Tiếng chuông, tan học.
Lý Hạ Lam cười cười để bút lông viết bảng trắng xuống, vui vẻ nói với học sinh: “Các bạn học, lớp học đến đây đã kết thúc, lần lên lớp tiếp theo là vào thứ hai, xin mọi người đừng quên làm xong bài tập hôm nay, cô đã phát hai bài thi xuống, là trắc nghiệm theo chương trình học, sau buổi học có thể tự mình kiểm tra, đáp án in ở phía sau bài thi, nơi khó thấy, vào thứ hai trước khi lên lớp có thể đến phòng làm việc hỏi cô, nếu như không còn vấn đề gì, có thể về nhà, hôm nay bên ngoài trời mưa, trên đường đi mọi người phải chú ý an toàn.”
Có lẽ bởi vì trời mưa nên có luồng không khí lạnh, vì vậy chỉ có hai ba con mèo nhỏ ở lại hỏi chuyện, Lý Hạ Lam dùng mười phút giải thích xong, khi ngẩng đầu lên, có thể thấy phòng học hai trăm người đã trống không.
Cuộc sống thật là khó ngờ, năm đó cô ở dưới sân khấu nghe giảng chưa bao giờ nghĩ tới mình có ngày lại đứng ở trên sân khấu giảng bài, trở thành cô giáo số học có chút danh tiếng — mặc dù bàn ghế thay đổi, tấm bảng đen biến thành bảng trắng, thế nhưng không khí đặc trưng thuộc về trường luyện thi, mấy chục năm như một không hề thay đổi.
Tắt đèn, Lý Hạ Lam cầm tài liệu dạy học lên theo cầu thang rời đi.
Lầu một “Trường luyện thi Á Châu - Văn hoá và giáo dục là cốt lõi”, chỉ có quầy tiếp tân là thảnh thơi, các thầy cô giáo gần như dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra tài liệu dạy học và thu dọn đồ đạc.
Cũng phải, ngày mai chính là cuối tuần, bình thường giờ lên lớp vào cuối tuần là nhiều nhất, lấy cô làm ví dụ, thứ bảy có sáu lớp, chủ nhật năm lớp, mỗi lớp 90 phút, cho dù thể lực hay là trí lực đều bị khiêu chiến, vì vậy đối với phần lớn người mà nói tối thứ sáu là đêm cuồng hoan (mặc sức vui vẻ), còn đối với cô, giáo viên được tăng cường để giảng dạy mà nói, thứ sáu tan việc hành trình tiếp theo là nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi ngủ, nghênh đón lớp học lúc tám giờ rưỡi thứ bảy thật tốt.
“Cô giáo Lý Hạ Lam!” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L e6 Q u y1 Đ o6 n
Đang chuẩn bị rời đi Lý Hạ Lam nghe vậy dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi bước nhanh tới, sao vậy?? Có chút quen mặt?? Sau đó, không nhớ rõ.
May là trong lòng có nghi ngờ, cô vẫn hơi tươi cười để giữ tinh thần hữu nghị.
Người đàn ông hỏi, “Cô giáo Lý muốn về?”
“Vâng.” Lý Hạ Lam khép áo khoác lại, nghĩ thầm, không phải rất rõ ràng sao? Trừ mười giờ có thể đi ra quầy tiếp tân ở bên ngoài, trên người mọi người đều tỏa ra cảm giác sắp được trở về nhà mà, nhiệt độ thấp nhất hôm nay là mười độ, ai mà không muốn nhanh chóng về nhà.
“Tôi muốn thảo luận với cô giáo Lý việc xếp lịch dạy học lúc nghỉ đông.”
Hả, cô nghĩ, đây là chủ nhiệm mới bị quầy tiếp tân gọi là “Đại đầu tử”!
Nửa tháng trước chỉ từng gặp anh một lần, từ đầu đến cuối cộng lại khoảng ba mươi giây, khó trách có chút ấn tượng lại không nhớ ra.
Trong đầu Lý Hạ Lam cố gắng tìm kiếm họ của Đại đầu tử là Thập sao, hả?? A, họ Trần.
“Chủ nhiệm Trần, tôi và 『 Á Châu』 đã thỏa thuận chuyên nhiệm, không có dạy thêm ở những nơi khác, không có vấn đề phát sinh, trên cơ bản mà nói, không cần bàn bạc, thời khoá biểu xếp đưa tôi là được rồi.”
Lý Hạ Lam nói một chuỗi dài, người đàn ông có chút há hốc mồm, dừng một chút mới cố ra vẻ thoải mái cười mấy tiếng, “Thật ra tôi muốn hẹn cô giáo Lý đi ăn cơm, vừa ăn vừa thảo luận, cũng đã đặt trước nhà hàng rồi.”
Người đàn ông này đã kết hôn rồi? Kết hôn rồi còn không chịu yên phận à?
Lý Hạ Lam nhịn xuống kích động muốn xì mũi, “Vậy cũng không được, chồng tôi biết sẽ không vui.”
Nói xong còn khoe nhẫn cưới — cô thật thích động tác tuyên bố này ở trong phim ảnh, người đàn ông làm động tác này để nói với người phụ nữ muốn đến gần, “Tôi đã có vợ, đừng đánh chủ ý lên người tôi”, cảm giác thật đẹp trai, phía sau lưng cũng phát ra hào quang rồi, nhưng không biết vì sao, mình làm động tác này để nói cho người đàn ông muốn đến gần, “Tôi đã có chồng”, lại có cảm giác bi thương chứ??
Nhất định vì cô và chồng không có quan hệ tình cảm, chậc.
Thật ra thì lý do cô kết hôn với Cao Học Văn rất buồn cười — anh cần một người vợ trấn an thật tốt quan niệm nối dõi tông đường của ông nội, mà cô cần hai trăm vạn để cứu em trai ngu ngốc của mình.
Mẹ hai nhà vốn là chị em tốt, năm đó mẹ Cao và mẹ Lý làm việc chung phòng ở công ty, tuy chức vụ thấp, nhưng bởi vì lớn lên quá đẹp, một người liền được thiếu gia nhà giàu chú ý tới, chẳng qua khoảng hơn năm tháng sau chợt gả vào nhà giàu có, cô gái trẻ bình thường trong chớp mắt trở thành phượng hoàng đầu cành, nữ sinh cùng thời đều đỏ mắt, nửa năm trước còn là đồng nghiệp cùng mình photocopy tài liệu, châm trà, hiện tại trong chớp mắt toàn thân hàng hiệu, xe nổi tiếng trăm vạn đưa đón, các đồng nghiệp nữ ghen tỵ lại hâm mộ, khó tránh khỏi nói chuyện liền có gai, về sau, người bạn duy nhất của mẹ Cao là mẹ Hạ Lam, vì vậy Lý Hạ Lam và Cao Học Văn từ nhỏ đã biết nhau, cũng xem như là thanh mai trúc mã.
Cao Học Văn là phú nhị đại không được dạy dỗ tốt điển hình, khi còn bé là một thằng quỷ nhỏ không biết lễ phép, thời kỳ thiếu niên càng hỏng bét, kỳ phản nghịch của người ta chỉ mấy tháng, kỳ phản nghịch của anh có cảm giác hình như không bao giờ kết thúc, luôn nửa đêm mới về nhà, cũng không nói chuyện với người nhà, cả ngày treo ROCK trên khóe miệng, mỗi lần gặp mặt, Lý Hạ Lam đều kích động muốn đánh gáy anh, ROCK cái quái gì, rõ ràng mình đã hơn hai mươi tuổi lại ngây thơ như vậy.
Nhà họ Lý là gia đình đơn thân, sau khi cha ngoại tình, mau chóng ly hôn, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi ba chị em, từ nhỏ Lý Hạ Lam nhìn bóng lưng vất vả của mẹ mà lớn lên, vì vậy rất xem thường Cao Học Văn, loại người có thái độ toàn thế giới đều thiếu nợ anh, làm sao lại có đứa trẻ có tất cả còn muốn ăn đòn như thế? Thật muốn đánh anh.
Cô nhìn Cao Học Văn không vừa mắt, cho tới bây giờ Cao Học Văn nhìn cô như thế nào, thật sự cô cũng không rõ lắm, mặc dù biết nhau vài chục năm, nhưng thành thật mà nói, hai người đối với nhau vẫn mơ mơ hồ hồ, mẹ Cao thường tới nhà họ Lý, mỗi lần nói đến đứa con độc nhất này, luôn không biết làm sao, từ từ, Hạ Lam nghe thấy từ không biết làm sao luôn muốn nói mà lại thôi.
Có lần mẹ Cao, đúng lúc Lý Thụy Lam dẫn bạn gái về nhà, bạn gái là một công chúa nhỏ rất khoa trương, cũng đã tới nhà người khác làm khách rồi, ngay cả bề ngoài cũng không chịu giả bộ một chút, Lý Hạ Lam nhìn em trai cầm dép cho cô, cầm túi, lấy thức uống, một hồi chê nước quá lạnh, một hồi chê nước lại không lạnh, không ngừng làm nũng, Lý Thụy Lam ở bên cạnh bạn gái hoàn toàn đóng vai chân sai vặt, nhân vật người hầu làm đủ chuyện linh tinh, chạy ra chạy vào.
Nhìn con trai mình khổ cực nuôi lớn biến thành người hầu nhỏ, mẹ Lý không nói gì, nhưng mặt mẹ Cao lại tỏ vẻ hâm mộ nói: “Có bạn gái thật tốt.”
Trong nháy mắt Lý Hạ Lam nhận ra bí mật không thể nói — thật xấu hổ, Cao Học Văn 99% là đồng chí (ám chỉ người bị đồng tính).
Sau đó thật muốn chết cho xong, cô và mẹ Cao lại có thể sau một giây bốn mắt nhìn nhau, Lý Hạ Lam rất khẳng định, mẹ Cao biết suy nghĩ của cô.
Nhưng dù sao mẹ Cao cũng sống ở nhà giàu có hai mươi mấy năm, hoàn toàn tỏ vẻ bình tĩnh giống như lão thái hậu trong cung đấu cổ trang vậy, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục quay đầu cùng mẹ Lý nói về những người phụ nữ bên ngoài của chồng họ như thế này như thế kia, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ liên tiếp xuất hiện trong nhà khiến hoàng hậu nương nương như bà phải nghĩ biện pháp, nếu không tim của chồng sẽ bị mấy người phụ nữ mưu mô này bắt đi mất, chẳng qua bà lại lười đi can thiệp, hai mươi mấy năm rồi, bà đã sớm biết không can thiệp vào chuyện này được, vẫn nên chăm sóc con trai thật tốt thì hơn.
Khi Hạ Lam làm việc đến năm thứ ba thì nghe nói ông nội Cao cảm thấy cơ thể mình gần đây không được khỏe, trước tiên muốn phân chia tài sản — lần đầu tiên nghe mẹ nói tới, Lý Hạ Lam không có cảm giác gì, qua khoảng một tuần lễ, mẹ Cao gọi điện thoại cho cô, nói có chuyện muốn nói với cô, chỉ hai người.
Lúc ấy Lý Hạ Lam và Tiểu Hà nói tới chuyện này, Tiểu Hà hi hi ha ha, “Nói không chừng bà ấy sẽ cầm hai trăm vạn muốn cậu đóng kịch vợ chồng với con trai bà.”
“Bệnh thần kinh.” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L*ê Q.ú.y Đ-ôn
“Chao ôi, trên ti vi đều diễn như vậy mà, cái gì ông nội cũng có, chỉ thiếu cháu dâu.”
Về sau thật đúng là bị Tiểu Hà nói trúng, ngoại trừ tiền mẹ Cao đưa ra là ba trăm vạn.
Ông nội Cao chỉ có một đứa con trai, con trai có một người vợ, mấy người tình, cháu trai cháu gái cũng không ít, ông lão đặc biệt coi trọng chuyện tình cảm của cháu trai trưởng, dưới tình huống bình thường sẽ cho Cao Học Văn nhiều tài sản nhất, nhưng bởi vì ông vô cùng bảo thủ, cộng thêm những Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ của ba Cao đã từng ám hiệu Cao Học Văn là đồng chí, nếu như lần này mẹ Cao không tìm một người bạn gái, đứa con độc nhất của bà có thể cái gì cũng không có.
“Hạ Lam, dì biết chuyện này là làm khó con, nhưng mà chuyện như thế này dì không thể tùy tiện tìm người không quen biết, dì hiểu tiền rất tầm thường, nhưng phụ nữ có tiền trong lòng mới có thể yên tâm, nếu như con đồng ý giúp dì chuyện này, tấm chi phiếu ba trăm vạn này cho con.
“Dì biết con vẫn rất muốn trả hết nợ, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là giả, diễn một vở kịch cho ông lão xem mà thôi, ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức, chỗ ở dì cũng đã tính xong, dì mua 60 bình (*) ở khu nhà trên núi Bách Vân, dì đã hỏi nhà thiết kế, cũng chỉ dùng chung cửa chính và phòng khách, những chỗ khác có thể chia ra làm hai, phòng, phòng tắm, phòng bếp, ban công đều không có vấn đề, con và Học Văn coi như sống chung, lại có thể có cuộc sống của riêng mình, rất đơn giản.”
(* Phép đo nước Nhật Bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình)
Lý Hạ Lam cảm thấy rất vô lý, nhưng mà rất thông cảm với mẹ Cao, bà đã đến đường cùng mới phải làm như vậy, tại sao bà lại có một đứa con trai như thế, chồng không bảo vệ bà, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ lại gây sự, dưới tình huống chủ nhà muốn chia tài sản, trong lúc mấu chốt như vậy, sơ ý một chút là mất hết mọi thứ.
Bây giờ cô không có bạn trai là một chuyện, nhưng làm vợ đồng chí lại là một chuyện khác, mặc dù nói ba trăm vạn thật sự rất tốt đẹp, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, ông nội Cao cũng không phải người ngốc.
Huống chi sau này nếu cô có người trong lòng, như vậy thân phận “Cao phu nhân” của cô, cũng không thể nói với người yêu: “Anh chờ em một tháng, em bàn chuyện ly hôn với chồng.” Quan trọng nhất là, thế giới này không có ăn bữa trưa nào miễn phí.