- Ta vô ý dung hồn ngươi, nhưng ngươi cũng phải tuân thủ ước định đó bảo bối ngoan. Ta chỉ mượn thân thể ngươi hai trăm năm mà thôi, hai trăm
năm sau ta sẽ trả lại ngươi.
- Huống hồ, cũng không phải là mượn không, lúc ta trả lại cho ngươi, đảm bảo tu vi của ngươi là Nguyên Anh đại viên mãn.
Chỉ Hương đưa tay lên, tàn nhẫn đâm vào trán một cái.
Vừa đâm vào, hồn phách Triệu U Lan lập tức yếu đi, có vẻ sợ hãi, từ từ
co rút, sau đó biến mất, hư ảnh trọng điểm trên người Chỉ Hương lúc này
mới biết mất.
- Bị sương thổ gây thương tích, sau đó lại bị hàn khí nhập thể, vừa rồi
để bắt được con yêu linh kia, lại phải dùng số tiên nguyên vốn không còn nhiều. Mạnh tiểu tử giảo hoạt như hồ ly, tâm tư tàn nhẫn, sợ ra là đã
nhìn ra mánh khóe rồi.
- Nếu ta không lập tức rời đi, nói không chừng Mạnh tiểu tử thực sự dám ra tay với ta đó.
Hai mắt Chỉ Hương lóe lên, lúc này nàng không hề phát hiện, bản thân không biết từ bao giờ, đã coi Mạnh Hạo là đối thủ rồi.
- Nhưng hai trăm năm sau, nếu có người hỗ trợ, có thể bỏ qua lời nguyền
quỷ dị kia, kế hoạch thu được Yêu Tiên thể trong Yêu Tiên Cổ Giới nắm
chắc phần lớn rồi.
Chỉ Hương trầm ngâm, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lấy ra Tiên Kiều Thạch
của Ngũ Độc đại bộ, lập tức bóp nát. Tức thời thân thể mờ đi, không lâu
sau, liền hoàn toàn biến mất.
Trong hư vô, một mình Mạnh Hạo đi tới, gió lạnh xung quanh đã yếu dần
rồi tan đi, hàn khí trong hư vô, tiến tới gần Mạnh Hạo, nhưng hiện giờ
hàn khí đối với Mạnh Hạo, quá là nóng nực.
Đồ đằng thổ của hắn, là sương thổ độc nhất vô nhị trong trời đất, so ra thì hàn khí trong hư vô có thể coi như nóng bức.
Tốc độ của hắn rất nhanh, sau khi đồ đằng thổ đại thành, tu vi Mạnh Hạo
lại lần nữa tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là hư vô này, đối với Mạnh Hạo mà nói, thì không hề có chút tác dụng ngăn
cản nào, ngược lại hắn còn rất thích ứng.
Chỉ nửa canh giờ, Mạnh Hạo đã đuổi kịp con Yêu Linh Hồ Điệp vừa bỏ chạy, sau khi bắt được, mới dừng lại, trầm tư suy nghĩ.
- Hai con yêu linh, Ô Thần ngũ bộ đi Mặc Thổ cần một con, còn một con... Để đến hai trăm năm sau, lúc Yêu Tiên Cổ Giới mở ra hãy tính!
Mạnh Hạo lộ vẻ quyết đoán, gào thét đi về phía trước.
Trong khi đi, Mạnh Hạo lấy kiếm của Hàn Sơn ra. Thanh kiếm này không có
gì kỳ lạ, có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy
thanh kiếm này, khí thế kinh thiên, chém mở thiên địa, chém toạc hư vô,
chấn động hồn sơn.
- Đây là một thanh tiên kiếm!
Tay trái Mạnh Hạo gõ trên thân kiếm trơn nhẵn, tiếng rung động từ thanh
kiếm lập tức vang lên. Trong âm thanh này, có bi thương, có cáo biệt,
cũng có kỳ vọng một lần nữa gặp lại.
Nghe âm thanh từ kiếm, Mạnh Hạo nghĩ đến Hàn Sơn, thở một hơi dài.
- So với Hàn Sơn tiền bối, ta còn rất nhỏ bé, có lẽ không thể sử dụng
ngươi, nhưng ngươi là do Hàn Sơn tiền bối tặng ta, từ nay về sau,
ngươi... Chính là kiếm của ta!
- Ta đã hứa với Hàn Sơn tiền bối, ngày sau nhất định sẽ đi cứu người,
lúc này ta cũng hứa với ngươi, khi ta đi cứu Hàn Sơn tiền bối, nhất định sẽ mang theo ngươi. Ngày cứu được người, ta sẽ trả ngươi lại cho Hàn
Sơn tiền bối.
Âm thanh nhỏ dần rồi biến mất, thanh kiếm dần dần yên tĩnh lại, hóa
thành một đạo thanh quang, bắn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo không hề ngăn
cản, mặc cho thanh quang tiếp xúc với cơ thể, thu lấy một giọt máu tươi
từ mi tâm mình.
Giọt máu hòa vào trong thân kiếm, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được một
chút liên hệ khó mà nói rõ được giữa mình với thanh kiếm. Mắt hắn sáng
lên, tay phải vung lên, thanh kiếm lập tức tràn ngập kiếm quang, lao
thẳng về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, Mạnh Hạo nhìn không rõ, nhưng một tảng đá nghìn trượng nhanh chóng bay tới từ phía xa xa, lại trong một cái chớp mắt bị chém
tan, nổ tung. Lúc mảnh vụn bắn tung tóe còn chưa tới nơi, thanh kiếm đã
quay lại, lơ lửng bên người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, tay phải đưa lên, thanh kiếm từ từ thu nhỏ
lại, đến lúc to bằng móng tay, được Mạnh Hạo ngậm ở trong miệng, dung
nhập vào trong cơ thể, dùng Kim Đan nuôi dưỡng. Kiếm này sắc bén, có thể trở thành đòn sát thủ của Mạnh Hạo, mà đòn sát thủ này, nếu để trong
túi trữ vật, thì lại mất đi sự bất ngờ.
Khi những mảnh vụn của tảng đá to lớn kia bắn tới nơi, Mạnh Hạo đã lấy
ra viên Tiên Kiều Thạch đưa hắn tới Khư Kiều Giới, bóp một cái, thân
hình hắn lập tức mờ đi, dần dần biến mất.
Vùng đất Tây Mạc, khu vực phía bắc. Nơi này sắp thành biển rộng, mặt đất có không ít chỗ trũng, đã xuất hiện từng chiếc từng chiếc hồ màu tím,
mưa tím tầm tã, càng lúc càng lớn.
Bầu trời vẫn luôn u ám, không nhìn thấy mặt trời, khiến cho giữa trời
đất, cũng luôn hôn ám, âm u, đầy áp lực, từng đợt hàn khí khuếch tán ra
bốn phía, diệt tuyệt sinh cơ.
Tất cả sơn mạch, đều trở nên tịch mịch, không nhìn thấy bất cứ một chút
màu xanh nào, cả phía bắc Tây Mạc linh khí hoàn toàn khô kiệt. Trên mặt
đất, có thể dễ dàng nhìn thấy một số xác hung thú và thi thể thối rữa,
trong màn mưa hoàn toàn hỗn độn.
Xa xa, mơ hồ có thể thấy một đám người, đang nhanh chóng rời đi, đội ngũ có khoảng bốn năm nghìn người, trong lúc di chuyển, đoàn người im lặng, sắc mặt tiều tụy. Việc di dời này, ở phía bắc Tây Mạc, trong những ngày này rất là thường gặp.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một đạo cầu vồng từ bầu trời xa xăm, dường như gào thét lao nhanh tới, cực kỳ bá đạo. Cầu vồng vắt ngang hư không, dẫn tới âm bạo, vượt qua cả tiếng nổ vang của thiên địa, lộ ra sự kiêu
ngạo không gì sánh được.
Tốc độ cầu vồng cực nhanh, tiếng nổ dẫn tới sự chú ý của tộc nhân bộ lạc đang di dời, những người này lập tức ngẩng đầu. Sau khi nhìn rõ bóng
người trong cầu vồng, năm tu sĩ Nguyên Anh trong bộ lạc liền tái mặt.
- Nhất Trần Tử!
- Mấy ngày nay gã ở gần đây đã liên tục tiêu diệt bảy tám bộ lạc, giết người cướp vật, tu luyện huyết tế!
- Lẽ nào hôm nay ông trời muốn diệt tộc ta, chúng ta đã vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn gặp phải tên Nhất Trần Tử khốn kiếp này!
Cầu vồng bay tới kia, chính là Nhất Trần Tử ở Khư Kiều Giới bị Mạnh Hạo
truy sát, chạy trốn giống như chó nhà có tang. Nếu không phải kiều nô
xuất hiện dẫn tới phong bạo, thì gã đã chết trong tay Mạnh Hạo từ lâu
rồi.
Đầu gã rất nhỏ, thân thể không cao, bộ dạng này, hình tượng này, khiến
gã rất dễ bị nhận ra, nhưng ngay khi có người nhận ra thân phận của gã,
thì gã đã lộ ra vẻ dữ tợn.
Nửa tháng trước, gã trở về từ Khư Kiều Giới, trước khi gã xuất hiện đã
rời khỏi vùng trung bộ Tây Mạc, tới gần khu phía bắc. Sau khi trở về,
Nhất Trần Tử cực kỳ bất mãn với chuyến đi Khư Kiều Giới của bản thân,
lại càng kiêng kỵ với Mạnh Hạo.
Thậm chí gã trở về sớm, cũng là có nguyên nhân, đối với Mạnh Hạo, gã tự
nhận là không may, sau khi trở về Tây Mạc, gã luôn suy nghĩ về lai lịch
của Mạnh Hạo, rất sợ bị gặp lại lần nữa. Gã thực sự đã sợ Mạnh Hạo rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, gã cho rằng khả năng đối phương ở phía bắc cực kỳ
thấp, dù sao thì cả khu vực phía bắc tu vi đa số nông cạn, bao nhiêu năm nay không hề xuất hiện một ai nổi bật. Lại thêm Nhất Trần Tử ngầm phân
tích, lúc này phía bắc là nơi hạo kiếp nghiêm trọng nhất, di dời cũng
thường xuyên diễn ra nhất, thích hợp để mình ra tay.
Vì thế, gã liền đi phía bắc.