Edit: Kẹo
Beta: Sakura
Cách thức phân tổ của cuộc thi đấu vòng loại rất đơn giản
chính là rút thăm, một gã đệ tử Trúc Cơ đi tới trung tâm trên
đài từ trong tay chưởng môn Phù Ngọc nhận lấy một chiếc bình
ngọc, sau khi tiếng chuông vừa vang lên, thì mở nắp bình ngọc
ra, hướng miệng bình lên trời, hơn ngàn vệt sáng nhỏ từ trong
chiếc bình bay vọt ra hướng về phía đệ tử áo xám ở xung quanh
đài, mọi người chỉ cần tùy tiện nâng tay lên là có thể với
tới một cái.
Sau khi điểm sáng chạm vào tay sẽ thay đổi thành một con số
đỏ thẫm được in trong lòng bàn tay, mấy chữ cái này là đại
biểu cho số tổ mà các tên đệ tử sẽ được phân đến.
Doãn Tử Chương mở bàn tay ra nhìn, là tổ 12, còn Chu Chu thì là tổ 3.
Một chút nữa ở vòng thứ nhất là tám tổ lên lôi đài, vòng
thứ hai là mười sáu tổ, vòng thứ nhất Chu Chu lên lôi đài số
ba, còn Doãn Tử Chương vòng thứ hai lên lôi đài số bốn, hai bên
liền kề, Doãn Tử Chương vừa vặn đưa Chu Chu đến trên đài số ba.
Trước khi đến cũng đã kiểm tra bình Kim Tước tám mặt, đã
nhét linh thạch đầy đủ có thể chống đỡ được từ bây giờ tới
trời tối, Doãn Tử Chương kéo lỗ tai Chu Chu dặn dò khi nào
nàng nghe thấy tiếng chuông vang lên thì cái gì cũng đều đừng
động tới ngay lập tức đem bình Kim Tước tám mặt thả ra, sau đó đàng hoàng đợi ở chính giữa trên đài chờ đến lúc đánh xong
rồi, trọng tài tuyên bố kết quả mới được thu hồi nó.
Làm như vậy tuy không khác gì con rùa đen rúc đầu, rõ ràng
là mưu lợi hơn nữa lại mất thể diện, nhưng mà chỉ cần có thể đủ tiêu chuẩn vào trong trận chung kết, cũng không quan tâm
nhiều như vậy.
Trong lòng Chu Chu run sợ đi tới trên đài, một bộ dạng tiểu
tức phụ đang tìm chỗ người tương đối ít để đứng lại, hít một hơi thật sâu, vểnh tai chờ tiếng chuông vang lên.
Chu Chu sợ hãi rụt rè xen lẫn trong một đám đệ tử ý chí
chiến đấu sục sôi, tựa như tiên hạc chạy vào trong bầy vịt
hoang, rất chói mắt, đệ tử Trúc Cơ làm trọng tài bên sân nhìn
thấy, không tiếng động thở dài.
Hắn cũng lấy ở Chu Chu thứ tốt, vô cùng không muốn nàng bị
loại hay thậm chí là bị đuổi ra khỏi phái Thánh Trí, nhưng mà hắn thật sự không nhìn ra được nửa điểm hi vọng để nàng ấy
thành công vượt qua được kiểm tra.
“Đại Bỉ đệ tử ngoại môn vòng thứ nhất của cuộc thi vòng
loại chính thức bắt đầu!” Phù Ngọc ở trung tâm trên đài lớn
tiếng tuyên bố.
Cùng với một tiếng chuông vang lên, trên tám lôi đài có tiếng gào thét nổi lên bốn phía, các nhóm đệ tử phát huy tất cả
khả năng, các loại pháp thuật pháp khí bắn ra tán loạn các
tia sáng yếu ớt khiến người xem hoa cả mắt, dưới đài tiếng
kinh hô liên tiếp, tiếng ủng hộ vang lên thành một mảng.
Bởi vì trước khi Đại Bỉ bắt đầu đã xung đột một phen, nên
chỗ lôi đài số 3 của Chu Chu đương nhiên trở thành nơi được mọi
người rất chú ý, thậm chí có không ít người đều phỏng đoán
trong lòng có phải là Chu Chu sẽ bị đánh xuống đài đầu tiên
không.
Nhưng mà tiếng chuông mới vừa vang lên, mọi người lại không
nhìn thấy thân ảnh của Chu Chu – một đạo lông vũ màu vàng dệt
kim lộng lẫy của bình tám mặt tạo thành một bình phong hình
tròn bao quanh thành một vòng. Đem Chu Chu giam chặt chẽ ở bên
trong, ánh sáng màu vàng kim lưu chuyển, tất cả những công kích cố ý hay tình cờ hướng về Chu Chu đánh tới đều bị cản lại.
Các đệ tử trên đài vừa thấy trận chiến này, liền ngẩn
người lập tức đem mục tiêu chuyển hướng đến những người khác
ở bên cạnh, ngẫu nhiên trong một tổ này ngoại trừ năm đệ tử
của núi Ngẫu Nguyên. Còn lại những người khác ở dưới tình huống cho phép, thật ra thì cũng không muốn đi động tới Chu Chu.
Hơn hai mươi người hoặc là căn cứ vào thuộc cùng một ngọn
núi, hoặc là căn cứ vào quan hệ thân thiết ngày thường. Nhanh
chóng hợp lại chia thành mấy nhóm.
Năm đệ tử núi Ngẫu Nguyên là xui xẻo nhất, bởi vì biểu hiện mới vừa rồi của Tô Kinh ở trên đài, khiến đệ tử các núi còn
lại đối với bọn họ đều sinh ra ác cảm, cho nên bọn họ được ưu tiên trở thành đối tượng công kích.
Năm đệ tử này chỉ có một Luyện Khí kỳ tầng bảy. Hai Luyện Khí kỳ tầng ba, một tầng năm cộng thêm một tầng hai. Mọi
người ở đây liên thủ rất nhanh đã bị đánh ra khỏi lôi đài đầu
tiên.
Tô Kinh ở trên trung tâm đài nhìn thấy một màn này, tức giận đến xanh mặt, nhìn chằm chằm vào Trịnh Quyền không mặn không
nhạt nói: “Trịnh trưởng lão thật sự là rất xa xỉ, bảo khí để cao túc (tôn xưng học trò của người khác) dùng cũng là trung
phẩm, chẳng trách lại có tự tin như vậy, bội phục bội phục!”
Trịnh Quyền căn bản không biết trên người Chu Chu còn có bảo
bối như vậy, vốn là hắn còn có chút ảo não vì chưa cho Chu
Chu thêm vài món pháp bảo hộ thân, bây giờ vừa nhìn thấy, nhất thời yên tâm hơn, cười lạnh nói: “Cũng tạm được. Vật này
thích hợp cho tiểu cô nương chơi đùa cũng không khác biệt lắm,
lại luôn luôn có một ít người tiểu nhân vô sỉ muốn mưu toan
tính kế thầy trò chúng ta, đao thương dễ chặn ám tiễn khó
phòng a.”
Tô Kinh tức giận đến phẫn nộ. Ông cũng có một hai kiện bảo
khí trung phẩm! Thường ngày cũng không cam lòng bỏ ra sử dụng,
vậy mà Trịnh Quyền lại có thể tiện tay đưa cho một phế nha
đầu “Chơi đùa”. Quả thực là khinh người quá đáng!
“Hai vị tổ sư, Môn Phái Đại Bỉ vốn là vì chọn lựa ra đệ tử ưu tú, nhưng có người lại sử dụng pháp bảo để ăn gian, thì
không khỏi quá không công bằng, làm tổn hại đến ý định ban đầu của tỷ thí!” Tô Kinh nghiêm mặt nham hiểm trần thuật nói.
Vốn là ông muốn, khiến cho xú nha đầu này không đủ tiêu
chuẩn vào được trận chung kết thì sẽ có cớ đuổi nàng ta ra
khỏi môn phái, thuận thế chọc tức khiến Trịnh Quyền rời đi,
nếu như nàng ta may mắn vào được trận chung kết, vậy thì người của ông vừa vặn nhân cơ hội đem nàng “Giết nhầm” ở trên lôi
đài, đến lúc đó Trịnh Quyền đương nhiên sẽ cùng phái Thánh
Trí đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng hôm nay trên tay xú nha đầu này
lại có pháp bảo phòng ngự như vậy, thì kế hoạch của ông
chẳng phải là sẽ ngâm nước nóng sao?
Tư Biện Thái đã lén lút có thỏa thuận cùng với ông, cộng
thêm đề nghị của Tô Kinh lại hợp lý, cho nên không đợi Phù Ngọc lên tiếng, đã lập tức nói: “Đúng vậy! Cuộc thi sơ tuyển này
bình thường, đúng là các đệ tử ở trong trận chung kết đều
phải cấm sử dụng pháp khí phòng ngự, nếu không thì ỷ vào sự lợi hại của pháp khí để đứng thứ nhất mà không phải là do
có năng lực sao?”
Phù Ngọc cũng phát khổ, chuyện này quả thật là đuối lý, cho
dù ông có muốn thiên vị cũng đều không thiên vị được.
Trịnh Quyền hừ một tiếng cười, lười nói nhiều lời. Dù sao
nếu như phái Thánh Trí muốn đuổi Chu Chu ra ngoài, thì ông sẽ
dẫn nàng đi cùng là được, không lo sẽ không có chỗ dừng chân,
ông đã đồng ý với “Nàng” phải chiếu cố Chu Chu thì cũng sẽ
không nuốt lời.
Nghĩ đến cũng buồn cười, ngày đó Chu Chu tới vái gia nhập
bọn họ, thật ra thì ông đã từng nghĩ tới lợi dụng Môn Phái
Đại Bỉ để đuổi nàng ra ngoài – trước đó cho nàng hi vọng sau
đó sẽ triệt để đem nàng đánh vỡ thành hạt bụi, vào lúc ấy
ông muốn dùng cách thức này để đem phẫn uất cùng không cam
lòng trong lòng mình phát tiết ra thật tốt. Đến lúc đó Doãn
Tử Chương đã là đệ tử nhập thất của Nguyên Anh tổ sư, tuyệt
đối sẽ không theo nàng cùng rời đi, mà làm đệ tử bị trục
xuất, thì nàng ngay cả quyền làm đầy tớ tùy tùng để ở lại
trên núi cũng không có.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào, oán hận cùng không
cam lòng của hắn từng giọt từng giọt đã tiêu tan đi rồi, dần
dần ông đã có thói quen cùng Chu Chu thảo luận thuật luyện đan, nhìn bộ dạng bị làm khó không giải thích được mà vắt hết
óc suy nghĩ, hưởng thụ việc nàng một mực cung kính gọi mình
là sư phụ, cảm giác hài lòng đối với mình nói gì nghe nấy,
thích nàng cẩn thận nấu thức ăn, thậm chí lại bắt đầu lo
lắng nàng bị những người khác khinh bỉ bắt nạt. . . .
Ông không dám xác định mình không còn vì chuyện lúc trước
mà oán hận đố kỵ với Chu Chu, nhưng mà ông biết ông sẽ không
bỏ mặc khi thấy nàng gặp chuyện không may, sẽ không tùy ý để
một mình nàng không có chỗ nương tựa, sống đầu đường xó chợ.
Đã chuẩn bị xong cùng tiến thoái với Chu Chu, trước mắt mấy
tôm tép nhãi nhép này lại coi là thứ gì? Trịnh Quyền bĩu môi, xác nhận Chu Chu ở bên kia sẽ không có chuyện ngoài ý muốn
gì, thì dứt khoát dựa vào lưng ghế dựa bắt đầu nhắm mắt
dưỡng thần.
Các lôi đài trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, lục tục
công bố kết quả cuộc thi, Chu Chu nghe được người trọng tài bên
lôi đài tuyên bố mình thắng lợi vào vòng trong, đấm đấm chân
đang đứng có chút như nhũn ra, đem bình Kim Tước tám mặt thu
hồi, đi theo phía sau mấy người thắng còn lại đi xuống lôi đài, dự định nhìn sang sân của Doãn Tử Chương một chút.