Ngã Dục Phong Thiên

Chương 983: Chương 983: Ưu thế tâm trí của Lão Tổ. (2)




Mạnh Hạo, ở dưới đôi mắt tha thiết chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, rốt cục cáo biệt Trương gia.

Nam Nhi quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự không đành lòng.

Mạnh Hạo sờ sờ đầu đứa nhỏ, suy nghĩ một chút, từ trong túi trữ vật, lấy ra mấy bình đan dược, còn có vài món pháp bảo, cho Nam Nhi.

- Phải tu hành cho tốt, nói không chừng rất nhiều năm sau, chúng ta còn có thể gặp nhau đấy.

Mạnh Hạo nói xong, vỗ vỗ Nam Nhi, xoay người, một mình đi về phía xa xa.

Đám người thiếu phụ nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, nhìn vật phẩm hắn cho Nam Nhi, trong mắt lộ ra sự cảm kích sâu sắc, toàn bộ đều quỳ lạy xuống, cung kính tiễn Mạnh Hạo rời đi.

Có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, lần bái sư này, đây mới là nguyên nhân chân chính.

Mạnh Hạo đi rồi.

Tại trong sự chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, lão nhìn thấy Mạnh Hạo đi khỏi ngọn núi Tiêu Dao Tông, đi về phía xa xa. Lão lập tức tươi cười đắc ý, hưng phấn gần như muốn hét lớn một tiếng.

Cái loại này là tự nhận ưu thế trên tâm trí, khiến Kháo Sơn Lão Tổ rất là sung sướng, dường như nhìn cái gì cũng đặc biệt thuận mắt. Hiện giờ, lão đang cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo càng chạy càng xa.

Cười cười, lão bỗng nhiên có chút sửng sốt.

Bởi vì Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, vội vã mà đi, thế nhưng lại dừng một chút giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Ở trong Thánh Đảo, cách Tiêu Dao Tông không xa, một thành trì tu chân có thể nói là lớn nhất đảo này.

- Hả? Đi a, ngươi như thế nào không đi vậy?

Kháo Sơn Lão Tổ ngây người.

Mạnh Hạo ở giữa không trung, sờ sờ cằm, cũng không biết là cố ý hay là vô ý … ở chỗ đó thì thào nói ra tiếng.

- Trước khi đi, cần mua một ít vật phẩm, đồ ăn, bằng không tại trên Thiên Hà hải này, sợ là rất khó gặp được loại thành trì tu chân này.

- Hơn nữa, người Tiêu Dao Tông này cũng tốt lắm, nói vậy, vật phẩm nơi này, giá cả cũng sẽ rất rẻ, không có khả năng quá đắt. Nếu không, ta sợ rằng phải dừng lại ở Thánh Đảo này một ít thời gian.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, lao thẳng về phía thành trì.

Kháo Sơn Lão Tổ ngơ ngác nhìn bóng dáng Mạnh Hạo lao xuống thành trì, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, muốn điên rồi. Lão hô hấp dồn dập, rồi đi vài vòng trong hành cung, chợt cắn răng một cái.

- Ta cũng đã thành công hơn phân nửa, thì cũng không thể phớt lờ, ta nhẫn! Ngươi không có linh thạch? Mụ nội nó chứ, ta cho ngươi!

- Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được!

Tâm tình Mạnh Hạo tốt lắm …

Giờ phút này, trong không trung, trời trong gió mát, đã sắp đến hoàng hôn. Nhưng bất kể là màu sắc hay là phong cảnh, đều làm Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng xinh đẹp, nhìn một chút, tâm tình lại càng trở nên khá hơn.

Hắn nhoáng một cái, đã từ giữa không trung trực tiếp hạ xuống trong thành. Gần như ngay khi hắn hạ xuống, lập tức có bảy tám đạo thần thức tiến đến, vừa mới tiếp cận Mạnh Hạo, liền lập tức cả kinh, vội vàng tản ra.

Mạnh Hạo không có tràn ra quá nhiều tu vi, chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Nhưng loại tu vi này, trong thành trì đây, cũng vẫn khiến không ít người tâm thần khiếp sợ, không dám ngăn trở, tùy ý Mạnh Hạo bước vào thành trì.

Toàn bộ thành trì tu chân, nhân số cực đông, cực kỳ náo nhiệt, hối hả, các loại cửa hàng đều có. Tu sĩ phần lớn là Ngưng Khí, Trúc Cơ cũng có, Kết Đan thì hiếm thấy hơn một chút, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy.

Thậm chí tu sĩ Nguyên Anh, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy mấy người, hiển nhiên không phải người của Tiêu Dao Tông, mà là tu sĩ trong các khu vực khác của tứ hoàn đến giao dịch.

Mạnh Hạo vừa mới bước lên thành trì này, liền đi trên đường phố, hai bên có một vài cửa hàng cực kỳ xa hoa, thỉnh thoảng có người tiến tiến xuất xuất. Con đường lát đá xanh, cũng làm cho con đường này, dường như có chút khác với bình thường, nhiều thêm một chút vẻ phú quý.

Trong khi hắn đang đi về phía trước, có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, mặc một bộ trường bào xanh nhạt, rất là uy vũ, bộ dạng không giận tự uy.

Người này đi lên phía trước, đang muốn đi vào một cửa hàng bên cạnh, nhưng y chưa kịp bước vào, bỗng nhiên, một tiếng gầm nhẹ từ đằng xa truyền tới. Một cái cầu vồng, lấy tộc độ cực nhanh, lao thẳng tới nơi này.

- Tặc tử Chu Kiến, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này. Dám đoạt linh thạch của ta, Tôn mỗ thề hôm nay phải giết ngươi!

Người tiến đến là một tu sĩ trung niên, tu vi Kết Đan trung kỳ, khí thế vô biên. Hai tay bấm niệm thần chú, hai thanh phi kiếm bên người tràn đầy u mang sắc bén, lao thẳng tới phía tu sĩ trường bào xanh nhạt phía trước Mạnh Hạo.

Tu sĩ này biến sắc, không kịp né tránh nữa, trong tiếng nổ vang, hai người lập tức đối chiến với nhau, tạo thành xung kích, lập tức khiến không ít người xung quanh khẩn trương tránh đi.

Hai người rõ ràng là ác đấu, trong tiếng nổ vang quanh quẩn đồng loạt bay lên, pháp bảo thần thông đối kháng với nhau, rồi đều phun ra máu tươi, đôi bên cùng lui về phía sau. Gần như ngay khi hai người này lui ra, đệ tử Tiêu Dao Tông phụ trách trị an trong thành trì này, lập tức từ bốn phía lao tới, cũng có một tiếng hừ lạnh truyền khắp bát phương.

- Trong Thánh Diêu thành, cấm chế đấu pháp, hai người các ngươi lập tức cút ra ngoài!

Khi thanh âm quanh quẩn, tu sĩ họ Tôn kia biến sắc, lập tức ngẩng đầu, thừa dịp y ngẩng dầu, tu sĩ họ Chu mặc trường bào xanh nhạt, lập tức lui về phía sau. Không biết là cố ý hay không, mà lại lui đến bên người Mạnh Hạo. Trong khi người ngoài không phát hiện, thì nhanh chóng đưa cho Mạnh Hạo một cái túi trữ vật.

- Kính xin đạo hữu bảo quản giúp ta, chậm nhất ba ngày, Chu mỗ tới lấy. Nếu ba ngày sau không tới, vật phẩm trong đó thuộc về ngươi.

Tu sĩ họ Chu nói xong, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức bay lên. Tu sĩ họ Tôn kia hét lớn một tiếng, tức khắc đuổi theo, hai người trong khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng.

Mạnh Hạo trừng mắt nhìn. Cảnh tượng đánh nhau này phát sinh quá đột ngột, chấm dứt cũng rất đột ngột. Hắn cúi đầu, nhìn túi trữ vật trong tay, không chút do dự hủy diệt dấu ấn trên đó, thần thức đảo qua, vẻ mặt cổ quái.

Trong túi trữ vật này, ngoại trừ linh thạch, không có cái gì khác …

Mà linh thạch, lại có tròn chĩnh ba vạn.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, vẻ mặt như thường, thu hồi túi trữ vật này. Theo hắn, đây rõ ràng là cho không mình, mà có thể người làm ra sự tình trăm ngàn chỗ hở, vả lại không đáng tin cậy như vậy, ngoại trừ một lão gia hỏa trong trí nhớ, thì không có người khác.

Vốn là Mạnh Hạo vừa mới bước lên Thánh Đảo, còn không nghĩ nhiều. Nơi đây cho dù hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không quá giống với địa phương trong trí nhở, hiển nhiên là bị người dời non lấp biển, cải tạo qua.

Chỉ có điều … đoạn đường này quá thuận lợi rồi, nhất là từng màn trong Tiêu Dao Tông, khiến Mạnh Hạo không thể không sinh hoài nghi. Kể từ đó, đáp án cứ tự nhiên như vậy mà xuất hiện.

- Cũng may năm đó, khi ta đi Khư Kiều giới, từng ở trên không nhìn thấy Thiên Hà hải, đã nhận ra lão già kia cư nhiên trốn đến nơi này. Bằng không, cho dù là ngờ vực vô căn cứ, cũng không phải là hoàn toàn xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.