Đánh tan kiếm khí, là một lão giả, thân mặc đồ trắng, tiên phong đạo
cốt, đứng ở ngoài cung điện, vẻ mặt lạnh lẽo, đôi mắt có đốm lửa, dửng
dưng nhìn Hàn Sơn.
- Lão phu có thể cho ngươi một cơ hội, trong vòng trăm nhịp thở, nếu
ngươi có thể giết sạch kiều nô ở nơi này, lão phu sẽ để thê tử ngươi
xuất hiện, gặp ngươi một lần.
- Ta có thể đảm bảo một điểm, kiều nô ngoài núi, không có thê tử của ngươi.
Hàn Sơn nhìn chằm chằm lão giả, lúc này kiều nô xung quanh y lại lao
tới, vẻ mặt điên cuồng, như muốn nuốt sống Hàn Sơn. Những kiều nô này
tới gần, khi kiều nô đi đầu tiên lao tới, trong nháy mắt chạm vào Hàn
Sơn.
- Cút ra cho ta!
Hàn Sơn sát cơ ngập trời, kiếm trong tay lập tức quét ra phía sau, kiếm
như cầu vồng, mùi rượu ngập trời, nơi nào đi qua, lập tức có mấy nghìn
kiều nô chết ngay tức khắc.
Không còn khống chế sát ý, Hàn Sơn điên cuồng, dằn vặt trong lòng, giày
vò ba nghìn năm khiến y phát cuồng, quay người lao vào trong đám kiều
nô.
- Một, hai, ba...
Bên cạnh lão giả, không biết từ lúc nào đã có thêm một đồng tử, đồng tử này mỉm cười, đứng ở bên cạnh đọc.
Tiếng nổ vang vọng, Hàn Sơn điên cuồng chém giết, y như mất đi lý trí,
nơi nào đi qua, một người một kiếm, chém giết tất cả kiều nô.
Kiếm khí ngập trời, một con mãng xà khổng lồ, bị một kiếm chém đôi, sương khí tan vỡ, tản ra vô tận.
Nhưng mấy trăm vạn kiều nô, cho dù Hàn Sơn chém giết như thế nào, cũng
rất khó hoàn thành trong trăm nhịp thở, số lượng còn rất nhiều, mà đồng
tử đã đếm đến ba mươi bảy.
Hàn Sơn ngẩng đầu gào lên thê lương, tay phải đưa lên, bầu rượu trong
tay bay ra, rượu bay ra ngoài, giữa không trung đột nhiên hóa thành
những thanh phi kiếm, dường như trong bầu rượu không phải là rượu, mà là kiếm.
Kiếm có đến mười vạn, sau mỗi thanh kiếm, đều biến ra một bóng người,
giống y hệt như Hàn Sơn, những Hàn Sơn này đưa tay nắm chắc phi kiếm,
đôi mắt đều hiện lên vẻ điên cuồng, lập tức tản ra, mười vạn người đi
giết mấy trăm vạn kiều nô.
Tiếng nổ liên hồi, kiều nô chết hàng loạt, từng con cự thú bị chém tan,
ngay cả Kỳ Lân của Mạnh Hạo và Chỉ Hương, cũng bị một phân thân của Hàn
Sơn, lập tức giết chết. Lúc đó, Mạnh Hạo mới tự mình cảm nhận được kiếm
khí đáng sợ đó.
Kiếm khí này lập tức chém Kỳ Lân làm đôi, tiếng nổ liên tục, Mạnh Hạo
phun máu, nhìn kiếm khí đang bắn tới, bản thân hắn mất đi sức chống đỡ.
Nhưng ngay khi kiếm khí chạm tới, lại dừng hẳn lại, sau khi dừng lại
trước người Mạnh Hạo, liền tan biến.
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, kiếm khí tuy tan đi, nhưng hàn băng vô tận
xung quanh, trong khoảnh khắc này, lại bao bọc lấy hắn. Mạnh Hạo không
thể khống chế thân thể, rơi thẳng xuống sương thổ đại địa phía dưới,
thân thể liền bị hàn băng vùi lấp.
Nguy cơ tử vong bao trùm, Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, Bất Diệt Hỏa
trong cơ thể bùng lên, đồ đằng hỏa biến đổi, thiêu đốt đồ đằng mộc, thu
lấy hỏa càng mạnh mẽ.
Nhưng ngay khi Bất Diệt Hỏa của Mạnh Hạo bùng cháy, lốc xoáy đồ đằng thổ trên tay phải Mạnh Hạo lại xoay chuyển, hấp thu sương thổ từ trong băng sương xung quanh.
Cảnh tượng này khiến Mạnh Hạo vô cùng kinh hãi.
Nhưng cho dù như vậy, thân thể Mạnh Hạo, cũng vẫn lập tức đóng băng,
không thể cựa quậy, Mạnh Hạo nằm yên trong băng, chỉ có thể duy trì thần trí bất diệt, nhưng vòng xoáy trên tay phải hắn, lại xoay đến điên
cuồng.
Mạnh Hạo có thể cảm giác được, trong vòng xoáy trên tay phải, lực lượng
thuộc tính thổ đang nhanh chóng tăng lên, đang nhanh chóng hấp thu lực
lượng gần như đã biến mất trên thế gian này, lực lượng hàn thổ vô cùng
vô tận.
Chỉ Hương cho dù là thần tiên đoạt xá, nhưng vào lúc này, nàng cũng yếu
ớt, không hề khác biệt so với Mạnh Hạo, kiếm khí cũng tan đi, mà sau khi nàng rơi xuống đất, cũng hóa thành tượng băng, chỉ là thời gian chống
đỡ lâu hơn Mạnh Hạo nhiều.
- ... Một trăm.
Trên đỉnh núi, đồng tử bên cạnh lão giả mỉm cười nói.
Gần như ngay khi nó thốt lên, cũng là lúc mười vạn phân thân của Hàn Sơn diệt sát toàn bộ kiều nô xung quanh!
Nhưng trong chớp mắt khi những kiều nô này chết đi, đột nhiên, trong khí tức băng hàn xung quanh, từng bóng người bỗng nhiên xuất hiện. Những
người này, chính là những kiều nô trước đó bị Hàn Sơn giết chết, bọn
họ... xuất hiện, không bị một chút thương tổn, không một ai tử vong.
Thậm chí cả Mạnh Hạo ở trong tượng băng, còn nhìn thấy trong số kiều nô, có một thiếu nữ quen thuộc.
- Ngươi, đã hiểu chưa?
Lão giả đứng trên đỉnh núi, dửng dưng nói.
Hàn Sơn im lặng, đau khổ cầm bầu rượu, uống một ngụm lớn.
- Trong thế giới của ta, tin thờ ta, có thể bất tử bất diệt, ở nơi này
có gì không tốt? Cuộc sống vĩnh hằng, hình thể bất diệt, chỉ cần một
điều duy nhất, là chạy chữa cho ta mà thôi.
Lần này mở miệng, không phải lão giả, mà là đồng tử bên cạnh lão.
- Tin thờ ta, có thể vĩnh sinh!
- Tin thờ ta, có thể bất diệt!
- Tin thờ ta, có thể thọ cùng trời đất!
- Tin thờ ta, cảm ngộ đạo của ta. Đạo của ta, chính là đạo của các ngươi...
Giọng nói không ngừng vang lên, lần này không phải là đồng tử mở miệng,
mà là những kiều nô ở khắp nơi. Đôi môi của từng người trong số bọn họ
khẽ nhúc nhích, dường như giờ phút này, tất cả kiều nô ở nơi đây, đều là một người.
- Ta là linh hồn của Đạp Tiên Kiều, ba nghìn năm trước ngươi tới nơi
này, cầu bái ta, hứa với ta, ngươi muốn cuộc sống vĩnh hằng, ngươi muốn
sinh cơ vô tận, ngươi muốn thử tu hành Nhất Kiếm Ca.
- Lúc đó, ngươi, chỉ còn có mười năm tuổi thọ, ta đồng ý với ngươi, để ngươi tin thờ ta... Nhưng ngươi... Lại đổi ý!
Ba chữ cuối cùng, tiếng nói vang vọng, kèm theo phẫn nộ vô cùng, phát ra từ miệng lão giả, đồng tử cũng như mấy trăm vạn kiều nô khắp nơi.
- Ngươi rõ ràng đã đồng ý, rồi lại đổi ý, đều là vì người đàn bà bên
cạnh ngươi lúc đó. Ả đau khổ cầu xin khiến ngươi dao động, ả khuyên nhủ
khiến ngươi hoảng hốt, hành động của ả khiến ngươi vứt bỏ lời thề!
- Nhưng ta cũng không ngờ được rằng, vì để ngươi không còn quyết định
tin thờ ta, ả lại trước mặt ngươi, nói lời tin thờ, trở thành nô lệ của
ta...
- Để khiến ngươi tỉnh ngộ...
Giọng nói vang vọng, không ngừng lặp lại, sắc mặt Hàn Sơn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi. Đây là lòng y bị giằng xé, ký ức của y, bị xé
toạc ra, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó, thê tử bên cạnh đau khổ cầu xin, còn giằng kéo gấu áo của mình để khuyên giải.
Nhưng bản thân vẫn si mê, muốn thu được vĩnh hằng, cho đến khi tận mắt
nhìn thấy nàng... đi tới phía trước mình, đến lúc đó, y mới đột nhiên
tỉnh lại.
- Ba nghìn năm nay, ta đã nghĩ rất lâu...
Hàn Sơn than thở, ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ quyết đoán kiên định, y cất bước đi tới.
Cùng lúc y đi tới, kiều nô xung quanh, gào thét, tiếp tục xông tới,
nhưng ngay khi bọn họ xông tới, Hàn Sơn hít sâu một hơi, giơ tay phải
lên. Thanh kiếm rung động, mười vạn phân thân của y, đột nhiên giảm đi
một vạn.
Một kiếm quét qua, lại dẫn động khí tức hàn sương nơi này, trong khoảnh khắc, trăm vạn kiều nô lao tới liền bị đóng băng.