Đi tới trước bàn đọc sách, sẽ rất khó để không nhìn đến đồ của anh ở trên bàn sách, laptop, kệ đựng đồ văn phòng phẩm, giấy note, ảnh anh và mẹ Cao,...... hình lúc cô học cao trung?
Lần đó nhà họ Cao tổ chức party, mẹ Cao có mời cô tham gia, trong bữa tiệc của nhà giàu có, cũng sẽ mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình thay khách mời, cô nhớ lại lúc ấy mình cũng chụp mấy tấm, sau đó mẹ Cao có đưa hình cho cô, tổng cộng tám tấm, nhưng mà, tấm trên vách tường này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rất rõ ràng, là lúc đó Cao Học Văn lấy đi.
Một thiếu niên lại lấy hình một thiếu nữ, không phải là những gì cô đang suy nghĩ chứ, cho nên...... Cho nên...... Anh thật sự thích cô?
Thích đến mức sẽ lấy hình của cô, thích đến mức đặt tấm hình ở trong phòng?
Hạ Lam cảm giác mình giống như tên trộm vừa biết được một bí mật khủng khiếp, chuyện tối ngày hôm qua bị cô cố ý quên đi đột nhiên lại xuất hiện —— nhớ, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng hết sức, là vì thể hiện cho em xem, chờ em tiếp nhận anh, sau đó, anh muốn đi cùng với em, Hạ Lam khôi phục tinh thần, thấy ánh mắt cô đơn lạnh lẽo của chó con, bế nó lên, hôn một cái, Mao Mao, Mao Mao, thật sự không uổng phí bình thường tao thương mày như vậy, biết tao sắp bay ra ngoài vũ trụ liền kéo tao trở lại.
Hạ Lam mang theo chó và áo len trở lại căn phòng của mình.
Quả nhiên Mao Mao nhận biết được mùi, đặt áo len của Cao Học Văn ở bên cạnh nó, nó liền ngủ mất rồi, nhưng sau khi chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên Hạ Lam không ngủ được, anh thần long thấy đầu không thấy đuôi, chính là một người bạn cùng phòng tốt yên tĩnh lại sạch sẽ, nhưng lần này, anh rất cố gắng giao tiếp với cô —— sẽ cùng nhau ăn sáng, buổi tối trở về, cũng sẽ có điểm tâm nhỏ do anh làm, mặn ngọt đều có, quan trọng là, đều là món cô thích ăn.
Không thân thiết quá mức, thế nhưng sự quan tâm nhỏ nhặt đó lại làm cho người ta rất thoải mái.
Trước kia về đến nhà, chính là tự mình mở đèn, chỉ có một mình, phòng ốc sẽ không có những tiếng động khác, nhưng bây giờ, mở cửa thì có ánh đèn, chưa kịp cởi giày, Mao Mao liền chạy như bay đến lượn xung quanh cô, ở phòng khách anh đang xem ti vi sẽ quay đầu lại mỉm cười với cô, em đã về rồi.
Đúng vậy, em đã trở về. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn!Lê! #Quý# $Đôn$
Hạ Lam chỉ có thể nói, Cao Học Văn đo khoảng cách rất vừa vặn, trong lòng cô không cảm thấy mình bị giam cầm, lại không phát hiện anh không tặng hoa cho cô, tặng quà cho cô, hoặc là hẹn cô đi ra ngoài, anh chỉ sinh hoạt với cô, lúc cô ít lớp, anh cùng cô xem phim điện ảnh thú vị, lúc cô nhiều lớp, anh chỉ gật đầu một cái, sự quan tâm rất nhỏ, rất thích hợp với kiểu người như cô.
Thật ra thì anh đã biểu hiện không tệ, trước đây Hạ Lam không dậy nổi gợn sóng là bởi vì trong lòng chắc chắn —— ký ức của anh bị rối loạn, anh tưởng tượng ra những chuyện không tồn tại, không phải vì cô, đối tượng của anh là người vợ trong tưởng tượng, cũng không phải là cô.
Nếu cảm thấy anh nhầm người rồi, dĩ nhiên cô sẽ không cảm động, giống như có người hô to: "Anh yêu em, Vương Tiểu Mỹ" vậy, anh yêu em rất tuyệt, nhưng cô không phải là Vương Tiểu Mỹ.
Thế nhưng tấm hình kia đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô —— có lẽ anh nhớ sai, nhưng thích cô lại là thật, tấm hình kia cũng sắp mười năm rồi...... Haiz.
Giống như chê tối nay cô chưa đủ kích thích vậy, tiếng điện thoại di động báo có tin nhắn vang lên, là đầu sỏ gây chuyện.
Lấy quần áo rồi sao? Mao Mao có khá hơn hay không?
Ngón tay Hạ Lam chuyển động như bay. Có.
Vừa nhìn thời gian nhắn lại, thiếu chút nữa bật cười, cô cho rằng mình nằm trên giường thật lâu, nhưng tính tính toán toán khoảng thời gian từ lúc cô nhắn tin nhờ giúp đỡ đến bây giờ, vẫn chưa tới mười phút, quả nhiên quá sợ hãi rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy, giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh.
Bên đó mọi chuyện đều tốt sao?
Rất thuận lợi, hôm nay gặp hai nhà máy, đã ký xong hợp đồng, buổi chiều ngày mai sẽ bắt đầu vận hành dây chuyền sản xuất, thời gian thuyền vận chuyển cũng đã