- Ngươi không đồng ý?
Hàn Tuyết Bạo nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt chờ mong dần dần biến thành tiếc
nuối. Lấy tuổi tác lịch duyệt của lão, mặc dù vẻ mặt Mạnh Hạo nhìn vẫn
như thường, nhưng một chút chần chờ trong mắt lại không cách nào chạy
khỏi hai mắt của lão.
Đáy lòng thở dài, Hàn Tuyết Bạo cười lắc đầu.
- Tiền bối...
Đáy lòng Mạnh Hạo có chút áy náy, hắn có thể nhìn ra chân thành của đối
phương, tuy nói là vì gia tộc lão, nhưng đích thực là cũng mở ra cho
mình một đại lộ.
Chính là Nam Vực, Mạnh Hạo trong lòng biết, trong thời gian ngắn không thể trở về.
Hàn Tuyết San sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười, cảm thấy mất mát, đứng dậy hướng về Mạnh Hạo hạ thấp người cúi đầu, sau đó xoay
người đi xa, giống như không muốn tiếp tục lưu lại nơi này. Nàng sợ hãi
chính mình sẽ khổ sở mà rơi nước mắt.
- Thôi, là lão phu có chút ép buộc, ngươi có con đường của mình, không cần lão phu tới an bài, cũng tốt.
Hàn Tuyết Bạo không để Mạnh Hạo tiếp tục mở miệng, không nhắc lại chủ đề mới vừa rồi nữa, mà là đứng lên, mắt nhìn trận pháp trên mặt đất.
- Gia tộc Hàn Tuyết ta tổng cộng có bảy trưởng lão Nguyên Anh, ngươi đã
gặp được bốn người, còn ba người còn lại thì một năm trước đã đi tới Nam Vực, bố trí trận pháp ở nơi đó. Chỉ là trận pháp này cần xuyên thấu
được phong tỏa của Mặc Thổ cung, muốn truyền tống đi tới Nam Vực cũng có chút khó khăn.
- Cho nên ở trên mặt thời gian, cho đến nay, mới xem như là bố trí xong, trước mắt còn có khoảng năm ngày nữa, là trận pháp này có thể mở ra,
một khi nó mở ra, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây.
Hàn Tuyết Bạo nâng tay phải lên vỗ túi trữ vật, lập tức bốn phía nhất
thời xuất hiện hàn khí, thậm chí ẩn ẩn có bông tuyết bay xuống, làm cho
Mạnh Hạo hai mắt tập trung, nhìn về phía lòng bàn tay của Hàn Tuyết Bạo.
Trong lòng bàn tay của lão có một con tằm màu lam, tằm này chỉ to cỡ
ngón út, toàn thân như bông tuyết, chớp lóe quang mang màu lam, hàn khí ở nơi đây, chính là từ trên người nó tràn ra.
Một khắc khi nhìn thấy con tằm này thì hô hấp của Mạnh Hạo có chút dồn dập.
- Lúc trước đã đáp ứng cho ngươi Hàn Tuyết tằm, nhưng lấy tu vi của bọn
họ thì phải mất nửa năm mới có thể luyện chế ra được, chỉ là bây giờ
không còn thời gian nữa, nên lão phu cho ngươi con Hàn Tuyết tằm này!
- Đây là một Hàn Tuyết Tàm biến dị, sinh mệnh lực nếu so với tằm tầm
thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Gia tộc Hàn Tuyết ta bao nhiêu năm nay,
tổng số tằm biến dị xuất ra được có sáu con, nó là con thứ bảy.
- Bởi vì biến dị, cho nên cả đời có thể có hai lần nhận chủ, ngươi lấy máu mình đút cho nó, liền có thể thu nó làm vật của mình.
Hàn Tuyết Bạo nhìn Mạnh Hạo, tay phải vung lên, lam quang thẳng hướng
Mạnh Hạo mà đến, trôi nổi ở trước người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhìn Hàn
Tuyết tằm màu lam trước mặt, hít sâu một cái, cắn nát đầu ngón tay phải, nhỏ máu tươi lên người Hàn Tuyết tằm này.
Ngay khi huyết dịch biến mất, Mạnh Hạo lập tức cảm ứng được dường như có một sợi dây liên hệ không thể nào đứt với Hàn Tuyết tằm. Thân mình con
tằm này nhoáng lên một cái đã rơi vào trong lòng bàn tay, từng trận cảm
giác lạnh như băng hiện lên, cầm tằm này như cầm hàn băng vậy.
Mạnh Hạo hít sâu một cái, ôm quyền muốn cúi đầu bái Hàn Tuyết Bạo một
bái thật sâu. Mục tiêu khiến hắn đi vào Thánh Tuyết thành, giờ phút này
rốt cục hoàn thành, Mạnh Hạo trong lòng thật sự kích động, giờ phút này
việc của hắn, chỉ là đem Hàn Tuyết tằm này lột xác trở thành Vô Mục.
Một khi trở thành Vô Mục tằm, thì tằm bất tử, tơ không ngừng, mà tơ
không ngừng, thì tằm bất tử, loại thiên hạ kỳ trùng này, là thiên hạ kỳ
bảo, có thể trở thành thủ đoạn có lực nhất giúp Mạnh Hạo đi đối kháng
thiên kiếp.
- Tiền bối, vãn bối muốn đi bế quan.
Mạnh Hạo áp chế nội tâm kích động, lại cúi đầu, sau đó xoay người rời
đi, không có đi quá xa, mà là ở ngay trong phế tích này, tìm một khu vực đã sụp xuống một nửa, chui thân đi vào.
Hàn Tuyết Bạo nhìn bóng dáng của Mạnh Hạo, đáy lòng thở dài, lão thật sự xem trọng đối phương, đáng tiếc người có chí riêng. Nghĩ đến đây, ánh
mắt của lão nhìn về phía Hàn Tuyết San, lại thở dài.
Trong căn phòng đổ nát, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một
cái, tay phải bấm tay niệm thần chú, chỉ vào mặt đất một cái. Yêu khí
bốn phía lập tức vô thanh vô tức tiến đến, vờn quanh ở xung quanh hắn.
Cho dù là gia tộc Hàn Tuyết cùng hắn kết mối giao tình, nhưng phòng bị
tất yếu vẫn phải có.
Nhất là vừa mới cự tuyệt yêu cầu của đối phương, sau khi lấy yêu khí che dấu, Mạnh Hạo lấy ra đan dược nuốt vào, nhắm mắt lại. Ước chừng trôi
qua vài canh giờ, khi hai mắt hắn mở ra thì trong mắt hắn hiện lên tinh
mang, thân thể suy yếu đã khôi phục, thậm chí linh thức cũng rất khổng
lồ, đến cả tu vi trong cơ thể, đều tăng trưởng không ít.
Mạnh Hạo có nắm chắc, sau khi vượt qua thiên kiếp, tu vi của hắn chẳng
những có thể trực tiếp đột phá bước vào trong Kim Đan trung kỳ, mà là có thể trực tiếp đánh tới trung kỳ đỉnh phong.
Sau khi sắp xếp chuẩn bị xong hết thảy, Mạnh Hạo cúi đầu, lấy Hàn Tuyết
tằm ra, lại lấy Tang Đình Diệp, đặt ở trước mặt Hàn Tuyết tằm. Lá cây
này mới vừa xuất hiện, thân thể Hàn Tuyết tằm bỗng nhiên chấn động,
giống như này Tang Đình Diệp đối với nó mà nói, là một loại mê hoặc
không thể chịu đựng được. Trong chớp mắt, nguyên cả tấm lá cây có tia
chớp quấn quanh đã bị Hàn Tuyết tằm nuốt sạch sẽ.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, lấy gương đồng ra, bắt đầu phục chế Tang Đình Diệp. Cũng may trong túi trữ vật của hắn hiện nay cũng không có thiếu
linh thạch, giờ phút này phục chế tuy nói đau lòng, nhưng tưởng tượng
đến khả năng của Vô Mục tằm, Mạnh Hạo lại không chần chờ.
Một lá, mười lá, trăm lá ..... Mạnh Hạo mở to mắt, hắn cảm thấy có chút
khó tin. Một con Hàn Tuyết tằm nho nhỏ, có thể cắn nuốt nhiều Tang Đình
Diệp như vậy sao, vả lại cứ như vĩnh viễn đều không có thời điểm đình
chỉ vậy. Như thể nếu có một mảnh thiên địa là Tang Đình Diệp, nó cũng
cũng có thể nuốt vào toàn bộ.
Điều này làm cho trong lòng Mạnh Hạo có chút không nắm chắc. Lai lịch
của tằm này là khi hắn còn ở Nam Vực hỏi ra được từ vị tu sĩ Mặc Thổ
kia, qua phân tích cho rằng là thực, nhưng hôm nay không khỏi có chút
chần chờ.
Trầm ngâm chốc lát, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, dứt khoát dốc vốn, lấy
hết toàn bộ tinh thạch trong túi trữ vật ra, luyện chế Tang Đình Diệp,
không ngừng đút cho Hàn Tuyết tằm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã một ngày đi qua, đến buổi trưa
ngày hôm sau thì ánh mắt Mạnh Hạo đều đỏ lên rồi, hắn không biết là
chính mình đã đút cho Hàn Tuyết tằm này bao nhiêu lá Tang Đình Diệp
rồi. Nếu để Mạnh Hạo tính ra, số Tang Đình Diệp mà nó đã ăn, để cùng
một chỗ, đủ để hình thành một mảng núi rừng lớn.
Nhưng Hàn Tuyết Tàm này, cảm giác giống như còn chưa ăn no, nhưng mà
cũng may là thân thể của nó có chút thay đổi, giờ phút này tuy nói vẫn
là màu lam, nhưng lại nhiều thêm vài cái vòng màu trắng!