Doãn Tử Chương mới vừa né một chưởng của Tiếu Bách Luyện, thì chưởng
thứ hai tiếp theo đã đến trước mắt, lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý đủ,
cái loại cảm giác chậm chạp nặng nè này càng lúc càng mãnh liệt làm
người ta hít thở không thông một lần nữa đánh tới, hắn không chút do dự
lấy ra một cái bình nhỏ, cũng không thèm nhìn một cái, đem toàn bộ đan
dược bên trong nuốt vào, động tác vốn đang trì trệ trong nháy mắt nhẹ
nhàng hơn mấy lần, một lần nữa ở ranh giới cực kỳ nguy hiểm né khỏi
chưởng nguy hiểm thứ hai.
Một chưởng lần này khắc ở trên vách núi đá phía sau hắn, vách núi cao năm sáu trượng bị đánh sụp một bên, tất cả hòn đá lớn nhỏ từ trên vách
núi đá lăn xuống, cả sơn cốc là một đống hỗn độn bụi mù tràn ngập, mặc
dù đá rơi làm cho Doãn Tử Chương né tránh hết sức chật vật, nhưng cũng
cản trở bộ pháp truy kích của Tiếu Bách Luyện.
Trong lòng Tiếu Bách Luyện chấn động, lập tức đoán được Doãn Tử
Chương mới vừa rồi ăn tám chín phần mười là “Kinh Linh đan” có công
hiệugia tăng tốc độ của bản thân trong thời gian ngắn. Loại đan dược
nhất phẩm này cấp bậc mặc dù thấp. Nhưng luyện chế phiền toái mà chỉ có
tác dụng trong thời gian hạn định ngắn ngủi nên người nguyện ý luyện chế rất ít, trên thị trường rất khó gặp. Doãn Tử Chương thế nhưng lại hào
phóng một ngụm nuốt ít nhất hơn mười viên, nhất thời triệt tiêu phần lớn ảnh hưởng trọng lực mà Cự linh chưởng tạo thành, khiến cho hắn lần nữa
tránh được một kiếp.
Liên tục hai chưởng thất bại, trong lòng Tiếu Bách Luyện dâng lên một tia dự cảm không ổn, nhưng tình thế bây giờ đã là cưỡi hổ khó xuống,
hắn cắn răng ngưng tụ pháp lực toàn thân hung hăng đánh ra chưởng thứ
ba!
Chưởng ảnh lướt qua thiên địa biến sắc, sát khí cuồn cuộn, giống như
trọng chùy vạn quân nện xuống vào đầu, hủy diệt hết thảy cơ hội sống.
Doãn Tử Chương lại mượn dược lực của Khinh Linh đan, khôi phục động
tác linh hoạt, lại là ba bình đan dược đổ vào trong miệng, ngón tay bay
lượn cao thấp tung bay hết tốc lực kết ấn, một luồng sáng bạc hình tròn
đường kính đại khái ba thước phù chú hư ảnh hiện lên trước người hắn.
Tiếu Bách Luyện thấy hắn không tránh không né mà giống như là có ý
định đón đỡ một chưởng của mình, thì lập tức vui mừng khôn xiết.
Bất quá Cự chưởng cùng giáng hồng phù chú vừa đụng nhau, hắn đã cảm
thấy không ổn rồi, hắn cảm giác giống như mình toàn lực đụng phải một
cái trên mặt băng trơn mượt, ướt nhẹp cứng rắn như sắt đá, tất cả pháp
lực không bị khống chế mà hướng một bên đi vòng quanh.
Ầm ầm! Lại là liên tiếp nổ mạnh, Doãn Tử Chương bị sức lực chấn động
liền lùi lại mấy trượng ngã nhào trên đất, trong miệng phun ra một ngụm
máu tươi.
Chưởng thứ ba của Tiếu Bách Luyện rõ ràng là nhìn ra được đã đánh
trúng Doãn Tử Chương nhưng pháp lực lại bị chuyển đến một bên, một lần
nữa đánh trúng vách núi lúc trước, cả vách núi vậy mà sụp đổ tại chỗ!
Tiếu Bách Luyện xuất liên tục ba chưởng, nên pháp lực đã hao tổn đi
bảy thành, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn thoáng qua mặc dù tốt hơn so với
Doãn Tử Chương, nhưng hắn tự biết giờ phút này linh khí trong cơ thể khó mà tiếp tục hành động, bàn về thực lực nếu so sánh với Thành Khuê Bản
đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng không khá hơn chút nào.
Hắn hối hận đến ruột đều xanh rồi, tại sao lại nóng đầu mà đánh ra
cự linh chưởng pháp hao tốn khí lực nhất? Hơn nữa còn xui xẻo liên tục
ba lần thất thủ? Không! Hắn không tính là thất thủ, Doãn Tử Chương hẳn
là đã bị trọng thương!
Cõi lòng Tiếu Bách Luyện đầy hi vọng nhìn chăm chú phương hướng Doãn
Tử Chương lui về phía sau, trong bùn đất cuồn cuộn, một thân ảnh màu
xanh chậm rãi đứng lên, giơ tay lên xóa đi vết máu trên mép, lại đổ vào
trong miệng một lọ đan dược, sắc mặt vốn xám tro đen thui dùng mắt
thường có thể thấy được tốc độ rất nhanh trở nên hồng thuận, tinh thần
khởi sắc.
Tiếu Bách Luyện nhìn trên tay hắn dường như lấy ra bình ngọc nhỏ
không có giới hạn, cơ hồ là giận đến hộc ba lít máu, Phái Thánh Trí thật sự quá khi dễ người rồi! Có một Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh thì rất giỏi sao? Không ngờ xa xỉ đến ngay cả một cái đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có thể tùy tiện đem đan dược làm kẹo đường mà ăn!
Hơn nữa nhìn tốc độ hiệu lực của dược, thì những thứ đan dược chết
tiệt này tất cả đều là hàng thượng đẳng! Thật sự là quá biến thái rồi!
Trong tay Tiếu Bách Luyện có mấy trăm viên đan dược mới vừa giao dịch cùng Thành Khuê Bản, trong đó không thiếu bồi nguyên đan, bồi linh đan
dùng trị thương, bổ sung linh khí. Sở dĩ hắn không dùng, không phải là
nghĩ tiết kiệm thay sư môn, mà là biết rõ ăn dược ít nhất nửa canh giờ
mới có thể phát huy hiệu lực, nhưng trước mặt Doãn Tử Chương đã giống
như con gián đánh mãi không chết, còn hồi máu phục sinh tại chỗ, hắn ăn
những đan dược kiathì có tác dụng cái rắm gì!
Trong lòng hắn tràn đầy oán hận, cái phế vật Thành Khuê Bản này, Phái Thánh Trí nhiều đan dược thượng đẳng như vậy mà hắn không lấy ra giao
dịch, chỉ cho mình chút ít hàng hạ đẳng, rõ ràng là không có ý tốt, còn
lừa dối mình trêu chọc Doãn Tử Chương. . . đây không phải là bẫy rập
sao?
Tiếu Bách Luyện không khỏi kinh dị, tỏ ý muốn rút lui, cười khan hai
tiếng nói: “Doãn tiểu hữu quả nhiên hậu sanh khả úy, chẳng qua đây chỉ
là một chuyện hiểu lầm, ta cũng bị tiểu nhân vô sỉ xúi giục, chuyện hôm
nay không bằng đến đây chấm dứt đi.” Trong lúc hắn bối rối, cả cái giá
đỡ tiền bối cũng đều quên ở một bên.
Thành Khuê Bản thấy đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ xuất ra tuyệt
chiêu vẫn không thể nào làm gì được Doãn Tử Chương, cũng đã bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lại nghe thấy Tiếu Bách Luyện tính toán hy sinh
mình cầu hoà, vậy còn chịu nổi sao? !
Hắn không nói một lời dùng đầu gậy Lôi Hỏa của mình vẽ một vòng, đầu
gậy tròn cùn trở nên bén nhọn giống như mỏ chim, hướng chỗ Chu Chu đâm
vào.
Chu Chu cơ hồ chỉ liếc nhìn một cái liền nhận ra đoạn đầu của cây gậy kia là cái mỏ nhọn của ngũ trảo Linh Thứu đã từng tập kích nàng, loại
chim Tiên Thiên này có khả năng phá pháp thuật cấm phá, dùng móng vuốt
và mỏ chim của chúng để rèn chế ra pháp bảo thì cũng sẽ có chức năng
đồng dạng!
Quả nhiên gậy Lôi Hỏa không có gặp chút cản trở nào xuyên qua pháp
trận phòng hộ của Bát Vân Thoi, thẳng tắp hướng cổ Chu Chu cắm tới.
Đinh một tiếng giòn vang, cảnh tượng theo dự đoán của Thành Khuê Bản
là yết hầu của Chu Chu bị đâm thủng phải ngã xuống đất bỏ mình cũng
không xuất hiện, trước người của nàng bỗng xuất hiện ra một bình phong
hoa lệ, một mảnh kim quang lóng lánh giống như lông vũ dệt kim, dễ dàng
đem công kích trí mạng cản trở về.
Doãn Tử Chương nhìn thấy một màn này rốt cục chân chính yên tâm thả
lỏng tảng đá trong lòng, thừa dịp Tiếu Bách Luyện giống như thất thần,
đồng thời vung ra ba trăm mảnh băng châm muốn lấy tính mạng hắn.
Tiếu Bách Luyện phản ứng cũng coi như nhanh chóng, rút ra một mảnh
khăn lụa nhẹ nhàng giương lên, lập tức dính chặt phần lớn băng châm, bất quá vẫn còn có số ít đâm trúng thân thể của hắn, chỗ bị đâm vào máu
tươi đầm đìa.
Hắn vừa sợ vừa giận, vừa lui về phía sau hét lớn: “Ta là nhập thất đệ tử của Cổ Hạo Tín Trưởng lão phái Thống Chướng, ngươi dám giết ta, sư
phụ ta nhất định sẽ toàn lực lấy tính mạng của ngươi!”
Doãn Tử Chương hừ lạnh một tiếng, căn bản mặc kệ hắn, ngón tay lần nữa kết ấn, khẽ quát một tiếng: “Nổ!”
“A. . . ” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, băng châm đâm
vào trong cơ thể Tiếu Bách Luyện toàn bộ nổ tung, làm kinh mạch da thịt
của hắn nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Chiêu này là lúc Doãn Tử Chương mới vừa tấn nhập Luyện Khí kỳ tầng
chín, giao thủ cùng năm tên đệ Tử Ngẫu Nguyên Phong đến bới móc, từng
dùng qua, lúc ấy hắn căn cơ không ổn, không thạo pháp thuật, cộng thêm
trong con mắt nhìn trừng trừng của mọi người xuống tay hạ sát đối với
đồng môn thì thật không tốt, cho nên uy lực so với hôm nay đúng là khác
biệt một trời một vực.
Chiêu này đánh ra coi như là tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Tiếu Bách Luyện cũng chịu không nổi.
Doãn Tử Chương xuất thủ quyết đoán không chút khoan dung, Tiếu Bách
Luyện mới vừa ngã xuống đất còn chưa kịp kêu cứu cầu xin tha thứ, hắn đã giẫm chân một cái rồi lao lên trước, đầu ngón tay biến ảo ra lưỡi dao
màu lam nhẹ nhàng cắm xuống, ở trong ngực hắn đâm thủng một lỗ trong
suốt.
Tiếu Bách Luyện trợn to đôi mắt vô thần, cổ họng phát ra mấy tiếng
cạc cạc, tựa hồ không thể tin được mình lại chết thảm ở trên tay một gã
tu vi kém mình một tầng, bất quá cuối cùng vẫn đầu nghiêng một cái hoàn
toàn tắt thở.
Bên kia Thành Khuê Bản thấy không làm gì được Chu Chu, lập tức sử
dụng ghế Hồi nhạn dự tính chạy trốn, Chu Chu chưa hết kinh hồn từ sau
Kim Tước Bình bát diện thò đầu ra nhìn lén, vừa tức vừa vội nhưng hết
lần này tới lần khác cũng không có biện pháp gì, Doãn Tử Chương đang bề
bộn đuổi giết Tiếu Bách Luyện, nhất thời cũng không chú ý tới bên này.
Mắt thấy Thành Khuê Bản nhe răng cười bay lên trời, Tiểu Trư vẫn chỉ
biết tức giận thở bỗng nhiên nhảy lên trên Kim Tước Bình bát diện ngửa
mặt lên trời phun ra một ngọn lửa lớn màu đỏ tím, tiếng cười Thành Khuê
Bản chưa ngừng đã bị ngọn lửa lớn chạm vào, chỉ phát ra nửa tiếng kêu
thảm thiết liền từ không trung rơi xuống trên mặt đất, ngay cả cơ hội
giãy dụa quay cuồng cũng không có, trực tiếp biến thành một đống tro
bụi.
Ghế dựa Hồi nhạn cùng với túi đựng đồ trên người hắn cũng rơi xuống trên mặt đất, không có bị ngọn lửa lớn thiêu rụi.
Doãn Tử Chương giết Tiếu Bách Luyện xong liền ngẩng đầu vừa lúc nhìn
thấy một màn kinh hãi này — một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín sống sờ sờ
lại bị một ngọn lửa trong nháy mắt đốt không còn gì! Hơn nữa một chút
xíu sức phản kháng cũng không có!
Tiểu Trư phun ra ngọn lửa lớn chết người này xong, xa xa trông thấy
Doãn Tử Chương nhìn chằm chằm nó, uy phong khí thế gì cũng không còn,
trở mình lảo đảo một cái nhảy xuống Kim tước bình bát diện, trốn vào
trong ngực Chu Chu chỉ dám mạo hiểm ngẩng đầu lên.
Doãn Tử Chương cảm thấy một cỗ xúc động muốn cười to, đồng thời lại
cảm thấy rất không giải thích được, Tiểu Trư có thể phun ra ngọn lửa lợi hại như thế, hắn tự hỏi với tu vi của mình bây giờ cũng ngăn cản không
nổi, nhưng mà vì sao thời điểm nó đối mặt hắn, nó chưa bao giờ biết phản kháng, luôn là một bộ dạng uất ức vô dụng tức cười?
Chu Chu hơi ổn định tâm hồn kinh sợ, thu hồi Kim tước bình bát diện,
ôm Tiểu Trư từ trong Bát Vân Thoi nhảy ra, nhưng chần chờ không dám đi
qua nhìn thi thể Tiếu Bách Luyện.
Doãn Tử Chương nhanh chóng đem vật có giá trị trên người Tiếu Bách
Luyện tìm ra cất kỹ, sau đó đi tới một tay níu lấy lỗ tai Tiểu Trư xách
từ trong ngực Chu Chu đi ra ngoài, chỉ vào thi thể Tiếu Bách Luyện nói:
“Đốt thành tro.”
Tiểu Trư run rẩy nghe lời phun ra một ngọn lửa, nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ.
Doãn Tử Chương hài lòng sờ đầu Tiểu Trư, đem nhét trở lại trong ngực
Chu Chu, khó được khen một câu: “Không tệ! So với chủ nhân ngươi thì hữu dụng hơn nhiều!”
Lại nghiêng qua liếc Chu Chu đang trợn mắt há mồm, cười nhạo: “Nhìn ngươi xem, ngay cả heo cũng không bằng.”
Chu Chu giận đến đỏ mắt, Tiểu Trư thì dường như rất vui vẻ, nheo mắt lại chân chó hướng về phía Doãn Tử Chương gọi “ư ư”.
Doãn Tử Chương xoay người lại đi thu thập ghế dựa Hồi nhạn cùng túi
đựng đồ của Thành Khuê Bản, Chu Chu vỗ nhẹ Tiểu Trư một cái, tức giận
nói: “Làm sao ngươi có thể không có cốt khí như vậy! Đại ác nhân khen
ngươi một câu là ngươi đắc ý rồi!”
“Lải nhải dong dài lắm điều nói cái gì? Còn không mau đi lên? Chúng
ta trì hoãn không ít thời gian, phải mau chóng đi trở về rồi!” Doãn Tử
Chương tức giận nói.
“A a, lập tức tới!” Chu Chu nhanh chóng lên tiếng chạy tới, thái độ chân chó ân cần, so với Tiểu Trư tăng thêm một bậc. (tớ nào chủ đó ^_^)
Hai người sửa sang lại một phen rồi trở lại núi Thánh Trí, không làm
kinh động bất luận kẻ nào, phảng phất như chuyện gì cũng không có xảy
ra.
Đối với chuyện xảy ra mấy ngày nay, hai người tự mình báo cáo riêng
với sư phụ của mình, bất quá vẫn che giấu một phần, đối với Vưu Thiên
Nhận thì không hề đề cập tới chuyện bán đan dược, đối với Trịnh Quyền
thì che giấu chuyện từng thấy hắn xuất nhập kỹ viện, còn lại đều nhất
nhất khai báo rõ ràng.
Hai sư phụ đều là người thập phần bao che khuyết điểm, đối với chuyện Thành Khuê Bản cùng Tiếu Bách Luyện bị bọn họ giết chết một chút cũng
không có ý trách cứ nào, nếu như không phải là quan hệ đến mặt ngoài sự
hòa thuận hai phái, Vưu Thiên Nhận hận không thể khua chiêng gõ trống
thông báo thiên hạ, nhập thất đệ tử của mình vượt cấp khiêu chiến tu sĩ
Trúc Cơ kỳ thu hoạch toàn thắng chiến tích uy mãnh.
Đáng tiếc chính là, hai người trở lại trên núi cũng không có nhìn
thấy đại sư huynh trong truyền thuyết là Đề Thiền Thượng, nghe nói vì
vội vã gặp sư đệ sư muội, cho nên đặc biệt xuống núi đến phường thị phụ
cận tìm người, hai người Doãn Chu căn bản không có ở phường thị phụ cận
dừng lại qua, hắn tự nhiên cũng không gặp được, nhưng mà mấy ngày nữa
hắn tìm không được người, tự nhiên sẽ trở lại trên núi .
Vưu Thiên Nhận nhìn thấy Doãn Tử Chương đã cảm thấy an lòng với nghi
ngờ của lão, hòa nhã nói: “Qua hai tháng nữa chính là kỳ thi đấu đệ tử
ngoại môn của môn phái, con mặc dù là nhập thất đệ tử của ta, theo như
quy định cũng phải tham gia tỷ thí, nghe nói Ngẫu Nguyên Phong có hai
ngoại môn đệ tử đã thành công lên Trúc Cơ, còn phát ngôn bừa bãi rằng
chắc chắn thi đấu lần này là đệ nhất và đệ nhị. Hắc hắc, vi sư vốn có
chút bận tâm, nhưng hiện nay đã an tâm, con hãy cố gắng tu luyện, đi
thay vi sư tranh giành vị trí thứ nhất toàn thắng!”
Quy định của Phái Thánh Trí , trên nguyên tắc chỉ cần có thể thành
công lên Trúc Cơ, sẽ tự động trở thành đệ tử nội môn, chẳng qua nếu như
có ngoại môn đệ tử vừa lúc ở trước ngày thi đấu đạt được Trúc Cơ, như
vậy những đệ tử này vẫn có thể tham gia thi đấu. Ngoại môn đệ tử thành
công đạt Trúc Cơ trong thi đấu cũng chắc chắn đạt được thứ hạng mười
người dẫn đầu, nếu như bọn họ không chiếm giữ được danh sách mười đệ tử
nội môn trúng cử, đến lúc đó môn phái sẽ căn cứ xếp hạng lần lượt chọn
mấy người trở thành đệ tử nội môn.
Vưu Thiên Nhận dặn dò hết cho Doãn Tử Chương, liền nhìn lướt qua Chu
Chu đang ôm Tiểu Trư trong ngực đứng yên lặng bên cạnh, miễn cưỡng nói:
“Ngươi cũng thế, chú ý một chút, đừng ném đi mặt mũi của núi Ứng Bàng
ta.”
Nếu như không phải là Chu Chu có thiên phú luyện đan kinh người, Vưu
Thiên Nhận có khả năng đến nay cũng sẽ không cùng nàng nói nhiều một
câu, hiện tại nói như vậy, xem như đã coi nàng là người một nhà rồi.
Chu Chu vẻ mặt đau khổ gật đầu đáp ứng, trong lòng thì không cho là
đúng, nàng nửa điểm pháp lực cũng không có, ngoại trừ đi làm người lót
đường cho người, còn có thể làm cái gì?
Doãn Tử Chương liếc nhìn nàng nhưng không lên tiếng, mọi người bao
gồm cả hắn đều cho rằng, Chu Chu chính là mệnh lót đường, nhưng nàng có
thuật luyện đan cao siêu, nghĩ đến cho dù là lót đường, cũng không có
người còn dám khinh thị đuổi nàng.
Sự thật về sau chứng minh, bọn hắn đã đem hết thảy nghĩ rất đơn giản…
Núi Ngẫu Nguyên, Tô Lăng theo tằng tổ phụ Tô Kinh từ động phủ bước
chậm ra, nhớ tới mới vừa nghe được tin tức từ nơi tằng tổ phụ, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh sảo hiện ra một nụ cười âm tàn không
hợp với số tuổi.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía núi Ứng Bàng, nhẹ giọng nói: “Kẻ xấu xí
kia, ngươi rất nhanh sẽ biết, nơi này không phải là loại người phế vật
một chút pháp lực cũng không có như ngươi có thể ở , cho là có Doãn Tử
Chương che chở ngươi thì được mọi sự đại cát sao? Xem lúc ở trên lôi
đài, ai còn bảo vệ được ngươi!”