.

Cảm giác không yên mãnh liệt, làm nàng không còn lòng dạ tu hành, khi ra khỏi động phủ, sắc mặt của nàng cảm thêm tái nhợt.

- Đau nhói, đây là lần thứ hai tim ta đau đớn... Lần đầu tiên, là ở Vãng Sinh Động.

- Mạnh Hạo, là ngươi sao... Ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao ta đột nhiên rất sợ hãi. Hứa Thanh không biết vì sao mà bỗng dưng muốn khóc, cảm giác này tới quá đột nhiên, nhưng nàng không dám nghĩ sâu, nàng run rẩy bay lên, lao thẳng vào bầu trời.

Nương theo cảm giác trong lòng, nàng không biết phương hướng, nhưng nàng tin cảm giác của mình, nhắm về phía Thiên Hà Hải, vội vàng chạy đi.

Ngày hôm nay, tánh tình mập mạp trở nên cáu gắt, ở trong Kim Hàn Tông, hắn nổi giận vô số lần, bản thân cũng không biết là vì sao.

Ngày này, Trần Phàm giết người, thần sắc nhìn thì bình thản, nhưng sâu trong lòng lại tuôn trào vô số sát cơ, hắn ra ngoài tông môn, giết rất nhiều hung tu.

Ngày này, Huyết Yêu Tông Vương Hữu Tài, tu vi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hắn không có vui vẻ, mà nhìn về phía Triệu Quốc ngày trước, hắn nhớ lại tuổi thơ, nhớ lại đồng bạn cũ.

Ngày nay, ở Bắc Địa, có một Huyết tu trỗi dậy, một người tiêu diệt một tông môn cỡ nhỏ, trực tiếp chiếm giữ. Đó là một thanh niên, một thanh niên lãnh khốc vô tình, tay đầy máu tanh, hắn có một pháp bảo, một hạt châu, hắn có tên, là Đổng Hổ.

Ngày này, Đông Thổ Đại Đường, trên lầu cao, đôi phu thê đó lần đầu tiên xảy ra tranh cãi, đang trong cãi nhau, nữ nhân rung rung, đột nhiên đi xa, nam nhân yên lặng ngẩng đầu không ai nhìn thấy được, hắn chảy nước mắt.

Thời gian, chầm chậm trôi qua.

Thiên Hà Hải, Hứa Thanh đã đến, không tìm được gì, nàng tìm ở đây suốt 60 năm, cuối cùng đến gần Nam Vực, nàng lẳng lặng ngồi đó, mỗi ngày nhìn Thiên Hà Hải, nàng có thể cảm giác được, Mạnh Hạo ở nơi đó.

Chỉ là cảm giác, nhưng nàng tin.

Nữ nhân cãi nhau với phu quân một trận, khóc lóc cũng đi đến Thiên Hà Hải, đi tam hoàn, đi nhị hoàn, đi tất cả khu vực, không tìm được gì, nàng tìm rất lâu, ở sâu trong nhị hoàn, đánh một trận với Lê Tiên.

Trận chiến đó, trời long đất lở, Hải Ma nhị hoàn đều chết hết, nước biển màu đen bao phủ tam hoàn, thiên địa đổi sắc, trận chiến đó, ai thắng ai thua, không người nào biết.

Trăm năm sau...

Thiên Hà Hải, trong nội hoàn, nước biển màu đỏ, một chiến thuyền cổ xưa, trôi nổi trên biển, bên trên có một lão già mặc áo giáp, khoanh chân ngồi đó, dường như đang nhìn ra xa, không ai biết hắn đang nhìn cái gì.

Ở bên cạnh lão già, năm một người, không có tóc, không có chân mày, cả người khô quắt, đầy nếp nhăn, như vừa móc ra từ trong mộ, cả người mục nát.

Thậm chí không còn tay phải, ở ngực, có một cái lỗ lớn, hắn... không còn tim.

Một cụm lửa lơ lửng trên người hắn, phát tán hơi ấm, hào quang bao phủ thân thể hắn, hóa thành những đốm sáng, bên trong ánh sáng, lóe lên vô số phù văn nhỏ, từ từ chui vào trong ngực Mạnh Hạo.

Có thể nhìn thấy trong ngực Mạnh Hạo, máu thịt đang chầm chập co rút, đang từ từ mọc ra.

Năm tháng như có thể chảy mãi như vậy, trong nội hoàn Thiên Hà Hải, không ai tìm được chiến thuyền cổ xưa này, cũng không ai tìm được Mạnh Hạo trên đó.

Cho đến một ngày, lão giả mắt giáp từ từ mở mắt, trong mắt ẩn chứa trời trăng, năm tháng vô tận, chỉ nhìn một cái có thể thấy được mênh mông vô tận.

Hắn quay đầu, ánh mắt thâm thúy, liếc qua Mạnh Hạo.

Chỉ một cái liếc, thời gian trên người Mạnh Hạo nháy mắt trôi đi trăm ngàn năm, ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, tỏa ra đốm sáng lần lượt dung nhập vào ngực Mạnh Hạo, máu thịt co bóp cũng tăng nhanh vô số lần, bằng mắt thường nhìn thấy chúng khép lại, mọc ra trái tim mới, san phẳng vết thương, tay phải cũng mọc ra xương thịt, mọc dài trở lại.

Tất cả cũng chỉ trong một cái liếc nhìn, cả người Mạnh Hạo đã khôi phục như thường, không nhìn ra thương thế, chỉ duy nhất... tóc của hắn thành màu trắng, bộ dạng vẫn duy trì tang thương, trở thành lão già sắp xuống mồ.

Cảm giác suy yếu truyền ra từ người hắn, Mạnh Hạo mở mắt.

Trong mắt của hắn mờ mịt, nghĩ thật lâu, mới dần làm rõ những ký ức hiện ra trong đầu, hắn nhớ tới đệ thập tổ Vương gia, nhớ ra mình vì tự do, thà rằng cùng chết. Cuối cùng một kiếm chém hồn phách của đệ thập tổ Vương gia!

- Tu vi của ta... Mạnh Hạo nhắm mắt lại, cảm thụ thân thể mình, thật lâu sau, Mạnh Hạo lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía lão nhân mặc giáp, đưa lưng về phía mình, như vĩnh hằng trôi theo chiếc thuyền này.

- Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối! Mạnh Hạo chắp tay, cúi đầu thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.