Nga My Kiếm Khách

Chương 11: Chương 11: Hà Tây Đại Hạn Phùng Cam Vũ-vạn Lý Cầu Sinh Lộ Ngộ Tứ Ma




Suốt tháng năm và tháng sáu, Sở gia trang và Vương phủ bận rộn với việc mua lương thực đưa đến vùng Tây Bắc để chẩn tế cho tai dân hạn hán.

Hàng trăm thuyền lương thực từ Giang Nam, ngược dòng Hán Thủy đến Trướng An, sau đó hàng hóa được đưa lên xe ngựa chở đến Lan Châu, Ngân sơn rồi tỏa đi khắp nơi.

Trăm vạn bách tính Thiểm Tây, Cam Châu, Túc Châu, Tây Hạ hết lòng tri ân, nhưng lại không biết ân nhân của mình là ai?

Những người tha gia việc chẩn tế đều che kín mặt và không hề xưng danh tính. Nhưng cuối cùng cái kim trong bọc cũng lòi ra. một cậu bé béo tròn đẽ bí mật rỉ tai vài người, cho biết cậu ta là Tam Tuyệt Đồng Tử Sở Phỉ, con trai Nga Mi Đại Kiếm Khách Sở Phiêu Trần, người chủ sử cuộc cứu trợ hạn hán này.

Thế là tin tức loan nhanh như gió. Đến cuối tháng bảy thì ai cũng nhắc đến Sở Phiêu Trần và Tam Tuyệt Đồng Tử.

May cho Phỉ nhi là đoàn người đã rời Tây Bắc về lại Giang Nam. Nếu không, cậu bé đã bị một trận đòn nhớ đời.

Gần một ngàn người của Ma Giáo và phái Nga Mi đã tham gia cuộc phát chẩn vĩ đại này.

Bang chủ Khổng Tước Bang Trương Tự Thanh không chết vì chất độc Tam Sắc Bích Hổ. Lão gởi thư nhắc Phiêu Trần cuộc phó ước ngày hai mươi tám tháng tám này.

Chàng muốn từ chối cũng không được vì tin này được loan báo khắp giang hồ và hào kiệt Trung Nguyên hồ hởi chuẩn bị đi quan chiến.

Kim Nhãn Điêu lo lắng bảo:

- Hai tháng nay, Trần nhi tham gia chẩn tế, bê trễ việc luyện võ, làm sao địch lại lão họ Trương?

Sách Siêu cũng thở dài:

- Khổng Tước Bang và Thần Kiếm Bang đã liên minh với nhau. Nếu họ Trương mượn được viên Tỵ Độc Châu của Bàng Tinh Hải thì Trần nhi nguy mất.

Tiêu Tương Thần nữ phụng phịu giật áo Thiên Xảo Chân Nhân:

- Ân sư thần thông quảng đại, xin hãy nghĩ cách cứu Sở lang!

Trang thứ cười mát:

- Tất nhiên là bần đạo đâu nỡ để học trò mình đoản mệnh! Sáng mai Trần nhi sẽ theo ta đi, đúng ngày phó ước sẽ có mặt ở Sách Khê Cốc.

Sáng hôm sau, tức ngày mùng ba tháng tám, Phiêu Trần theo sư phụ đến Trường Sa. Đi được mươi dặm, Chân Nhân rẽ vào cánh rừng hạnh ven đường, xuống ngựa, đứng bên dưới bóng râm. Phiêu Trần biết ân sư có chuyện muốn nói, liền hạ mã vòng tay hỏi!

- Phải chăng sư phụ có điều muốn chỉ giáo?

Trang Thứ gật đầu:

- Ta xem thần khí Trần nhi phát tác, chứng tỏ không còn sống được bao lâu nữa. Phải chăng có điều giấu sư phụ?

Phiêu Trần ngượng ngừng gật đầu, mỉm cười ảm đạm:

- Phật nhãn của ân sư quả là sắc bén. Đổ nhi ăn nhằm loại độc vật tuyệt thế tên là Tam Sắc Bích Hổ. Chỉ sống được đến mùa Hạ sang năm nữa thôi!

Trang Chân Nhân nắm tay chàng xem mạch. Ông gật gù bảo:

- Hiện tượng thì đúng như vậy. Nhưng khi dùng phép Thái Tố để chẩn đoán hậu vận, ta cho rằng con chưa thể hết số trời. Trần nhi cứ đi sang sông, đi về hướng Tây Bắc sẽ gặp kỳ duyên! Dọc đường, muốn ghé đâu hay làm gì cũng chẳng sao. Khi nào con gặp người hay vật gì mang số bốn thì hãy trở về.

Phiêu Trần băn khoăn:

- Còn cuộc phó hội của Trương Tự Thanh thì sao? Đồ nhi sợ mình không về kịp.

Chân Nhân cười khà khà:

- Bần đạo đã có diệu kế, Trần nhi chớ lo!

Biết sư phụ mình là bậc thần tiên, Phiêu Trần an lòng cáo biệt, nhắm hướng Bắc mà đi.

Hôm sau, chàng vượt Trường Giang đến Giang Lăng lúc sẫm tối. Tuy lòng cũng muốn gặp lại mẫu thân, nhưng chàng chưa điều tra ra lai lịch lão Tào Tử Viên trong trấn Mã Sơn nên có gặp cũng vô ích. Vì vậy, Phiêu Trần qua đêm ở Giang Lăng, mờ sáng khởi hành theo hướng Tây Bắc.

Sau trận Động Định Hồ, thanh danh Sở Phiêu Trần chói lọi như mặt trời xuân. Võ lâm tôn xưng chàng là Trung Nguyên Đệ Nhứt Cao Thủ vì đã đánh bại truyền nhân của Toàn Cơ Thượng Nhân chỉ với ba chiêu. Họ đâu hiểu rằng bản lãnh Phiêu Trần còn kém Trương Tự Thanh đến hai bậc. Họ Trương bị độc bất ngờ nên mới thảm bại chứ chẳng phải kém tài.

Người có danh như cây có bóng, được thiên hạ tôn kính, ngưỡng mộ và muốn làm quen để có chỗ sở cậy. Vì vậy, Phiêu Trần đã mang mặt nạ để tránh mọi phiền phức. Vả lại, chàng đã trở thành kẻ thù của Khổng Tước Bang, chẳng thể ngang nhiên chường mặt để bị ám toán và vây đánh.

Thiên Xảo Chân Nhân đã là gương sáng để Phiêu Trần noi theo. Trang Thứ có bản lãnh thông thần như bậc địa tiên mà suốt đời chỉ bỏ chạy, bảo toàn sinh mạng để lo việc tạo phúc cho lê thứ. Thế thì chút tự ái cỏn con của Phiêu Trần có đáng gì?

Dung mạo của chàng hiện nay rất tầm thường, với da mặt tái xanh bệnh hoạn, điểm vài nốt ruồi đen xấu xí, bất thường nơi gò má. Nga Mi tâm pháp là tinh túy của hai tôn giáo Phật, Lão nên nhu hòa, tiềm ẩn chứ không rực rỡ, phát lộ như những phái khác. Phiêu Trần đã luyện xong lớp thứ tám, có thể thu thần nội liễm khiến nhãn quang bình thường, hoặc lờ đờ mờ nhạt.

Do đó, tuy có trường kiếm bên hông, nhưng Phiêu Trần cũng chẳng làm ai coi trọng hay sợ hãi. Thói đời thường xem mặt bắt hình dong, có khi cũng hữu lý, nếu không thì khoa tướng pháp đâu còn tồn tại?

Phiêu Trần cứ theo một hướng đi, bất kể đại lộ hay tiểu lộ. Vì vậy, năm ngày sau chàng nhìn thấy ngọn Võ Đang Sơn.

Phái Võ Đang phát nguyên từ phái Toàn Chân của Vương Trùng Dương ở Hoa Bắc, nhưng không phải do Toàn Chân Thất Tử sáng lập.

Tổ sư phái Võ Đang là một đạo sĩ tên Trương Quân Bảo, đạo hiệu là Tam Phong Chân Nhân. Họ Trương là một bậc anh tài kiệt xuất, thông minh trác tuyệt. Vào đầu thời nhà Nguyên, phái Toàn Chân được người Mông Cổ trọng vọng, điển hình là Khưu Xử Cơ, một trong Toàn Chân Thất Tử. Trương Tam Phong bất mãn, đến núi Võ Đang mở đạo quán, thu nhận môn đồ. Họ Trương sáng tạo hai pho Thái Cực Kiếm và Thái Cực Quyền kỳ ảo tuyệt luân, khiến thanh danh phái Võ Đang lẫy lừng không thua gì Thiếu Lâm Tự.

Hầu hết các trai tráng cư ngụ quanh chân núi đều là đệ tử tục gia của phái Võ Đang. Tổng số không dưới ngàn người.

Phái Võ Đang tuy thờ Chân Võ Đế Quân, một vị thần trong Đạo giáo! Có lẽ do chịu ảnh hưởng của Thiền Sư Giáo (Đạo giáo phương Nam) nên đệ tử Võ Đang tuy mặc đạo bào nhưng không bắt buộc phải ăn chay, trừ chưởng môn và các trưởng lão.

Cùng với phái Hoa Sơn ở Sơn Tây, Võ Đang là chi nhánh cuối cùng còn lại của phái Toàn Chân.

Phiêu Trần không có giao tình với các đạo sĩ Võ Đang, chỉ thuận đường nên định ghé vào trấn dưới chân núi để ăn uống nghĩ ngơi rồi đi tiếp.

Chàng ngạc nhiên khi thấy hàng đoàn xe hàng do lừa, ngựa, trâu, bò kéo đi cùng hướng với mình. Mùi hôi nồng của hùng hoàng, diêm sinh từ những bao hàng tỏa ra nức mũi.

Theo áp tải đoàn xe có cả những đạo sĩ Võ Đang, chứng tỏ không phải chuyện bán buôn của bọn thương lái. Nhưng hùng hoàng và diêm sinh là nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ, sao phái Võ Đang lại cần đến nhiều như thế?

Và từ hướng ngược lại, có những toán người gồng gánh tài sản đi ra, có lẽ như muốn rời xa vùng núi Võ Đang. Đám này khá đông đàn bà trẻ con. Cha anh của chúng vẫy chào các đạo sĩ, gọi bằng sư huynh, sư thúc, chứng tỏ họ là đệ tử tục gia Võ Đang.

Phiêu Trần không dằn được lòng hiếu kỳ, thúc ngựa đi song song với một đạo sĩ đánh xe. Vòng tay hỏi lão:

- Bẩm đạo trưởng! Chẳng hay núi Võ Đang phát sinh quái sự gì mà mọi người bỏ đi như vậy?

Đạo sĩ già rầu rĩ đáp:

- Hai ngày trước, từ khu rừng mé tả xuất hiện một đàn độc xà đông đến mấy vạn con. Tuy chúng chỉ dài độ gang tay, thân to bằng cọng hương nhưng cực kỳ nhanh nhẹn. Bầy rắn len lõi khắp nơi, chỉ trong một đêm đã cắn hơn trăm người. Tuy nạn nhân không chết ngay nhưng đau đớn vô cùng. Cũng may là ban ngày bầy rắn rút cả vào rừng. Bách tính sợ hãi lần lượt di tản khỏi những thôn xóm ở phía trước núi Võ Đang. Nếu không trừ được lũ độc xà thì không chừng cả bổn phái cũng phải dời đi.

Phiêu Trần cau mày, đoán ràng đây là thủ đoạn của Khổng Tước Bang. Họ muốn bành trướng sang Hồ Bắc tất phải nhổ cái gai là phái Võ Đang. Tấn công trực diện thì Trương Tự Thanh không dám, nên nhờ đến đàn rắn của Xà Giáo Vân Quí.

Chàng nghiêm giọng nói:

- Sao chư vị không đốt rừng để trừ tuyệt độc xà?

Lão đạo cười khổ:

- vùng Tây Bắc lâm đại hạn thì Hồ Bắc cũng khô cằn. Các khu rừng nối liền nhau, lên đến tận lưng chừng núi Võ Đang Sơn. Nếu đốt rừng thì xem như tự sát. Do đó, bổn phái mới phải mua mấy ngàn cân hùng hoàng, diêm sinh rải quanh khu vực tổ đường, để ngăn chặn lũ độc xà.

Phiêu Trần hỏi tiếp:

- Dám hỏi khi bẩy độc xà từ rừng tràn ra thì có âm thanh gì kèm theo không?

Lão đại nhăn trán suy nghĩ:

- Những cư dân gần đấy kể lại rằng họ có nghe thấy tiếng rít cao vút, đứt đoạn, nhưng khẳng định không phải tiếng huýt sáo hay tiếng còi do người thổi. Âm thanh này tương tự tiếng huýt của loại rắn Tỳ Bà vậy. Bổn phái đã cho người đến xem xét cánh rừng nhưng không sao vào được vì đâu cũng có độc xà. Chúng nép dưới lá khô và trên cả tàn cây.

Phiêu Trần điềm đạm đáp:

- Tại hạ sẽ giúp quí phái tiêu diệt tai họa này.

Lão đạo nghi hoặc bảo:

- Bần đạo là Châu Thanh Tử, sư đệ của chưởng môn. Dám hỏi tính danh của thí chủ?

Chàng lột mặt nạ và đáp:

- Tại hạ là Sở Phiêu Trần, đệ tử phái Nga Mi.

Châu Thanh Tử cười ha hả:

- Bần đạo nghe danh Sở thí chủ đã lâu, không ngờ lại được gặp chốn này.

Rồi lão hỏi lại:

- Tuy thí chủ võ công quán thế nhưng làm sao giết được hết đàn độc xà đông đúc thế kia?

Phiêu Trần trầm giọng nói sơ về cục diện võ lâm và mối liên minh giữa Khổng Tước Bang và Xà Giáp Vân Quí! Chàng kết luận:

- Rắn tuy hung dữ nhưng không bao giờ vô cớ rời rừng, vào khu dân cư để cắn người. Tại hạ sẽ vào cánh rừng ấy tìm kẽ điều khiển bầy độc xà.

Châu Thanh Tử đã hiểu rõ nguồn cơn, mừng rỡ giao xe cho gã sư điệt, lên ngựa cùng Phiêu Trần đi trước.

May thay, Thành Tâm Tử, chưởng môn phái Võ Đang đã thống lĩnh các đạo sĩ, đứng ngay chân sơn đạo, chờ vận chuyển hùng hoàng, diêm sinh lên núi.

Nghe sư đệ Châu Thanh Tử giới thiệu, Thành Tâm Tử hoan hỉ chào đón Phiêu Trần. Cả Võ Đang Lục Tử cũng có mặt ở đây. Họ đã từng gặp chàng ở Bình Nam vương phủ.

Sau khi bàn bạc kỹ càng, đoàn người kéo đến phía trước khu rừng độc xà. Phái Võ Đang vây chặt bên ngoài, còn Phiêu Trần tiến vào rừng.

Chỉ được vài trượng, chàng đã bị đàn rắn tấn công, hàng trăm con treo lủng lẵng khắp người, Phiêu Trần vẫn êm ái lướt đi, cố không đánh động người trong rừng.

Hơn khắc sau, Phiêu Trần đến một khoảng rừng cây cối thưa thớt. Trên bải cỏ xanh rì là một hán tử áo đen, tuổi độ hai mươi lăm đang ngồi điều tức. Tuy da dẻ đen xạm nhưng dung mạo gã rất tuấn tú, hiên ngang và không giống người Miêu.

Đặc trưng của chủng tộc Hán biểu hiện qua gương mặt chử điền, mũi thẳng, chuẩn đầu nhỏ, môi mỏng và đôi lông mày kiếm xanh đậm nhưng thanh mãnh gọn gàng.

Phiêu Trần bất giác sinh lòng yêu mến, không muốn lợi dụng cơ hội này mà sát hại hay khống chế gã. Chàng đứng cách gã hai trượng mà chờ đợi.

Có vài con rắn nhỏ trên người Phiêu Trần chán chê con mổi khó chơi, buông mình xuống đất, bò đi nơi khác. Tiếng cỏ khô sột soạt đã đánh động hán tử áo đen. Gã giật mình nhưng cố trấn tĩnh giữ cho chân khí lưu chuyển hết một vòng chu thiên để không bị tẩu hỏa nhập ma.

Gã biết có người đang đứng trước mặt mình nên lo sợ đến toát mồ hôi trán, mãi nửa khắc sau gã áo đen mới xả công, mở mắt ra nhìn Phiêu Trần. Gã cau mày bảo:

- Các hạ là cao nhân phương nào mà vượt qua được lũ Kim Xuyến Xà vào đến tận đây?

Vẻ mặt gã rất lạnh lùng, cao ngạo, nhưng ngôn từ lại hòa nhã. Dẫu sao, chàng trai kia đã tỏ rõ khí độ anh hùng khi không ám toán gã.

Phiêu Trần vận công, dùng lớp cương khí hộ thân đẩy bật tất cả những con Kim Xuyến Xà ra rồi cười đáp:

- Tại hạ là Sở Phiêu Trần! Còn các hạ phải chăng là người của Xà Giáo Vân Quí?

Gã áo đen đứng lên, ngửa cổ cười ha hả:

- Ta là Linh Xà Lang Quân Đoàn Vĩnh Thanh ở Đại Lý, từ lâu vẫn ngỡ rằng Nga Mi Đại Kiếm Khách chỉ nhờ thủ đoạn mà thành danh. Nhưng hôm nay các hạ đã khiến Thanh này phải bái phục đấy!

Phiêu Trần nghiêm giọng:

- Các hạ oai trấn Vân Nam, khí độ đáng mặt trượng phu. Sao lại nỡ thả rắn giết hại lương dân vô tội như vậy? Họ dâu có dính dáng gì đến ân oán võ lâm?

Lời lẽ đầy chí khí của Phiêu Trần đã khiến cho Linh Xà Lang Quân hổ thẹn. Gã ngượng ngùng bào chữa:

- Tại hạ chỉ mới dọa cho họ sợ hãi, rời khỏi chân núi Võ Đang mà thôi. Nọc của Kim Xuyến Xà chỉ gây đau đớn trong bảy ngày rồi tan đi chứ không giết người.

Phiêu Trần cười mát:

- Trong trăm nạn nhân kia, hơn nửa là trẻ thơ vô tội. Chúng có đáng phải chịu đau đớn hay không? Làm thân võ sĩ, dù chính hoặc tà cũng chẳng bao giờ chạm đến đàn bà con trẻ.

Đoàn Vĩnh Thanh xuất thân từ một giòng dõi tôn quí, đã từng làm vua đất Đại Lý thời nhà Tống. Gã lại kiêu ngạo hơn người nên không thể chịu được những lời công kích của Phiêu Trần. Họ Đoàn cười nhạt:

- Đừng nói nữa! Tại hạ sẽ rút đàn độc xà về và treo dược phương giải độc. Đó là để đền đáp việc các hạ không hạ thủ trong lúc Đoàn mỗ tọa công. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau quyết đấu một trận xem sao. Có được thủ cấp của Nga Mi Đại Kiếm Khách, tại hạ mới yên tâm trở vể phác đáp với giáo chủ và Trương Tự Thanh.

Phiêu Trần gật đầu:

- Tại hạ sẵn sàng! Xin trao giải dược trước đã!

Linh Xà Lang Quân lấy ra bảy viên duợc hoàn đen sì lớn bằng hột nhãn, lạnh lùng nói:

- Các hạ hãy bảo bọn đạo sĩ Võ Đang ngâm bảy viên Xà Đan này vào thùng nước lớn, cho mỗi nạn nhân uống một hớp là đủ.

Dứt lời, gã ném bảy viên thuốc về phía Phiêu Trần, nhắm vào bảy phương vị từ mặt đến bụng dưới. Đoàn Vĩnh Thanh đã dồn chân khí nên các viên dược hoàn kia bay đi với tốc độ kinh người và trở nên rất nguy hiểm.

Phiêu Trần vào sanh ra tử mấy lượt nên lúc nào cũng cảnh giác. Chàng múa tít song thủ tạo thành một màn lưới chưởng mềm mại làm giảm lực đạo của bảy viên ám khí bất đắc dĩ kia và hốt gọn chúng dễ dàng.

Đây là chiêu Vân Thông Tróc Tinh, trong pho Nga Mi Vân Thủ, chuyên để bát ám khí.

Phiêu Trần không hề lộ sắc giận, mỉm cười:

- Đa tạ Đoàn các hạ!

Linh Xà Lang Quân cố nén tiếng thở dài, thản nhiên bảo:

- Té ra ngoài kiếm pháp, các hạ vốn tinh thông cả quyền chưởng và ám khí nữa. Hãy mang thuốc giải ra đưa cho bọn đạo sĩ rồi quay lại đây so kiếm.

Phiêu Trần lắc đầu:

- Không cần đâu! Tại hạ đánh không lại sẽ bỏ chạy chứ chẳng ở đây chịu chết.

Linh Xà Lang Quân ngẩn người:

- Lẽ nào các hạ không vì thanh danh mà tử chiến đến cùng?

Phiêu Trần dịu giọng:

- Thanh danh cũng ví như vần dương. Tuy chói lọi nhưng rồi cũng khuất cuối trời Tây. Hà tất phải vì chút hư ảo ấy mà lụy thân.

Đoàn Vĩnh Thanh trầm ngâm một lúc lâu rồi chậm rãi nói:

- Cao luận các hạ đã khiến ta phải suy nghĩ. Nhưng chẳng lẽ bậc trượng phu chịu mai một dưới váy thê thiếp, không sống cuộc đời hào hùng, oanh liệt!

Như để củng cố niềm tin cho tư tưởng của mình, Linh Xà Lang Quân rút phắt trường kiếm ra, gằn giọng:

- Xin mời!

Phiêu Trần cũng rút kiếm thủ thế. Họ Đoàn vung kiếm tấn công trước, lưỡi kiếm run rẩy, uốn lượn như rắn độc, phong tỏa khắp mười tám đại huyệt trên thân trước đối phương.

Phiêu Trần hào hứng trước pho Linh Xà Kiếm nổi danh khắp vùng Tây Nam Trung Hoa, chú tâm chiết giải, thủ nhiều hơn công.

Pho Linh Xà Kiếm Pháp này do Linh Xà Chân Nhân, quốc sư nước Đại Lý sáng tạo ra, dạy cho người người trong hoàng tộc họ Đoàn.

Sau khi nước Đại Lý bị Hốt Tất Liệt tiêu diệt, giòng họ Đoàn bị tàn sát gần hết và lưu tán khắp nơi. Đoàn Vĩnh Thanh là con cháu duy nhất thừa kế được pho tuyệt kiếm này.

Năm muời bảy tuổi, Đoàn Vĩnh Thanh đã nổi danh Vân Nam Đệ Nhất Kiếm Thủ. Năm gã hai mươi tuổi, gã được mời làm hộ pháp của Xà Giáo!

Sau vài lần chạm kiếm, Phiêu Trần biết rằng Linh Xà Lang Quân có không dưới ba mươi năm công lực. Vậy là gã cũng ăn được kỳ trân như chàng nên tu vi mới cao hơn tuổi.

Kiếm thuật khác với quyền, chưởng ở chỗ không phải ai có công lực thâm hậu hơn là tất thắng. Sắt thép là vật cứng rắn, mức độ hấp thụ chân khí rất thấp, nên dù tu vi chênh lệch hai ba chục năm, kẻ lão thành cũng chẳng dễ đánh bay vũ khí thiếu niên.

Gia dĩ, đường kiếm nhanh như chớp, thời gian của mỗi lần va chạm rất ngắn, lực phản chấn ít ỏi. Do vậy, khi đánh nhau bằng đao kiếm, chiêu thức kỳ ảo là điều tiên quyết, rồi mới đến công lực.

Mà Linh Xà Kiếm Pháp thì không thiếu yếu tố linh diệu, biến hóa. Đoàn Vĩnh Thanh liên tục tung ra những đợt hùng kiếm, quyết chẳng để đối phương kịp đổi hơi. Phép khoái kiếm của gã quả đã đến mức thượng thừa.

Nhưng tiếc rằng đối thủ của Lang Quân lại là một bậc đại hành gia về kiếm thuật. Phiêu Trần rèn luyện từ lúc còn rất nhỏ nên pho Nga Mi kiếm pháp hòa cả vào tâm ý. Vã lại, sau này chàng học thêm được ba chiêu tuyệt kiếm của Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Nhân Trang Thứ, nên tiến một bước dài trên kiếm đạo.

Giờ đây Phiêu Trần dùng phép Dĩ Tịnh Chế Động, Hậu Phát Chế Nhân, đứng yên một chỗ mà giải phá những đòn vũ bão của đối phương.

Đến chiêu thứ năm thì mổ hôi của Linh Xà Lang Quân túa ra ướt sũng y phục. Gã đã đem hế sở học gia truyền ra thi thố mà không làm gì được Phiêu Trần, lòng vô cùng chán nản.

Bỗng ngoài bìa rừng có tiếng của Thành Tâm Tử gọi vang:

- Sở thí chủ có sao không?

Phiêu Trần vội đáp:

- Tại hạ vẫn bình yên!

Song phương tỷ kiếm chỉ sơ hở một sát na là mất mạng. Linh Xà Lang Quân không bỏ lở cơ hội hiếm có, xuất liền ba mươi sáu thức kiếm khống chế tâm thất kẻ địch.

Trong lúc Phiêu Trần đang bận đối phó với chiêu kiếm hiểm ác thì Đoàn Vĩnh Thanh vuốt bụng rút sợi dây lưng, ném vào chân đối phương.

Giải thắt lưng đen bóng và thấp thoáng ánh đỏ kia kỳ thực là một độc vật hiếm có đất Miêu Cương, tên là Hồng Điểm Hắc Xà, con rắn này dài nửa trượng, thân to bằng ngón tay cái, da đen bóng, điểm những vết tròn màu đỏ tươi. Nọc của nó độc gấp mười lần rắn Tỳ Bà, sức công phạt nhanh như điện, giết người trong thời gian vài cái chớp mắt. Hồng Điểm Hắc Xà còn quí ở chỗ không sợ đao kiếm, chưởng kình.

Đòn bất ngờ này của Đoàn Vĩnh Thanh đã thành công. Linh Xà mổ liền hai nhát vào đùi Phiêu Trần và quấn lấy chân hữu chàng.

Linh Xà Lang Quân chưa kịp đắc ý thì thấy trước mắt hiện ra trăm kiếm ảnh chập chờn, và luồng kiếm khí dài hơn gang xé không gian, theo đà đi của mũi kiếm đang xạ vào ngực mình.

Đây chính là tuyệt học Tá Vật Truyền Nhân của phái Nga Mi, khiến kiếm pháp của phái này đứng đầu thiên hạ. Nhưng chỉ có những cao thủ có trên ba mươi năm tu vi mới thi triển nổi. Và tùy theo mức độ thâm hậu của công lực mà luồng kiếm khí dài hay ngắn. Phiêu Trần nhờ mấy lần ăn được kỳ trân nên có đến hơn bốn mươi năm công lực, đạt được thành tựu hôm nay.

Đoàn Vĩnh Thanh kinh hoàng chờ chết. Nhưng lạ thay, mũi kiếm của Phiêu Trần dừng lại cách ngực trái của gã chừng hai gang. Chàng thu kiếm tra vào vỏ rồi điềm đạm nói:

- Nhân tài như các hạ, võ lâm chẳng có mấy người, tại hạ luyến tài nên chẳng nở xuống tay. Các hạ hãy đi đi!

Hồng Điểm Hắc Xà thấy da thịt Phiêu Trần có mùi khó chịu, buông mình xuống đất, trườn lên người chủ nhân, quấn thành vòng quanh bụng.

Linh Xà Lang Quân hổ thẹn và cảm kích trước lòng đại lượng của Phiêu Trần, thở dài nói:

- Vì sao công tử lại có khả năng kháng độc kỳ diệu như vậy? Hồng nhi là con rắn độc nhất thiên hạ đấy!

Phiêu Trần cười buồn:

- Tại hạ ăn nhằm năm con Tam Sắc Bích Hổ nên người toàn chất độc, còn sợ gì độc nữa?

Đoàn Vĩnh Thanh giật mình, tiếc nuối:

- Thế là tại hạ chẳng còn cơ hội phục hận nữa rồi! Các hạ không sống được bao lâu nữa đâu!

Phiêu Trần gật gù:

- Sau khi tại hạ chết đi, các hạ sẽ là kiếm sĩ giỏi nhất trong hàng ngũ những hào hiệt trẻ tuổi. Món nợ hôm nay chẳng cần phải đòi đâu.

Đoàn Vĩnh Thanh cười bi thiết:

- Tại hạ muốn tự tay đánh bại các hạ! Có ngày tại hạ sẽ tìm đến Sở gia trang. Xin cáo biệt!

Phiêu Trần mỉm cười:

- Xin đến sớm cho! Tại hạ chỉ còn sống đến mùa Hạ sang năm mà thôi.

Họ Đoàn gật đầu, bóp mạnh đuôi Hồng Điểm Hắc Xà. Linh vật rít lên cao vút hai tếng sáo. Đàn Kim Tuyến Xà lập tức ùn ùn đi theo bước chân của Linh Xà Lang Quân.

Phiêu Trần nhìn theo bóng họ Đoàn khuất dần trong rừng cây, thở dài luyến tiếc một bậc anh tài sớm sa chân vào tà đạo.

Chàng trở ra, thuật sơ cuộc tao ngộ với Đoàn Vĩnh Thanh, trao giải dược cho chưởng môn phái Võ Đang rồi cáo biệt.

Thành Tâm Tử hết lời mời mọc Phiêu Trần lên núi qua đêm, nên sáng hôm sau chàng mới rời võ Đang Sơn.

Sau chín ngày rong ruổi, Phiêu Trần đến Trường An. Vừa qua khỏi cửa thành hơn dặm, vào đến khu phố sầm uất, chàng thấy đoạn đường trước cửa tòa nhà ba tầng, tên Tây Đô Đại Tửu Lâu, bị bít chặt bởi dân chúng và quan quân.

Phiêu Trần thúc ngựa đến gần hỏi một gã tiểu nhị, khăn vải vắt vai:

- Này tiểu huynh đệ, quí điếm xảy ra việc gì?

Gã này chỉ độ mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt tái xanh như tàu lá. Thấy khách đeo kiếm, phong thái hiên ngang, liền mỉm cười cầu tài, kể lể:

- Bẩm đại hiệp, sáng nay bổn hiệu xui xẻo nên chưa kịp bán buôn đã gặp tai ương. Số là có bốn lão nhân cổ quái, ba nam một nữ, y phục rách rưới như tổ đỉa, vào bổn điếm đòi dọn một mâm thượng hạng gồm đến ba mươi món. Nhưng họ còn mang dây xích cổ, tức là trọng phạm của triều đinh, nên bổn điếm đâu dám chứa chấp! Thế là họ đập phá tan tành, đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại đầu bếp và chưởng quỉ. Hai người ấy phải phục vụ cho họ. Quan quân đến nơi, vừa ùa vào đã bị một luồng gió vũ bão thổi văng ra ngoài. Đại hiệp là người thần vũ, oai phong. Xin hãy đánh đuổi giùm bốn lão quái vật kia.

Phiêu Trần cau mày hỏi thêm:

- Họ độ bao nhiêu tuổi và hình dáng có đặc điểm gì?

- Bẩm đại hiệp! Bốn lão nhân này chắc đến trăm tuổi vì râu tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo như vỏ cây. Có điều lạ là họ bị xích chung với nhau, cổ người này xích với cổ người kia bằng một sợi thiết luyện dài nửa trượng.

Gã tiểu nhị dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:

- À! Theo thiển ý của tiểu nhân thì họ không được tỉnh táo lắm. Một lão cắm trên đầu vài chiếc lông công. Lão thứ hai ôm con Hạc nhỏ đã chết khô. Lão thứ ba quàng nguyên con rắn Tỳ Bà lên cổ. Còn bà già thì son phấn đầy mặt, ỏng ẹo như con gái mười tám vậy.

Phiêu Trần chấn động, nghĩ:

- Chẳng lẽ Tứ ác ma chưa chết, chỉ bị giam cầm nơi nào đó ở Mông Cổ, giờ thoát ra đã trở lại Trung Nguyên.

Chàng không thể bỏ qua việc quan hệ đến vận mạng võ lâm, vào xem sao. Nếu dúng là Tứ ác ma, chàng phải tiêu diệt ngay, không cho họ trở thành hậu thuẩn cho Khổng Tước Bang và Thần Kiếm Bang.

Phiêu Trần nhờ gã tiểu nhị giữ hộ tuấn mã rồi bước đến nói với viên lãnh đội:

- Tại hạ sẽ giúp chư vị đối phó với bốn lão quỉ này!

Chàng cố tình vận công cho đôi mắt sáng quác loang loáng hàn quan, viên lãnh đội hân hoan đáp:

- Mạt tướng rất vui mừng trước sự tương trợ của bậc anh hùng.

Gã ra lệnh cho hàng rào quân sĩ mở lối để Phiêu Trần tiến vào cửa tầng trệt của tửu lâu. Thấy có người dám vào, lão già thấp nhỏ ngồi ngoài vẫy hữu thủ. Một đạo chưởng phong mãnh liệt xô về phía Phiêu Trần. Chàng cử song thủ đỡ đòn, chưởng kình chạm vào nhau nổ vang rền.

Thấy chàng trai trẻ mặt trắng kia không lùi nửa bước. Lão già kinh ngạc hỏi:

- Ngươi chỉ độ hai mươi sao lại có đến hơn bốn mươi năm công lực?

Phiêu Trần mỉm cười:

- Cảm tạ Phó lão tiền bối đã nương tay.

Chàng đoán lão già Tỳ Bà Tú Sĩ Phó Phúc Thuần, sư phụ của Tỳ Bà Sương nên nói thế để dọa dẩm.

Quả nhiên lão nhân ngớ người ra:

- Bọn lão phu vắng bóng Trung Nguyên đã ba mươi năm, sao tiểu tử ngươi lại nhận ra?

Nói xong lão tự trả lời:

- Thì ra oai danh của anh em ta vẫn lẫy lừng Trung Nguyên, ngay cả một đứa bé cũng biết!

Ba người kia tán thành ngay, mặt vênh lên trông ngốc nghếch và khôi hài.

Phiêu Trần thức ngộ rằng họ đã phải sống một cuộc đời khổ ải suốt mấy chục năm nên tinh thần không còn minh mẫn nữa. Vả lại, ở tuổi bách tuế, họ dễ trở nên ngây ngô như trẻ nhỏ.

Sát khí trong lòng chàng giảm đi nhiều. Chàng quyết định tìm cách thu phục họ chứ không tiêu diệt làm gì.

Phiêu Trần mỉm cười:

- Vãn bối là nghĩa đệ của Khúc Mạc Sầu đại ca nên vừa thấy chư vị đã nhận ra ngay.

Tỳ Bà Tú Sĩ hớn hở nói:

- Tuyệt lắm! Vừa về đến đây đã gặp người nhà, thật là may mắn. Tiểu tử ngươi mau lại đây.

Phiêu Trần lắc đầu:

- Để vãn bối giải quyết xong vụ lộn xộn này đã.

Độc Phụ Nhân Đỗ Thuyên nãy giờ cứ ngắm nghía dung mạo anh tuấn phi phàm của chàng trai, lòng thầm tiếc rằng mình không trẻ lại tám chục năm. Bà yểu điệu nói:

- Phải đấy! Tiểu tử mau đuổi đám quan quân ấy đi. Bọn lão thân dính chùm với nhau thế này, làm sao chống lại được loạn tiễn, nếu không thì chúng ta đã bỏ đi từ lâu rồi.

Người đàn bà xảo quyệt, tàn ác nhất võ lâm giờ đây thực thà như trẻ nhỏ, quả là không thể tin được.

Phiêu Trần hòa giải trấn an:

- Đại Nương yên tâm, vãn bối có thể thu xếp được.

Đúng ra chàng phải xưng hô là lão thái hay lão tiền bối, nhưng vì đã từng nghe Tỳ Bà Sương bảo rằng Đỗ Thuyên rất sợ già, nên chàng mới dùng hai chữ Đại Nương. Hơn nữa, chàng đã tận mắt thấy bà già chín mươi ba tuổi này tô son, trát phấn, cố lấp đầy những nếp nhăn.

Quả nhiên, Độc Phụ Nhân hài lòng, đẹp dạ. Bà lén vuốt mái tóc bạc phơ, thưa thớt rồi trách móc ba lão già:

- Tại ba lão quỷ các ngươi đều bất tài, nếu không thì chúng ta đã có một đứa con xinh đẹp và dễ thương như tiểu tử này rồi.

Phiêu Trần giật bắn mình, vội quay bước để giấu nụ cười. Té ra do bị xiềng xích với nhau, Độc Phụ Nhân đã trở thành vợ chung của ba lão ác ma kia.

Đám đông trước cửa thấy chàng ra đến, mừng rỡ hỏi han. Phiêu Trần giải thích rằng bốn lão nhân kia là người thân của mình, vì già cả, lẩn thẩn nên tự xích với nhau rồi trốn nhà đi rong. Lời đảm bảo của chàng trai và hai tấm ngân phiếu năm trăm lượng bạc đã làm hài lòng cả quan quân lẫn người của tửu lâu.

Mọi người giải tán và Tây Đô Đại Tửu Lâu sinh hoạt lại bình thường. Không những thế, sanh ý lại khá hơn vì rất đông người hiếu kỳ, vào ăn uống để xem rõ mặt bốn lão nhân trăm tuổi, điên khùng, đương nhiên họ ngồi khá xa để còn dịp đào tẩu.

Phiêu Trần trở vào bàn, được Phụ Nhân kéo ghế mời mọc:

- Tiểu tử hãy ngồi đây với đại Nương! À! Ngươi tên là gì?

Phiêu Trần ngồi xuống, vòng tay đáp:

- Bẩm đng, vãn bối là Sở Phiêu Trần, quê Trường Sa!

Hai lão nhân người mảnh khảnh, râu cằm dài đến rốn nhưng đầu hói bóng. Lão cau mày bảo:

- Bọn lão phu từ sa mạc Đại Qua Bích đi ngang qua Tây Hạ, Cam Túc, Thiểm Tây. Thấy nhà nào cũng lập bài vị thờ sống một người có tên Nga Mi Đại Kiếm Khách Sở Phiêu Trần. Phải chăng chính là ngươi?

Chàng nượng ngùng đáp:

- Có lẽ như vậy! Mấy tháng trước vùng Tây Bắc đại hạn, vãn bối có tham gia phát chẩn. Tuy đã bịt kín mặt nhưng không hiểu sao danh tánh tại hạ bị tiết lộ thế này.

Tỳ Bà Tú Sĩ nheo mắt:

- Té ra ngươi cũng giàu lắm nhỉ?

Khổng Tước Thần Ma Liên Tân Khai cười đắc ý:

- Nhưng làm sao giàu bằng chúng ta được?

Hạc Lão Nhân Lam Cuơng khen phải:

- Đúng thế! Lão phu sẽ mua ngay trăm tỳ thiếp trẻ đẹp cho bõ những năm thiếu thốn!

Độc Phụ Nhân đùng dùng nổi giận, hất nguyên tô canh vào mặt họ Lam. Bà rú lên:

- Ngươi quả là lão già bạc bẽo, bất nhân! Ba mươi mấy năm nay lão thân một lòng dâng hiến, cung phụng. Giờ lão chê ta già, muốn kiếm gái tơ hay sao? Đỗ Thuyên này không để lão yên đâu.

Lam Cương vuốt nước canh trên mặt ngượng ngùng nói:

- Nương tử chớ giận! Lão phu chỉ nói đùa thôi chứ làm gì còn sức lực nữa! Mười năm nay, lão phu có gần bà đâu?

Phiêu Trần bối rối suy nghĩ, không biết làm sao để thu phục bốn lão giở người này. Tính khí si ngốc, thất thường, làm sao khống chế được?

Chàng ngồi quay lưng ra cửa nên không nhận ra ai đang bước đến, chỉ cho rằng hay thực khách. Người ấy ngồi xuống bàn phía sau Phiêu Trần, gọi một mâm cơm nhỏ.

Giọng nói trong trẻo của nữ nhân này rất quen thuộc, chàng khẽ giật mình, định quay lại, nhưng đã nghe tiếng truyền âm vo ve:

- Tướng công đừng vọng động, cứ trò chuyện với họ. Thiếp sẽ thả cổ độc để khống chế Tứ ác nhân. Nếu tướng công không thuyết phục đuợc họ cải tà quy chánh thì chỉ cần niệm chú là tiêu diệt dược mầm họa cho võ lâm.

Phiêu Trần hoan hỉ phi thường, lòng biết ơn Diệp Tú Châu đã có mặt đúng lúc, giúp chàng giải quyết vấn đề nan giải này.

Phiêu Trần suy nghĩ một lúc rồi nghiêm giọng:

- Nay minh chủ Công Tôn Chí đã qui tiên, nhưng thế lực các phái bạch đạo còn rất hùng mạnh. Chư vị công khai trở về Trung Thổ thế này, chỉ e rằng không có chốn nương thân.

Khổng Tước Thần Ma cười hăng hắc:

- Lúc đến thành Ngân Nguyên, bọn lão phu nghe đồn rằng Thanh nhi đã thành lập Khổng Tước Bang và Hải nhi dựng nên Thần Kiếm Bang. Hai bang ấy hùng mạnh nhất võ lâm, nếu được bọn lão phu hậu thuẫn, lo gì không chiếm được cả võ lâm?

Phiêu Trần cười nhạt:

- Trương Tự Thanh giờ đây luôn khoe khoang mình là truyền nhân của Toàn Cơ Thuợng Nhân Công Tôn Chí, bản thân không thèm dùng đến sở học của lão tiền bối mà đem ra dạy cho bang chúng. Vả lại, họ Trương bất nhân đến mức sát hại cả cha ruột, liệu có còn xem trọng một vị sư phụ võ công kém hơn mình hay không?

Thần Ma kinh hãi:

- Té ta Thanh nhi đã tìm ra Toàn Cơ Cốc rồi ư?

Chàng gật đầu, quay sang nói với Tỳ Bà Tú Sĩ và Độc Phụ Nhân:

- Nếu Đại Nương và lão bá thức lòng qui ẩn, vãn bối thề sẽ phụng dưỡng suốt đời. Thanh danh của phái Nga Mi đủ để võ lâm xóa tan thù hận cũ.

Hai người này nhìn nhau dọ hỏi rồi cùng gật đầu:

- Trần Nhi đã có lòng, bọn ta xin đến Sở gia trang gởi nắm xương già vậy!

Diệp Tú Châu lại truyền âm:

- Ân sư có dạy rằng Tru Tiên Tiểu Kiếm là thần vật hãn thế, lúc bình thường thì sắc bén, nhưng khi dồn đầy chân khí, chặt sắt như chặt bùn.

Phiêu Trần mừng rỡ, rút Tru Tiên Tiểu Kiểm ra rồi nói:

- Vãn bối sẽ chặt thiết luyện, tách rời chư vị ra, để mỗi người có thể tự đi theo con đường mà mình đã chọn.

Bốn người kia đứng thành hàng ngang chờ đợi.

Phiêu Trần dồn hết công lực vào Tiểu Kiếm, khiến ánh nước thép tỏa ánh xanh và mũi lập lòe kiếm khí! Chỉ với ba nhát chặt, Tứ ác ma được tách rời, nhưng trên cổ vẫn lòng thòng một đoạn dài phần tư trượng.

Ba mươi mấy năm gắn bó bởi xích xiềng và tình nghĩa phu thê với Độc Phụ Nhân, giờ đây phải chia lìa, lòng Khổng Tước Thần Ma và Hạc Lão Nhân không khỏi hụt hẫng, bùi ngùi.

Độc Phụ Nhân sụt sùi nói:

- Giờ thì hai lão có quyền mua bao nhiêu gái đẹp tùy thích. Lão thân chẳng thèm cấm lão nữa đâu.

Thần Ma mếu máo:

- Bà đừng nói vậy. Lão phu muốn xem thử lòng dạ học trò mình thế nào thôi. Nếu gã không tốt, lão phu sẽ đến ở với bà.

Hạc Lão Nhân sực nhớ đến kho tàng:

- Còn chuyện kho tàng thì sao? Lão phu định rằng rằm tháng chín này sẽ gặp nhau ở Trường Sa, rồi cả bốn người cùng đi Quảng Đông.

Phiêu Trần cố nín cười, tự hỏi khi họ đến núi Thất Tinh thấy kho báu trống trỗng thì thái độ sẽ thế nào? Chàng đưa cho Thần Ma và Hạc Lão Nhân hai chục nén vàng:

- Nhị vị tiền bối cầm ít lộ phí đi đường! Nếu sau này đổi ý, muốn đến Sở gia trang dưỡng già thì vãn bối luôn sẵn sàng nghinh tiếp.

Cuộc chia tay của bốn lão nhân trăm tuổi thật cảm động và có chút hoạt kê.

Hơn canh giờ sau, Tỳ Bà Tú Sĩ và Độc Phụ Nhân đã thoát khỏi đoạn xích bằng huyền thiết, xênh xang áo mới, cỡi con ngựa tốt nhất.

Độc Phụ Nhân Đỗ Thuyên sắm một lúc hai mươi bộ xiêm y diêm dúa sặc sỡ và không ít hoa tai, trâm xuyến, vòng vàng châu báu.

Tú Sĩ hơi ngượng khi thấy bà vợ già vung tay xài tiền của Phiêu Trần. Ông mở miệng can ngăn thi Đỗ Thuyên bác ngay:

- Lão thân chỉ mượn tạm Trần Nhi thôi. Sau này sẽ hoàn lại gấp mười lần.

Phiêu Trần mỉm cười:

- Đây là chút quà mọn của vãn bối, Đại Nương bất tất phải hoàn lại.

Vừa rời cửa thành được vài dặm, Tú Châu xuất hiện từ hướng ngược lại, có lẽ lúc nãy nàng vào tửu lâu với dung mạo giả nên giờ đây hai lão nhân không nhận ra. Họ sửng sốt khi nghe nữ lang xấu xí này âu yếm gọi Phiêu Trần:

- Tướng công! Thấy chàng đi mà không dặn lại. Thiếp vội đuổi theo xem chàng có giận hờn gì không?

Phiêu Trần vội giới thiệu:

- Bẩm Đỗ Đại Nương và Phó lão bá, đây là Diệp Tú Châu, chuyết thê của vãn bối!

Đỗ bà bà ngắm nghía gương mặt xấu xí của Tú Châu, cười hì hì bảo:

- Ngươi xấu quá nên Trần Nhi trốn đi là phải! Ngày xưa lão thân đẹp hơn ngươi gấp ngàn lần, mà còn bị Công Tôn Chí chê đấy.

Té ra mấy muơi năm trước, Độc Phụ Nhân đã từng ái mộ Toàn Cơ Thượng Nhân mà không quyến rũ được ông ta.

Phó Phúc Thuần càu nhàu:

- Bà còn nhắc đến lão chết tiệt ấy làm gì nữa?

Tuy nhiên, do Tú Châu xấu xí nên lại được Độc Phụ Nhân yêu mến. Bà không thích ai đẹp hơn mình cả.

Tú Châu lại có giọng nói dịu dàng, ngọt ngào nên chinh phục được hai lão nhân ngớ ngẩn này.

Dọc đường, Đỗ Thuyên đã kể lại thiên cố sự Đại Qua Bích:

"Năm ấy bọn lão nhân bị Công Tôn Chí và các phái bạch đạo truy đuổi sát nút, chỉ còn cách trốn sang Mông Cổ ẩn náu vài năm. Nào ngờ vừa tiến vào sa mạc Đại Qua Bích vài trăm dặm đã gặp một trận bão khủng khiếp. Nhờ công lực thâm hậu, bốn người nắm chặt tay nhau lướt đi, cố tránh xa vùng nguy hiểm. Nhưng một cơn lốc đã cuốn bọn lão thân lên không trung, quăng xuống cách đấy vài dặm. Tuy không chết nhưng ai cũng thọ thương, mê man cả. Lúc tỉnh lại, bọn lão thân tiếp tục đi, nhưng không có nước và lương thực, chẳng bao lâu đã kiệt sức, nằm chờ chết. Thời may, có một đoàn người ngựa rầm rộ đi ngang qua, đưa về một ốc đảo gần đấy. Chủ nhân của nơi này là một người Mông Cổ, tuổi độ bốn mươi, tự xưng là Sa Mạc Chi Vương, danh tánh là Kim Mãn Lộ.

Vì cảm ơn cứu mạng nên bọn lão thân khai thật tính danh. Ngờ đâu, họ Kim lại là bào huynh của một chủ mục trường trên đất Tây Hạ. Gã này đã bị bọn lão thân giết cả nhà để đoạt tài sản.

Thế là Sa Mạc Chi Vương cho xích cổ bọn lão thân lại đưa đến làm việc trong mỏ vàng, ở vùng núi đá rìa sa mạc. Do bị uống chất độc đặc chế nên chân khí chỉ còn độ hai thành, bọn ta không thể nào thoát đi được.

Suốt ba mươi năm ấy, bốn người chúng ta chịu biết bao nhiêu đòn roi khổ ải. Sa Mạc Chi Vương còn bắt bọn lão thân phải truyền hết lại sở học của mình, nếu không sẽ bị bỏ đói. Kim Mãn Lộ có căn cơ võ học rất tốt nên đã thâu tóm tuyệt học của cả Tứ ác ma.

Có lẽ do nghiệp quả nên dù khổ sở cùng cực, bọn lão thân vẫn sống rất thọ và chẳng hề đau yếu, để kéo dài thời gian bị trừng phạt.

Mới hai tháng trước đây, lão thân tình cờ bắt được một con Lục Túc Hoàng Xà, báu vật của vùng sa mạc. Bốn người chia nhau ăn, khôi phục được sáu thành công lực. Vội thoát ly khỏi cái địa ngục ấy mà trở về Trung Nguyên."

Tỳ Bà Tú Sĩ cười thảm:

- Trong cảnh đầy ải ấy, bọn lão phu chỉ còn cách sống bằng những giấc mơ và vui đùa, cải cọ như trẻ thơ để quên đi cay đắng.

Tú Châu cười hỏi:

- Thế tam vị có đánh nhau để giành Đại Nương không?

Phó Phúc Thuần cười hô hố:

- Giành mà làm gì? Lúc đầu, bà lão này chỉ thích có mình Khổng Tước Thần Ma vì lão cao lớn, cường tráng. Nhưng bốn người dính với nhau, đâu thể tách ra mà ân ái, vì vậy, người đẹp đành phải lấy cả ba.

Độc Phụ Nhân đỏ mặt lườm Tỳ Bà Tú Sĩ rồi khoe:

- Năm ấy lão thân đã sáu mươi mà vẫn xinh đẹp, thon thả như tam thập. Ba lão quỷ này có phước lắm mới lấy được lão thân!

* * *

Sáng ngày hai mươi tám, trong lúc bọn Phiêu Trần đang ăn điểm tâm ở Phàn Thành thì mấy ngàn hào kiệt tập trung núi Vũ Lăng để chứng kiến Nga Mi Đại Kiếm Khách và bang chủ Khổng Tước Bang.

Các phái bạch đạo như Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, Hằng Sơn, Cái Bang đều hiện diện, để hậu thuẩn cho Phiêu Trần.

Ngược lại, Khổng Tước Bang chủ Trương Tự Thanh có Thần Kiếm Bang chủ Bàng Tinh Hải và long đầu các bang hội như: Thần Thương Bang, Trường Đao Phái, Giang Thủy Trại, Phi Hổ Môn...

Đứng bên cạnh Trương Tự Thanh chính là Đại Quận Chúa Hà Tường Anh. Bà có vẻ vui mừng khi không thấy Phiêu Trần xuất hiện, dù đã cuối giờ Thìn.

Phe Sở gia trang gồm Sở Quyền, Sách Siêu, Tư Đồ Lan và Phỉ nhi. Họ cũng nóng ruột, không hiểu sao Thiên Xảo Chân Nhân chưa đưa Phiêu Trần đến phó ước.

Quần hào bắt đầu bực bội, xầm xì bàn tán rằng: có thể Sở Phiêu Trần sợ chết nên không đến phó ước. Một số khác hết lòng tin tưởng vào bản lãnh của chàng liền lên tiếng bênh vực. Cái nắng cuối Hạ chiếu gay gắt trên đầu đã làm mọi người nóng nẩy, dễ sinh hiềm khích.

Trương Tự Thanh cười nhạt hỏi:

- Sở trang chủ! Chẳng lẽ cả ông cũng không biết con trai mình đi đâu?

Sở Quyền điềm tỉnh đáp:

- Mong túc hạ cố chờ thêm một lát. Trần Nhi là người trọng chữ tín, tất sẽ có mặt thôi.

Phỉ nhi nghe được những lời chê bai phụ thân mình, tức tối thét lên:

- Chắc cha ta mắc bận nên không đến được. Để Tam Tuyệt Đồng Tử này thay người đấu với Khổng Tước Bang vậy!

Quần hùng ồ lên chề nhạo:

- Cỡ ngươi thì chẳng bõ cho nhét kẽ răng!

Phỉ nhi xua tay, bước đến hỏi Trương Tự Thanh:

- Tiểu gia biết võ công mình không bằng lão. Nhưng liệu lão có dám cùng tiểu gia tỷ thí khinh công và đởm lược không?

Họ Trương hiếu kỳ hỏi:

- Thế nào là khinh công và đởm lược?

Cử tọa cũng hiếu kỳ, im lặng cã và lắng nghe Phỉ nhi giải thích. Cậu bé cười hì hì:

- Dễ hiểu thôi! Ta và lão chia nhau đứng dưới chân hai ngọn núi. Khi có hiệu lệnh, ai nhanh chân lên đến Thạch Kiều và từ đó nhảy xuống, chạm đáy vực trước là thắng.

Mọi người ôm bụng cười hô hố vì biết Tam Tuyệt Đồng Tử đang bỡn cợt Khổng Tước Bang chủ! Với chiều cao hơn ba mươi trượng, dù có là thien hạ đệ nhất nhân cũng phải tan xương nát thịt.

Trương Tự Thanh giận tái mặt nhưng vẫn cố mỉm cười:

- Nếu tiểu tử ngươi dám làm như vậy thì lão phu xin nhận bại ngay.

Sở Phỉ dõng dạc đáp:

- Chỉ cần lão lập trong thệ giải tán Khổng Tước Bang suốt đời qui ẩn là Tam Tuyệt Đồng Tử trổ tài ngay.

Trương Tự Thanh bị gài chết cứng, giả vờ phẫn nộ quay sang Kim Nhãn Điêu:

- Sao trang chủ lại để một đứa bé con nói năng vớ vẫn như vậy?

Sở Quyền thản nhiên đáp:

- Nếu túc hạ chê y nhỏ tuổi thì lão phu xin thay Phỉ nhi để tỷ thí đởm lược và khinh công.

Phỉ nhi được ông nội tán thưởng, hào hứng quát vang:

- Trương bang chủ nên biết rằng người họ Sở chẳng hề sợ chết! Lão không có cái dũng khí ấy thì hãy kéo quân về đi.

Quần hùng bất giác sinh lòng mến mộ láu lĩnh và anh hùng, vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Trương Tự Thanh thẹn quá hóa giận, gầm vang:

- Con không sợ chết nhưng biết dâu cha lại sợ? Phiêu Trần còn mặt mũi nào mà cầm kiếm nữa?

Mọi người im lặng, biết lão nói chẳng sai. Sau lần thất ước này, thanh danh của,m sẽ bị chìm xuống bùn nhơ. Chẳng thà đang đánh mà bỏ chạy vì kém thế, nhưng hẹn mà không đến thì ôm nhục suốt đời.

Tiếng quát của họ Trương được Sách Khê Cốc vọng vang lại. Khi những âm thanh phản hồi vừa chấm dứt, mọi người nghe có tiếng nói từ trên cao vọng xuống:

- Tại hạ đến trễ, mong Trương bang chủ lượng thứ cho!

Quần hùng ngước nhìn lên, thấy Phiêu Trần đang đứng trên Thạch Kiều, ẩn hiện trong trong đám chưởng khí. Phỉ nhi hoan hỉ reo lên:

- Phụ thân! Hài nhi biết thế nào người cũng đến mà!

Đại Quận Chúa run rẩy gọi:

- Trần Nhi! Ta không muốn ai trong hai người phải chết cả.

Phiêu Trần im lặng một lúc rồi thở dài nói:

- Vì phu nhân, tại hạ sẽ tha mạng cho Trương Tự Thanh một lần.

Toàn trường chấn động vì khẩu khí cao ngạo của Phiêu Trần. Họ lại nghe chàng nói tiếp:

- Trương giáo chủ! Nếu tại hạ từ đây nhẩy xuống vực thẳm mà vẫn sống sót trở lên, thì các hạ có nhận bại và giao nộp hai mảnh tàng trân đồ hay không?

Tiêu Tương Thần Nữ rú lên sợ hãi:

- Tướng công đừng nhảy!

Trương Tự Thanh bán tín bán nghi, sợ chàng cho giăng lưới dưới đáy vực, liền sai thủ hạ ôm đá ném xuống. Quả nhiên, chỉ toàn những tiếng động chói tai của đá chạm nhau. Họ Trương yên tâm, quả quyết nói:

- Được! Lão phu đồng ý!

Quần hùng bắt đầu lo lắng cho Phiêu Trần, tưởng chàng đã mất cả sáng suốt.

Phiêu Trần gật gù:

- Hay lắm! Nhưng tại hạ lại không cần đến tàng trân đồ, vì còn thiếu một phần tư mà bang chủ Thần Kiếm Bang đang giữ thì cũng là vô dụng. Tại hạ đề nghị thay vật đặt cược của tôn giá bằng thanh kiếm mà Bàng Tinh Hải đang đeo kia. Vật ấy trước đây vốn là của tại hạ! Đổi lại, dù thắng cuộc, tại hạ cũng xin tặng phần họa đồ của mình cho bang chủ.

Thần kiếm dù quý giá nhưng chẳng thể so với kho tàng khổng lồ của Tứ ác ma. Trong canh bạc này, Trương Tự Thanh hoàn toàn nắm ưu thế, thua cũng lợi mà thắng cũng lợi.

Bàng Tinh Hải dù tiếc đứt ruột nhưng cũng phải đồng ý.

Phương trượng chùa Thiếu Lâm Tuệ Nghiêm thiền sư bước ra:

- Lão nạp xin đứng ra làm trọng tài. Hai bên hãy trao vật cược cho lão nạp giữ.

Uy tín của phương trượng chùa Thiếu Lâm cao quý, to lớn nhất Trung Nguyên, chẳng ai có thể làm trọng tài tốt hơn được.

Bàng Tinh Hải tháo thanh Vô Danh Kiếm trao cho thiền sư. Sách Siêu cũng phi thân lên núi, đến đầu Thạch Kiều nhận mảnh họa đồ. Họ Sách rầu rỉ nói mau:

- Trần Nhi muốn chết hay sao lại bày ra trò quỷ này?

Phiêu Trần nháy mắt cười tinh quái, quay lưng bước ra giữa cầu đá.

Dạ Tri Thù trao mảnh da dê cho thiền sư xong, trở về đứng bên Kim Nhãn Điêu, lòng cứ miên man suy nghĩ về nụ cười và cái nháy mắt của Phiêu Trần. Lát sau, lão hiểu ra, mừng đến phát cuồng nhưng không dám biểu lộ.

Trương Tự Thanh cao giọng:

- Vật cược đã đủ, ngươi có thể nhảy dược rồi đấy.

Phiêu Trần gật đầu, nhưng vẫn đứng im như chưa đủ dũng khí. Lát sau, chàng bất ngờ gieo mình xuống làn chướng khí mịt mù. Đại Quận Chúa và Tiêu Tương Thẩn nữ cùng rú lên thảm thiết.

Quần hùng cùng nhất tề thở dài não nuột. Chỉ có Phỉ nhi là một lòng tin tưởng vào bản lãnh của phụ thân nên căng mắt quan sát. Nhờ vậy, nó là người đầu tiên phát hiện Phiêu Trần đang trồi lên, song thủ liên tục vỗ ra những đạo chưởng kình mạnh mẽ, trông như đại bàng đang đập cánh.

Cuối cùng, thân hình chàng bay chếch lên, đáp xuống mép vực bên tả. Toàn trường reo hò như sấm trước khinh công vô thượng của Phiêu Trần.

Tuệ Nghiêm thiền sư run giọng tuyên bố:

- Sở thí chủ thắng cuộc! Mời Trương thí chủ đến nhận mảnh họa đồ!

Trương Tự Thanh và Bàng Tinh Hải như không còn tin vào mắt mình nữa. Khinh công kia làm gì có trong nền võ học Trung Nguyên?

Họ Trương hậm hực bước đến nhận mảnh da dê, lặng lẽ kéo quân đi, chẳng nói được lời nào.

Đại Quận Chúa liếc nhìn Phiêu Trần bằng ánh mắt yêu thương rồi cũng đi theo họ Trương. Bà đang tự hỏi vì sao Phiêu Trần không gọi mình bằng hai tiếng mẫu thân nữa?

Quần hùng nán lại chúc mừng, tán dương rồi cáo biệt. Phỉ nhi khoan khoái nói:

- Phụ thân! Không chừng sau trận này, võ lâm sẽ thêm hai chữ Phi Thiên vào danh hiệu của phụ thân đấy!

Không ngờ cậu bé đoán đúng, từ nay mọi người đều gọi chàng là Nga Mi Phi Thiên Kiếm Khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.