Nga Mỵ

Chương 199: Chương 199: Đáp án trong chiếc vòng tay đồng




Chu Chu nghĩ còn cần xin hắn buông tha cho sư huynh sư tỷ, vì vậy nịnh nọt: “Sẽ không có cô gái nào không thích.”

Cũng coi như là một câu nói thật.

Quả nhiên Yêu hồ vui như mở cờ trong bụng, sau một lúc lâu lại chuyển về sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ngươi cũng đừng thích ta, ta chỉ thích mỗi A Thấm thôi.”

Chu Chu muốn phun máu, sao nàng lại gặp tên cuồng tự kỷ thế này!

“Vậy… ngươi cũng đã kể xong chuyện rồi, thả sư huynh sư tỷ của ta được không?” Chu Chu cảm thấy tâm tình của Yêu hồ lúc này khá tốt, có lẽ sẽ không từ chối nàng.

Quả nhiên Yêu hồ sung sướng gật đầu, tiếp theo lại xấu xa cười rộ lên.

“Ta dẫn ngươi đi xem bí mật của sư huynh ngươi, thế nào?”

Nhìn nụ cười không có ý tốt của Yêu hồ, Chu Chu thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn gặp sư huynh, bí mật của huynh ấy, lúc huynh ấy tự nguyện nói thì ta cũng sẽ biết.”

“Ngươi thật là khờ đến đáng yêu.” Yêu hồ túm cổ tay nàng tính kéo nàng chạy đi, lần này lại cảm thấy dưới tay có thêm một cái vòng, vừa rồi hắn chỉ túm qua cánh tay phải của Chu Chu, cho nên không chú ý trên cổ tay trái của nàng có một cái vòng.

“Ồ”, Yêu hồ giơ cổ tay trái của nàng lên ngang mắt, chăm chú nhìn một hồi, sau đó chậc chậc thở dài: “Thì ra là thế! Ta đã nói! Pháp lực tu vi của ngươi đã chạy tới nơi nào?! Hóa ra bí mật nằm ở chiếc vòng tay này!”

Chu Chu rất bối rối, muốn biết nhưng sợ phải biết, nhưng nếu nàng có thêm chút thực lực, gặp chuyện gì tối thiểu cũng không liên lụy đến nhóm Doãn Tử Chương.

“Có muốn biết là bí mật gì không?” Cặp mắt hồ ly của Yêu hồ chớp động lên mị hoặc và giảo hoạt, giống như có thể nhìn thấu tâm sự của Chu Chu.

“Muốn.” Chu Chu cắn răng nói.

Tâm tình Yêu hồ rất tốt, không thừa nước đục thả câu, gõ cái vòng tay bằng đồng kia nói: “Nguyên anh của ngươi, kể cả mộc linh căn và pháp thuật hệ Mộc của ngươi đều giấu trong chiếc vòng tay này. Ta bắt đầu hiếu kỳ với thân phận của ngươi rồi, ngươi nhất định là nhân vật trọng yếu của Đan tộc, mới được hiến tế truyền thừa như vậy, chưa đến hai mươi mà đã là Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rồi, còn có thể tách ra được mộc linh căn, hắc hắc! Cũng chỉ có Đan tộc mới tách ra được.”

Năm đó Yêu hồ đi theo bên người Phần Bích Thấm, Phần Bích Thấm lại là nhân vật hàng đầu Đan tộc, bí mật của Đan tộc mà hắn biết thậm chí còn nhiều hơn một số trưởng lão của Đan tộc, tình huống của Chu Chu chỉ cần phân tích thêm một chút, thì hắn có thể đưa ra được kết luận.

Chu Chu nghe đến căng não, như có cái gì đó ẩn hiện trong đầu, nàng như hiểu ra tất cả lại thấy như chưa hiểu gì cả, sắc mặt trắng bệch như tuyết trong tích tắc.

“Kỳ lạ, lẽ ra Đan tộc tốn nhiều công sức bồi dưỡng ngươi như vậy, sao có thể để ngươi thành cái dạng này lưu lạc ra ngoài?” Yêu hồ khó hiểu lắc lắc đầu.

Bởi vì Đan tộc đã bị hoàng tộc Đan quốc đánh tan, chỉ còn trên danh nghĩa thôi!

Chu Chu nghĩa tới những lời đồn vụn vặt về Đan quốc nghe được trên đường đi lần này, thêm những lời của Yêu hồ nữa, nàng gần như có thể xác định rồi. Nàng xuất thân từ Đan tộc, kẻ muốn đối phó nàng là người hoàng tộc Đan quốc, thân phận của nàng ở Đan quốc càng trọng yếu, độ nguy hiểm càng cao.

Còn có hiến tế truyền thừa, nói cho rõ một chút, thì là Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trả giá bằng tính mạng, chuyển dời pháp lực suốt đời của mình sang người khác, loại bí pháp này chẳng những có rất nhiều hạn chế mà tính nguy hiểm còn rất cao, không phải tùy tiện một hai Tu sĩ Nguyên Anh tự nguyện hi sinh mà thành được.

Nguyên lí của mộc linh cũng tương tự như hỏa linh, nàng đã có hỏa linh là tiểu trư, trong vòng tay còn phong ấn một mộc linh khác… nàng nguyên chính là Tu sĩ song nguyên anh vạn người mới có một!

Nàng mới chưa tới hai mươi, vậy… rất có thể, có hai Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Đan tộc hi sinh tính mạng hiến tế vì nàng! Đây là món quà nặng nề!

Nàng không phải con nít ngây thơ, tặng như thế chỉ thể hiện cho một thứ – trách nhiệm của nàng cũng nặng nề như vậy!

Yêu hồ trông dáng vẻ Chu Chu như vừa bị đâm cho một nhát, sinh ra sự không đành lòng. Trong mắt hắn, Chu Chu trông na ná A Thấm, hắn không muốn thấy dáng vẻ nàng khổ sở sợ hãi, suy yếu tái nhợt, vì vậy đưa tay khẽ vuốt mặt nàng, nói: ”Không cần sợ, tình hình hiện giờ của ngươi, thiên hạ này trừ ta ra, không ai có thể nhìn thấu diện mạo thật của ngươi, cẩn thận một chút thì sẽ không sao.”

Chu Chu gật gật đầu như khúc gỗ, nói khẽ: “Ngươi dẫn ta đi tìm sư huynh sư tỷ…”

“Nếu để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, nhất định sẽ nghĩ ngươi bị ta bắt nạt rồi.” Yêu hồ nhướn mày nói.

Giờ trông Chu Chu thật sự thảm hại, mắt khóc đến sưng đỏ, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ.

Dựa vào tu vi hiện tại thì Yêu hồ không sợ đám Doãn Tử Chương, Chu Chu biết là hắn có ý tốt, không muốn nàng khó xử, cho nên nghe lời mà sửa sang quần áo, lau mặt cho sạch rồi mới theo hắn.

Thái độ của Yêu hồ khiến nàng yên tâm, tuy mạnh miệng nhưng cũng không có bao nhiêu địch ý với họ. Xuất phát từ góc độ thực tế mà nói, hắn cũng coi như một nửa là người Đan tộc, thế nào thì cũng sẽ cho người đồng tộc là nàng chút mặt mũi, hơn nữa hắn còn đang tính tìm người của Đan tộc luyện chế giúp Đại luân hồi đan đấy.

Quang cảnh trước mắt khẽ chớp động, hiện ra cảnh sắc mọi người nhìn thấy lúc mới vào động – đại môn bạch ngọc và bia đá xanh cao ngất, chỉ là trên tấm bia này là mấy chữ to bằng mực đường hoàng khí khái: “Cầm Hoàng lăng”.

Yêu hồ thấy Chu Chu nhìn chằm chằm vào ba chữ to kia, đắc ý nói: “Năm đó A Thấm là Luyện Đan Sư nổi danh nhất trên đại lục Tấn Tiềm, tuy chưa đột phá Đại Thừa kỳ, nhưng dù là tu sĩ đại thừa gặp nàng cũng phải tôn xưng một tiếng Cầm Hoàng! Nếu không phải vì ta, có thể giờ nàng đã đột phá Đại Thừa phi thăng thành thánh rồi…”

Tim Chu Chu khẽ rung lên, nếu như nàng cũng cứ lẩn tránh như vậy, có khi nào một ngày nào đó sẽ giống như Yêu hồ, làm liên lụy đến những người thân yêu nhất của mình chịu tai họa bất ngờ?

Đẩy ra cánh cửa bạch ngọc, bồn người nhóm Doãn Tử Chương đang ngồi khoanh chân dưới đất, trừ họ ra không còn ai khác, người của phái Ẩn Hàng và Điểm Hâm không biết đã đi đâu, mà Chu Chu cũng chẳng quan tâm họ đi đâu.

Vẻ mặt bốn người đều khổ sở như đang thấy cái gì đó rất khủng khiếp, trong đó Doãn Tử Chương là khổ nhất.

Người hắn như vừa được vớt từ trong nước ra, toàn thân bị mồ hôi làm ướt sũng, mặt lúc đỏ lúc trắng, cau mày, có khi nghiến răng nghiến lợi, đáng sợ nhất chính là, Chu Chu thấy hắn đang khóc!

Khóe mắt hắn chảy ra một giọt nước mắt, Chu Chu nhìn rất rõ, thật sự là nước mắt. Bình thường, cho dù chặt đứt xương cốt kinh mạch toàn thân hắn hắn cũng sẽ không rơi nửa giọt nước mắt đâu.

Chu Chu đưa một tay túm áo Yêu hồ, hoàn toàn quên mất giờ hắn là yêu thú cấp tám thực lực mạnh hơn nàng rất nhiều, gào lớn: “Ngươi làm gì với hắn vậy? Mau dừng lại đi!”

Yêu hồ cười đến là mị hoặc, nói: “Ngươi có muốn biết hắn đã trải qua chuyện gì không? Có quan hệ đến bí mật của hắn đấy!”

Chu Chu sốt ruột đến lạc cả giọng nói: “Ta chẳng muốn nghe bí mật gì, ta chỉ muốn hắn bình an vô sự, ngươi đã đồng ý với ta là sẽ không hại bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.