Hắn đã đứng không vững, bốn phía dị tộc lại tới đánh về hướng thân nhân
của hắn, bằng hữu của hắn, đánh vào tất cả tu sĩ Nam Thiên ở bốn phía.
Mạnh Hạo cắn răng, liều mạng toàn lực xông tới trước, dùng dư lực của
hắn, để bảo vệ tất cả người hắn để ý, người hắn quan tâm.
- Hạo nhi!!!
- Mạnh Hạo!!!
- Thiếu chủ!!! Bốn phía tất cả mọi người đều phát ra tiếng gào thê lương.
Hứa Thanh khóc, muốn tới gần giúp đỡ Mạnh Hạo, liền bị hắn đẩy ra, đồng
thời một tay bóp cổ một tên dị tộc đánh lén định giết Hứa Thanh, hung
hăng bóp một cái, “rắc” một tiếng cổ tên dị tộc vỡ nát.
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai tay bấm quyết, chung quanh hắn, đại quân dị tộc
xông tới, bị giết chết, xông tới tiếp, bị giết chết tiếp.
Dị tộc càng ngày càng nhiều, nhưng thân thể Mạnh Hạo, lại càng ngày càng yếu.
Xa xa, Chí Tôn khôi lỗi cặp mắt chớp động, trong cơ thể hắn bạo phát một
khí thế kinh người, đang muốn xông tới Nam Thiên Tinh, lại bị Chí Tôn dị tộc bát nguyên kia toàn lực ngăn cản. Hải Mộng Chí Tôn cũng bị chặn
lại, không thể trong thời gian ngắn bước chân vào Nam Thiên Tinh.
Thời khắc này Thủy Đông Lưu khẽ thở dài, trên mặt dường như có một chút vùng vẫy, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.
- Hết thảy, đều là vì Sơn Hải Giới, phong ấn của Nam Thiên Tinh tu sĩ Sơn Hải không phá giải được, chỉ có dị tộc mới có thể, mà nơi đó, cũng cần
huy động hồn... Thủy Đông Lưu lẩm bẩm nói nhỏ, thanh âm của lão chỉ có
mình lão nghe được, cũng như than thở trong lòng.
”Thời gian,
cũng sắp tới một khắc kia, sắp tới rồi...” Thủy Đông Lưu phất tay, cùng
Đạo Phương nổ vang, lúc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đầu cuối tinh không.
Trên Nam Thiên Tinh, tiếng gào thê lương vang trời, thân thể Mạnh Hạo run
rẩy, tu vi của hắn đang không ngừng tụt xuống, nữ Chí Tôn bát nguyên bỏ
ra giá cao đổi lấy thần thông vô thượng, hắn khó có thể chống cự, máu dơ bẩn đang ô nhiễm hết thảy trong cơ thể hắn.
Thế giới của hắn,
càng ngày càng mơ hồ, bên tai truyền đến vô số thanh âm: có rống giận,
có lớn lối, có thê lương, có khóc thầm...
- Giết... Mạnh Hạo nhẹ
giọng lên tiếng. Thân thể lần nữa chạy ra, chiến đấu sinh tử với dị tộc
bốn phía lại tới. Nơi hắn đi qua, máu tươi văng khắp nơi, thi thể dị tộc cũng nằm ngổn ngang vô biên vô tận.
Tay trái đứt đoạn, thì dùng tay phải!
Hắn cắn răng, trong quá trình tu vi rớt xuống này, hắn nâng tay lên, ngọn
núi phủ xuống, một bước đi ra, trực tiếp nhấc lên cuồng phong, tất cả dị tộc phạm vào, đều từng tên tan vỡ tiêu tán.
Hắn muốn bảo vệ
người mình quan tâm, hắn không muốn thân nhân, bằng hữu bị thương tổn,
giờ này trong đầu Mạnh Hạo trống rỗng, không có quá nhiều suy nghĩ, có
chăng... chỉ là một cổ chấp niệm.
Vô số dị tộc gào thét đánh
tới, Mạnh Hạo cả người ý thức mơ hồ, nhưng sát ý như cũ. Tay phải dứt
đoạn, thì dùng răng nanh, cho đến đầu gối của hắn vỡ vụn, nhưng hắn vẫn
như cũ quên tất cả đau đớn, dùng tiếng rống chấn nhiếp, nhấc lên lực
xung kích, nổ vang bốn phương tám hướng.
Tộc nhân Phương gia,
đám người mập mạp, cha mẹ Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ Sơn Hải tại đây, thời
điểm này cũng đều sát nhập vào bốn phía, dưới bảo vệ của Mạnh Hạo, bọn
họ mặc dù đều thương thế thảm trọng, nhưng không có nguy hiểm tới mạng
sống.
Chỉ là giá cao này là Mạnh Hạo phải trả, trong tu vi rớt xuống, hắn đã như đèn hết dầu.
Trên bầu trời, tu sĩ đầu to trầm mặc, nữ Chí Tôn bên cạnh hắn thời khắc này
sắc mặt vặn vẹo, gia trì thần thông. Mạnh Hạo đã thiêu đốt sinh mạng,
hắn mệt mỏi, cả thế giới chẳng những mơ hồ, thậm chí đều ảm đạm xuống.
Không biết mình giết bao nhiêu, nhưng dị tộc bốn phía càng lúc càng nhiều,
dường như không giết hết được, Mạnh Hạo mệt mỏi, đã đến cực hạn, hắn có ý mở ra Hồn Đăng, muốn dùng lực lượng tắt Hồn Đăng để khôi phục, để diệt
máu đen của đối phương trong cơ thể, nhưng máu đen này ngay cả Hồn Đăng
đều bị dơ bẩn, khó có thể xuất hiện!
Cho đến lúc hắn dùng đầu
hung hăng đụng bể trán một tên dị tộc, Mạnh Hạo phun ra máu tươi màu
đen, tu vi của hắn lần nữa rớt xuống.
Hắn đứng ở nơi đó, chậm
rãi ngẩng đầu, phía sau hắn, tất cả người hắn bảo vệ, thời khắc này mỗi
người đều thương thế thảm trọng, bọn họ điên cuồng, bọn họ bi thương,
bọn họ chảy nước mắt, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo như ngọn núi che chở phía
trước.
Mà ở phía trước Mạnh Hạo, ngoài vô số thi thể dị tộc, dị
tộc vô biên vô tận cũng đang nhìn về hướng Mạnh Hạo lộ ra kính sợ và
hoảng sợ. Giờ này Mạnh Hạo đã không thể so với Chí Tôn, tu vi nhanh
chóng rớt xuống, thân thể lung lay sắp đổ, nhưng sát khí trên người hắn
lại dày đặc, long trời lở đất.
Hắn đứng ở nơi đó, trong thảm
thiết, khí thế lại vượt qua núi cao, khiến tất cả dị tộc kinh hãi, đồng
thời, càng không dám tiến lên nữa, từng tên nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt
phức tạp. Tu sĩ giống như Mạnh Hạo như vậy bọn họ ở 33 Thiên rất ít
thấy... nhưng tại Sơn Hải Giới này, lại gặp được một người tiếp một
người.
Lúc này, lại thấy được Mạnh Hạo!
Trên chiến trường trầm mặc trong phút chốc ngắn ngủi này, trong mắt Mạnh Hạo có chút mờ mịt, nhưng lại nhẹ giọng lên tiếng:
- Thanh nhi, lấy băng quấn cho ta! Mạnh Hạo vừa nói ra, Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, chảy nước mắt tiến lên, xé xuống quần áo, trước mắt tất cả dị tộc cùng với tộc nhân Phương gia, giúp Mạnh Hạo quấn lấy đoạn cánh tay
chỉ còn xương của hắn.
- Chặt một chút, nếu không không nhúc nhích được... Đừng khóc!
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh trào nước mắt, nhẹ giọng lên tiếng, Hứa Thanh cắn
môi, lẳng lặng quấn chặt hai đoạn cánh tay xương của Mạnh Hạo.
- Giết bọn chúng!!! Ngay lúc đám dị tộc kia đều kinh hãi không dám tiến
lên, nữ Chí Tôn trên bầu trời, bỗng nhiên mở mắt ra, phát ra một tiếng
quát bén nhọn.
Thanh âm của nàng, thân phận của nàng, khiến cho
đám dị tộc kia sau chút chần chờ, lần nữa phát ra tiếng gào thét vang
trời. Đại quân dị tộc lập tức giống như sóng thủy triều, điên cuồng vọt
tới, đánh về phía Mạnh Hạo. Mặt đất run rẩy, từng cái khe nứt lan rộng, cả Nam Thiên Tinh dường như lung lay sắp sụp đổ, sắp phải tan vỡ.
Theo dị tộc đến, Mạnh Hạo đứng đó, mê mang trong mắt bị cưỡng ép đè xuống,
bên trong túi trữ vật chó ngao vừa bay ra, gào thét, cũng xông vào giữa
dị tộc cắn xé.
Huyết Yêu xé rách hư vô hiện ra, còn có Huyết
Linh của Mạnh Hạo giờ khắc này cũng xuất hiện, giết về hướng dị tộc.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Mạnh Hạo vì cặp chân rách nát tàn phế, không thể đi về phía trước, nhưng hắn đứng ở nơi đó, giống như ngọn núi, mặc cho
biển tu sĩ dị tộc công kích như thế nào, vẫn như cũ kiên cường không
ngã!
Hắn nâng tay lên, chụp cổ một tên dị tộc, tay kia tung một
quyền đánh xuyên qua ngực một tên dị tộc khác... Dị tộc chung quanh hắn
vọt tới, thần thông nổ vang, rơi vào trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo dùng
đầu dữ tợn đụng tới.
Một màn thảm thiết này, làm cho toàn bộ dị
tộc kinh hãi, đồng thời, chó ngao điên cuồng hóa thành một đạo huyết
quang, trong nháy mắt ngậm thân thể Mạnh Hạo đang trong vòng vây của dị
tộc, tự thân nó chịu đựng thương tổn, cấp tốc mang Mạnh Hạo thối lui về
giữa tộc nhân Phương gia.
Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi,
thời khắc này tu vi của hắn, đã rớt xuống dưới Tiên Cảnh. Tộc nhân, thân nhân, bằng hữu bốn phía, thời điểm này đều chảy nước mắt, đầy bi tráng.
- Ta... Mạnh Hạo vùng vẫy muốn đứng lên, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp rơi trên bả vai của hắn.
Đó là Phương Tú Phong, trên người ông thương thế rất nặng, nhưng bàn tay
ông lại mang theo đầy áp lực không cho phép hoài nghi, quay đầu nhìn
Mạnh Hạo.
- Hạo nhi, để vi phụ tới. Nếu còn có sau này, con phải tự chăm sóc tốt cho mình...
Phương Tú Phong nói xong, hít sâu một hơi, không để cho Mạnh Hạo có cơ hội nói chuyện, ông cất bước, chạy thẳng tới dị tộc. Ông là phụ thân của Mạnh
Hạo, ông không thể ngồi xem con trai mình bảo vệ trước mặt mình... vì
ông là Phương Tú Phong!
Đã từng là thiên kiêu của Phương gia,
giờ này lại là tộc trưởng Phương gia, mà điểm ông kiêu ngạo nhất là...
ông là phụ thân của Mạnh Hạo!
- Hôm nay, là tồn vong của Sơn Hải Giới, cũng là tồn vong của Phương gia ta. các ngươi muốn tiêu diệt cả
nhà ta, đây là huyết cừu, phàm là có một tia huyết mạch Phương gia ta,
thù này không quản năm tháng... nhất định trả bằng máu! Phương Tú Phong
bỗng nhiên đi ra, chung quanh ông, vô số tộc nhân Phương gia chạy ra,
cùng Phương Tú Phong đi chống cự dị tộc!
Trước đó là Mạnh Hạo bảo vệ bọn họ, thời khắc này, là bọn họ bảo vệ Mạnh Hạo!
Tức thì, giết chóc kinh người, tất cả dị tộc đều phát hiện, giờ khắc này,
những người Phương gia này, mỗi người đều lộ ra vô cùng điên cuồng, đó
là ý chí còn điên cuồng hơn so với tu sĩ Sơn Hải trước đó... tiếng tự
bạo, nhiều lần nổ vang.
Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi,
thế giới của hắn mơ hồ hơn, bên tai vô số tiếng hét thảm vọng về, trước
mắt hắn trời đất dần dần chậm chạp đi vô số lần, hắn nhìn thấy vô số tộc nhân tự bạo, thấy được... phụ thân của hắn, sau khi giết chóc rất nhiều trong đại quân dị tộc, vì bản thân đã bị thương thế thảm trọng, bị một
tên dị tộc đánh trúng vào ngực.
Thân thể lui về phía sau, đồng
thời, ngay lúc giết chết tên dị tộc kia, có mấy thanh phi kiếm bay tới
xuyên qua, lần này là vị trí trái tim!
Máu tươi theo phi kiếm xuyên qua, trở thành một cầu vồng màu máu...
Mạnh Hạo thân thể run rẩy, hắn mở to mắt, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt
này, dường như hắn muốn làm cho thời gian dừng lại, nhưng không cách nào biến đổi thời gian của tinh không này.
Phụ thân của hắn, Phương Tú Phong, trong nháy mắt phi kiếm xuyên thấu qua, phát ra tiếng thét
vang tận mây xanh. Trong tiếng thét này, tộc nhân Phương gia điên cuồng, Phương Tú Phong... cuối cùng nhìn thoáng qua vợ mình.
Nhìn
thoáng qua con gái mình, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, năm đó ở trước mặt
người ngoài ông biểu hiện ra kính sợ đối với Mạnh Hạo, vốn không phải
biểu lộ của một người cha, nhưng ông không quan tâm, ông muốn làm gương
tốt, biết tâm tính của Mạnh Hạo thực tế rất mềm nhũn, ông muốn cho Mạnh
Hạo hiểu rõ, chiến tranh tàn khốc, để Mạnh Hạo trong cô độc, đồng thời,
lớn lên trong chiến tranh này.
Bởi vì vào lúc đó ông đã hiểu,
mình... không có khả năng bồi tiếp Mạnh Hạo cả đời, cuối cùng có một
ngày mình sẽ tiêu tán trong thiên địa. Lúc đó... ông hy vọng, con mình
đã học được cách sống kiên cường!
Ông yêu thương hắn, như Kha Vân Hải yêu thương Kha Cửu Tư, trong âm thầm, còn mang theo kỳ vọng.
Mà hôm nay, sở dĩ ông đi ra, là vì ngay khoảnh khắc đi ra, ông đã chuẩn bị tử vong, bởi vì ông biết, với tu vi của Mạnh Hạo hiện tại, vốn sẽ không nguy cơ như thế, mà hết thảy là bởi vì mình, là bởi vì nơi này có thân
nhân của Mạnh Hạo... Phương Tú Phong không muốn trở thành ràng buộc cho
Mạnh Hạo, nhất là ràng buộc này sẽ tạo ra nguy cơ sống chết cho Mạnh
Hạo. Phương Tú Phong lựa chọn, tự mình cắt đứt đi ràng buộc!
”Con đường của con, còn rất xa...”
Một cái nhìn này, ánh mắt giữa cha con nhìn nhau, khiến Mạnh Hạo nơi này,
tim như bị xé nát, như bị cắn nuốt, chính là mờ mịt, là khủng khiếp.
”Cha...” Đôi môi hắn máy động, nhưng lại không phát ra tiếng.
Phương Tú Phong khẽ cười, hai mắt nhắm lại: “Vĩnh biệt, Hạo nhi của ta...”
Khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt ông lộ ra ánh sao, ông lựa chọn... Tự bạo!
Thương thế của ông quá nặng, nếu không tự bạo cũng phải chết, một khi đã như
vậy, ông muốn nói cho tất cả mọi người, ông là Phương Tú Phong, sống
chết hồn là Sơn Hải!
Trong tiếng nổ ầm vang động giới bên ngoài, ở trên chiến trường, cũng không có gì khác lạ, nhưng ở trong mắt Mạnh
Hạo, trong thế giới của hắn, lại là thiên địa nổ vang, không thể so
sánh!!!
Tiếng nổ kia, xé banh trời, nứt toạt đất, nổ tung thế giới của Mạnh Hạo...