Đại hán râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đứa trẻ không
tới mười tuổi vô cùng xinh đẹp đứng chống eo ở trong cái vạc đá to, tu
vi kia. . . . . . Ahhh, Trúc Cơ trung kỳ!
Đáng sợ hơn chính là, hắn hoàn toàn không biết tên kia xuất hiện lúc
nào. Chỉ khi hắn nghĩ lại, lập tức đã hiểu, Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có bộ
dáng hài đồng này mới vừa rồi nhất định là trốn ở trong thùng đá dưới
chân hắn. Không biết thùng đá này có cái quỷ quái gì, lúc trước hắn lấy
thần thức dò xét nhưng không phát hiện ra.
Nghĩ đến điều này trong lòng hắn vừa buông lỏng lại căng thẳng ngay
sau đó, hai thùng đá kia cũng sẽ không ẩn dấu người chứ! Nếu như lại
xuất hiện thêm hai Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thậm chí hậu kỳ, mình còn dư
lại ba người chưa chắc đã là đối thủ của họ.
Mặc dù đại hán râu quai nón đau lòng hai huynh đệ chết thảm, nhưng
đối với hắn mà nói, tính mạng của mình mới quan trọng nhất, thân phận
của bọn họ vốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hôm nay mạc danh kỳ
diệu*(chẳng hiểu tại sao) trêu chọc phải những Tu sĩ không ai ngờ này,
thời gian càng kéo dài đối với bọn họ càng bất lợi.
Trong lòng hắn bắt đầu sinh ra ý rút lui, thế công sóng âm phía trên của đầu lâu huyết hồng tức khắc chậm lại, mà Đề Thiền Thượng cũng đã
chuẩn bị xong, há miệng: “A. . . . . . Phi!”
Một tiếng “Phi” này dường như hữu hình, trực tiếp đánh tới khô lâu
màu đỏ máu , âm rung tiếng gào khóc thảm thiết tràn ngập trong sân bị nó tấn công, lực sát thương giảm đi.
Khô Lâu màu đỏ bị một tiếng “Phi” như vậy làm chấn động lung la lung
lay màu đỏ máu giảm đi rất nhiều, thậm chí cũng không giống như lúc bắt
đầu, chân thật như thực thể, có phần trở nên hư ảo trong suốt .
Đại hán râu quai nón bị một tiếng hét lớn này của hắn làm chấn
động, tâm thần không yên, mình mượn lực của pháp bảo thu rất nhiều oan
hồn lệ quỷ như vậy, hợp lực phát ra Âm Ba Công thế nhưng bị một
tiếng “Phi” thuận miệng làm tan rã hơn phân nửa, trời mới biết tiểu tử
này còn có những bản lãnh cổ quái gì khác? !
Bản thân Đề Thiền Thượng đối với hiệu quả của một tiếng “Phi” này cũng rất không hài lòng
Ngón Âm Ba Công này của hắn cũng là pháp thuật lấy được từ Tuần
trưởng lão,”Hi thanh thuật”. Chỉ là thời gian hắn tu luyện quá ngắn, do
mới lấy được Băng quý linh thạch, thời gian ngồi xuống luyện công nhiều
hơn, không giống Thạch Ánh Lục chuyên chú nghiên cứu pháp thuật, nên ngộ tính cao tới đâu cũng không thể vận dụng thuần thục.
Hắn thể nghiệm qua Hi thanh thuật Tuần trưởng lão biểu diễn, người ta chân chính làm được”Hi thanh” , trừ hắn ra những người khác đều không nghe thấy âm thanh Tuần trưởng
lão phát ra mà một tiếng “Phi” này của hắn âm thanh vang dội, người
người đều nghe thấy được, đây chính là biểu hiện công sức không tới nơi
tới chốn.
Đề Thiền Thượng tự mình biết việc của mình. Trên mặt lại không lộ ra
nửa phần ảo não, có câu “thua người không thua trận”! Huống chi hắn căn
bản không có thua? !
Đại hán râu quai nón căn bản không có lòng quan sát vẻ mặt Đề Thiện
Thượng thì hắn đã quyết định trước tiên lui đến nơi an toàn rồi hãy nói, không nói một lời rút Chiêu Hồn Phiên lên, nói với hai huynh đệ khác:
“A Nhị, A Ngũ. Rút lui!”
A Nhị, A Ngũ mắt thấy lão Đại đánh ra hai tuyệt chiêu cũng không thể
làm gì đối phương, đối phương còn bỗng nhiên nhảy ra trợ thủ, trong lòng cũng e sợ. Mặc dù đầy bụng oán hận, không cam lòng, nhưng cũng không
chút do dự xốc thi thể huynh đệ lên xoay người bỏ chạy.
“Nếu đã tới thì đều lưu lại đi!” Giọng nam trung ôn hòa ngậm cười từ sau lưng bọn hắn truyền đến.
Hai người cũng không để ý tiếp tục xông về phía trước, nói giỡn. Đây
rõ ràng đối phương lại có thêm một trợ thủ, không đi mạng nhỏ sẽ phải
giao ra ở chỗ này.
Nhưng chuyện kỳ quái xảy ra. Bọn họ rõ ràng cất bước xông về
phía trước, nhưng một bước hạ xuống, phương hướng lại thành chỗ ban đầu, bọn họ nghẹn đủ, ngưng thần tĩnh khí cất bước lại, kết quả vẫn là giống nhau.
Thử mấy lần, bọn họ cũng biết là bị người lấy trận pháp vây khốn
rồi, bọn họ không am hiểu đạo này, có cường đại hay không đều không thể lấy lực phá trận, chỉ có thể xoay người đứng lại bọc hậu bên người lão
Đại, đối mặt một địch nhân thần bí đột nhiên xuất hiện.
Cơ U Cốc thản nhiên đứng trên thùng đá thứ hai. Gió đêm thổi lất phất qua ống tay áo, tóc mai hắn, cả người nghi dung *(dung nhan) phong độ,
tư thái khí chất của hắn phảng phất đều đang thuyết minh cái gì gọi
là”Ngọc thụ lâm phong”, cái gì gọi là “Phiêu dật xuất trần” .
Đại hán râu quai nón không có chút tâm tình thưởng thức ca ngợi nào.
Hắn hiện tại chỉ nghĩ đến một vật —— thiết bản(tấm sắt)! Một khối thiết
bản rất lớn, rất dày!
Làm sao hết lần này tới lần khác hắn đều đụng phải đây?
Nếu như hắn vừa rồi bắt được hai thầy trò chết tiệt này lập tức xoay
người rời đi, nếu như hắn không ham sắc đẹp đầu óc ngất đi, muốn hạ thủ
với mỹ nhân. Nếu như hắn không tự cho là đúng xông vào doanh địa
của quân địch. . . . . . Hiện tại hắn làm sao có thể chật vật như vậy!
Diệt khẩu báo thù … Chuyện này hắn đã không suy nghĩ nhiều rồi, hắn
hiện tại chỉ muốn đem hết toàn lực đánh bại đối thủ trước mặt, sau đó
nhanh chóng rời đi!
Trước mắt mặc dù chẳng qua đều là tu sĩ thực lực không bằng hắn: Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, nhưng hắn có dự cảm nguy hiểm mãnh liệt, mấy người
này tuyệt đối không giống những Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường khác dễ đối phó như vậy!
“A Nhị, A Ngũ, giúp ta giúp một tay!” Đại hán râu quai nón trầm giọng nói, hắn muốn sự dụng huyết tế triệu hồi ra Vạn quỷ chi hồn *(hồn của
vạn quỷ) trên Chiêu Hồn Phiên hoàn toàn giết hết những người trước
mặt này!
Vận dụng một chiêu này bọn họ phải trả giá thật lớn, nhẹ thì bệnh
nặng một trận, tu vi tụt lùi trăm năm, nặng thì thần hồn của bản
thân cũng bị Vạn quỷ chi hồn gây thương tích thậm chí hoàn toàn cắn
nuốt, vô luận nặng nhẹ cũng là tổn thương hắn khó mà thừa nhận, cho nên
nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn làm như thế.
Trước mắt thật sự là không có biện pháp khác. . . . . .
A Nhị, A Ngũ lên tiếng trả lời thả thi thể trên tay xuống, một
trái một phải đứng bên cạnh đại hán râu quai nón, duỗi ngón tay ở trên
cổ tay vạch một cái, máu tươi như suối phun ra ngoài.
Những máu tươi kia không hề nhỏ xuống đất giống như bình thường,
ngược lại tựa như bị thứ gì dẫn dắt đều vọt tới trên Chiêu Hồn Phiên,
cả mặt Chiêu Hồn Phiên huyết quang *(ánh sáng đỏ màu máu) chớp động, mùi máu tươi kèm theo âm sát khí sôi trào.
Ánh sáng đỏ tới nơi, phảng phất thành một biển máu, vô số âm hồn ở
trong biển máu gầm thét rít gào, cả bầu trời quang đãng cũng bị vô tận
huyết sắc này nhuộm thành một màu máu tanh.
“Hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức sự lợi hại của ‘ Vạn quỷ phệ
hồn phiên ’!” Đại hán râu quai nón điên cuồng cười lớn, trên đỉnh đầu
hắn màu sắc đầu huyết khô lâu càng ngày càng đậm, cuối cùng biến thành
màu đen.
Cơ U Cốc nhướng lên lông mày dài, nói với Đề Thiền Thượng đang nóng
lòng muốn thử bên cạnh: “Đại sư huynh, trận này để cho tiểu đệ, như thế
nào?”
Đề Thiền Thượng nghiêng qua nhìn hắn một cái, hừ: “Muốn làm anh
hùng trước mặt Tiểu Tam có phải không? Lão Tử hôm nay tâm tình tốt, sẽ
thành toàn cho đệ.”
Đại hán râu quai nón đã chỉ huy Khô Lâu màu đen triển khai thế công,
Cơ U Cốc lười so đo với Đề Thiền Thượng , giơ tay lên lấy ra một pháp
bảo hình dáng như cái khay tròn tiến lên nghênh kẻ địch.
Doãn Tử Chương không yên tâm về Chu Chu, bên ngoài gây ra động tĩnh
lớn như vậy, người trong lều nhỏ lại không phản ứng chút nào, hắn có
chút lo lắng Chu Chu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ra khỏi
thùng đá liền trực tiếp đi xem nàng.
Vừa vào lều, liền cảm giác được một mùi hương ấm áp mang theo hương thơm linh dược xông vào mũi.
Trong lều trên đệm giường thật dầy, Chu Chu đắp thảm ôm Tiểu Trư cuộn tròn ngủ hết sức ngọt ngào.
Lại vừa nhìn thấy trên lỗ tai nàng nhét một mảnh gỗ nhỏ màu vàng kim, Doãn Tử Chương bừng tỉnh đại ngộ* (bỗng nhiên hiểu ra), khó trách bọn
họ ầm ĩ như vậy mà không có tỉnh, thì ra là đã bịt kín lỗ tai.
Heo ngốc này! Vừa lười biếng lại tham ngủ, thật hết thuốc chữa!