Mùi máu tươi, mùi máu tươi đậm đặc đến buồn nôn…
Trên khoảng sân lớn, đặt hai cái cột trụ to bằng đồng, một nam một nữ huyết nhục mơ hồ bị buộc chặc ở đằng trước, từ trong xoang mũi của bọn
họ phát ra một tiếng rên thảm thiết, miệng hai người đều bị nhét đầy gai nên nói không thành lời, tiếng rên yếu ớt nhưng giống như sấm sét dội
thẳng vào mỗi một người đang bị buộc đứng trên sân nhìn bọn họ thụ hình.
Hai bên khoảng sân bày biện ô dù, ngồi bên dưới hơn người vị nữ tử
xinh đẹp hoa phục kiều diễm, đằng sau các nàng không ít cung nữ thái
giám, lúc này đều bị kinh hãi đến xanh mặt, hoàn toàn giữ không nổi nghi thái lễ tiết.
Những nữ tử đang ngồi đều là tần phi cơ thiếp của thái tử đương
triều, ngay mấy ngày trước, nữ tử đang bị giày vò đến không còn hình
người chính giữa sân kia cũng là một trong số các nàng, giờ biến thành
hình dáng này, cho dù là trước kia đã từng cùng nàng ghen tuông tranh
đoạt, hay là hiện tại hận nàng đến thấu xương, cũng nhìn không nỗi cảnh
nàng bi thảm như thế.
Hai người bị cột trần truồng trên trụ đồng, toàn thân bị lưới đánh cá quấn chặc lấy, hai gã phụ trách hành hình lòng bàn tay siết chặt chuôi
một thanh đao nhỏ, ngân quang lóe lên, liền thì một mảnh da thịt đầy máu rơi xuống, rớt vào trong cái chậu mà tên trợ thủ đứng kế bên đang cầm.
Hai gả cầm dao cùng tên trợ thủ vẻ mặt thờ ơ, giống như kẻ bị bọn họ
lăng trì không phải là đồng loại của mình, mà chỉ là hai khối gỗ không
có sinh mệnh, không chút nào do dự chém một đao rồi lại một đao, thủ
pháp tinh chuẩn…
Thái tử điện hạ hạ lệnh muốn để cho hai tên nam nữ dám can đảm sau
lưng hắn thông dâm bị xử ngàn đao lăng trì, bọn họ liền phải hảo hảo
chịu cho hết một ngàn đao mới có thể được giải thoát!
Nàng ngồi trên một cái bục cao đặt trước sân, bị thái tử điện hạ một
thân cẩm y huyền hắc thêu kim long ôm vào lòng, dưới diễm dương nàng
không cảm giác được một chút độ ấm, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Tiếng rên thảm thiết như chú ngữ đòi mạng, khiến toàn thân nàng không ngừng phát run lên, nàng rất muốn bịt lỗ tai lại trốn tránh tất cả, thế nhưng nàng không dám… Cũng không thể.
Cánh tay đang vòng bên thắt lưng nàng như một cái đai sắt hạn chế hết thảy mọi cử động của nàng, nàng chỉ có thể cố gắng duỗi thẳng thân hình đang co quắp của mình ra, nỗ lực ép mình quên đi sự tình đáng sợ đang
diễn ra bên người, quên đi cái nam nhân đáng sợ, kẻ đã hạ lệnh làm ra
tràng cực hình thảm thiết kia, lúc này đang gắt gao ôm chặc lấy nàng.
Nhận thấy nàng đang run rẩy, thái tử điện hạ cười một trận trầm thấp, nàng ôm nàng sát hơn một chút, cúi đầu cắn lấy vành tai nàng, bộ dạng
uể oải nói: “Tiểu mỹ nhân đáng thương của ta bị dọa? Đừng sợ … Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ hảo hảo hảo yêu thương ngươi.”
Nghe lời… Nghe lời… Thế nếu như nàng không nghe lời? Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng nổi cái gì sẽ đợi chiêu đãi nàng…
Lỗ tai bị cắn vừa ngứa vừa đau, hơi thở nóng bỏng phun ra trong tai,
khiến nàng lại một trận nữa run lẩy bẩy, nàng nhắm chặt mắt lại, hy vọng hai người kia có thể mau mau cấp cho người thụ hình một cái thống
khoái, cũng mong muốn vị thái tử điện hạ đang ôm nàng cũng có thể cấp
cho nàng một cái thống khoái… Nàng cứ cảm thấy ngay một khắc sau, nam
nhân này liền sẽ không lưu tình cắn sạch sẽ lỗ tai của nàng, rồi lại
từng ngụm từng ngụm một ăn tươi nuốt sống nàng.
Thái tử rất hưởng thụ nhìn dáng vẻ nàng nằm trong lòng hắn run rẩy
yếu ớt, hai bàn tay bắt đầu làm càn di chuyển trên thân thể nàng, trông
như một con sói đói khi tóm được miếng mồi ngon, đắc ý kiểm tra thu
hoạch của mình, suy xét nên từ chổ nào cắn xuống mới có được mỹ vị bật
nhất.
Nàng nỗ lực khống chế bản thân không thể vì quá sợ hãi và nhục nhã mà né tránh, nàng rất rõ ràng, mỗi một lần không tự giác tránh đi một tí,
liền sẽ bị nghiêm phạt, nàng càng muốn trốn tránh, cuối cùng nhục nhã
dằn vặt nhận được sẽ càng triệt để.
Đau đớn, tê ngứa trên lổ tai vẫn không chấm dứt, thái tử tựa hồ đặc biệt thích cắn liếm vành tai nhỏ của nàng…
Nàng còn nhớ rõ hai năm trước, một mama do hoàng hậu phái tới, vì
phát hiện nàng chưa có xỏ lỗ tai, liền tự chủ trương mang vào tai nàng
hai viên khuyên tai chân trâu, kết quả sau khi hắn phát hiện, liền lệnh
chặt tay mama kia tại chổ, lý do là “Đụng vào vật của hắn.”
Từ đó về sau, cung nhân hầu hạ nàng càng nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn nàng không còn nửa điểm ôn hòa và thân cận, chỉ còn lại cẩn thận và đề
phòng, càng không dám tùy tiện đụng chạm vào nàng.
Bộ dạng hai người ôm nhau thân mật trên đài, đặt ở bình thường, không biết phải ghen chết bao nhiêu đông cung phi tần, thế nhưng hiện tại tất cả mọi người đều bị tràng diện máu tươi cực kỳ tàn nhẫn ở trên sân làm
rung động đến tâm thần đại loạn, từ đáy lòng mơ hồ nổi lên chút đồng
tình với thiếu nữ đang bị thái tử điện hạ ôm vào trong lòng kia.
Gần vua như gần cọp! Nhất là con ác hổ ham mê máu tanh, thích giết chóc lại hỉ nộ vô thường!
Cực hình trên sân vẫn còn đang tiếp tục, vài vị tần phi bị ép “Xem
lễ” nhịn không được gập người nôn khan từng trận, mấy người khác lại
trực tiếp té xỉu cho xong, thế nhưng không ai dám can đảm đề cập đến
chuyện bỏ ra về.
Ý tứ của thái tử điện hạ rất rõ ràng, muốn cho mỗi một người trong đông cung đều nhìn rõ kết cuộc của việc phản bội hắn!
Mùi máu tươi nồng đậm tựa hồ cực kỳ kích thích hứng thú của hắn, hắn
không chút kiêng kị ỡ giữa ban ngày ban mặt trước công chúng, đưa tay
lần vào trong tầng tầng y sam của nàng, tùy ý vuốt ve thân thể nàng.
Có ai có thể cứu cứu nàng không? Ánh mặt trời mãnh liệt làm mắt nàng
hoa lên, trong dư quang nơi khóe mắt, thái giám cung nữ đứng ở trên đài
hầu hạ từng người một lui khỏi đài, đã đứng cách xa mà mặt cũng không
dám ngó lại…
“Ngoan ngoãn nghe lời, biết không?” Thanh âm trầm cảnh cáo vang lên bên tai, thân thể bị nhấc bổng lên đặt ở trên bàn thanh ngọc lạnh lẽo phía trước…
Đây là ác mộng, chỉ cần tỉnh lại là được rồi! Chỉ cần tỉnh lại!
Dùng hết khí lực toàn thân, Chu Chu mạnh mẽ mỡ mắt, đập vào mi mắt là một tấm màn thô tự may đã bắt đầu ngã vàng, thoảng qua trong không khí
một mùi thảo mộc trong lành đặc trưng của rừng núi…
Nàng bình ổn tâm thần, mặc niệm nói: “Đó là ác mộng thôi…”
Tim đập đến mất đi khống chế từ từ hồi phục lại, Chu Chu ngồi dậy
nhìn căn phòng bố trí đơn giản đến thô sơ, chỉ cảm thấy một trận sảng
khoái, có loại cảm giác giải thoát gần như khi thoát khỏi hiểm cảnh.
Nàng tiện tay khoát y phục bước xuống giường, giống như du hồn đi tới trù phòng, ngữa đầu suy nghĩ một hồi cũng không minh bạch vì sao mình
êm đẹp lại thường xuyên mơ giấc mơ như vậy. Ở trong mộng, nàng nhìn
không thấy rõ đường nét ngũ quan của mấy người này, nhưng nhận biết được thân phận cùng quan hệ và qua lại của bọn họ, thậm chí lúc nàng thân
rơi vào trong đó trở thành nữ diễn viên, bản thân nàng hình như có một
loại ký ức khác, biết hết thảy sự tình từng phát sinh trên người “Nàng”.
Tỉnh mộng, tất cả lại một lần nữa mơ hồ.
Cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong chậu đồng trước mặt, Chu
Chu cảm giác sâu sắc phiền muộn — một khuôn mặt tiểu thôn cô thuần phác
điển hình, còn là loại dinh dưỡng không tốt xanh xao vàng vọt, mắt to mà vô thần, lông mi thưa thớt, mũi vừa dẹt vừa nhỏ, tiểu cung nữ trong
mộng đại khái còn đẹp hơn nàng một trăm lần, tên thái tử kia lại thích
loại phong cách quê cha đất tổ này à? Khẩu vị rất nặng a!
Chu Chu trăm nút thắt không được cởi, nàng nhớ rõ mình bất quá là một bé gái mồ côi phụ mẫu đều chết hết, theo bà ngoại chạy nạn đến ngụ lại
cái thôn nhỏ bé này, nửa năm trước bà ngoại cũng đi. Trong trí nhớ bần
cùng của nàng, đừng nói là cái gì hoàng cung thái tử, ngay cả một viên
quan hẹt mè hạt đậu nàng còn chưa từng gặp qua.
Một màn cảnh tượng nọ, cảm giác mông lung lại chân thực, nàng là thế nào tưởng tượng ra được? !