Nga Mỵ

Chương 323: Chương 323: Đập phát chết Nguyên Anh luôn




Hai tu sĩ Nguyên Anh trước khi đến thì Lâm đại gia, Lâm Tam gia liên tục bàn giao, nhắn nhủ: trên tay Doãn Tử Chương có tiên khí, phải tốc chiến tốc thắng, dựa vào tốc độ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đối mặt giết hắn luôn, để tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng tốc độ Doãn Tử Chương so với hắn tưởng tượng lại nhanh hơn nhiều, hai người hợp lực tiến công, ngoại trừ lần mở đầu tập kích kia, thế mà chỉ có mỗi lần đó là đánh trúng hắn thành công.

Tiểu tử thúi này thật sự chỉ có Kết Đan kỳ sao? Ít nhất tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ phải gấp hơn 10 lần so với tu sĩ Kết Đan kỳ, cho dù tiểu tử này tu luyện bí pháp gia tốc, có thể tăng lên gấp ba đã là cực hạn, làm sao có thể đạt tới tốc độ ngang với bọn họ?

Bọn hắn nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không nghĩ tới, Doãn Tử Chương vừa rồi nuốt vào cái bình đan dược kia cũng không phải là chỉ là tác dụng chữa thương, bên trong còn có một viên Khinh Ảnh đan lục phẩm cùng với vài viên Tụ Nguyên đan, Khinh Ảnh Đan đủ để trong vòng nửa canh giờ tăng chân nguyên của tu sĩ, tốc độ vận hành cùng với năng lực cảm giác lên mười lần, mà Tụ Nguyên Đan thì có thể cung cấp lượng lớn nguyên lực, để cho người sử dụng trong thời gian ngắn sinh lực vô cùng.

Nếu là tu sĩ Kết Đan khác đồng thời sử dụng hai loại đan dược có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng, nhưng khí lực bản thân của Doãn Tử Chương đã là cấp bậc tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngày thường ăn vào đều là yêu thú linh dược, năng lực thừa nhận của thân thể đối với mãnh dược cao hơn tu sĩ Kết Đan bình thường rất nhiều, ngược lại càng có thể phát huy bộ dạng thân thể ưu thế vượt cấp này.

Một lọ hỗn hợp vài loại đan dược ở bên trong, hơn nữa loại tổ hợp này còn không chỉ một bình, cũng chỉ có luyện đan thiên tài Chu Chu bạo tay luyện đan, coi yêu thú làm thức ăn mới làm được như vậy.

Đan dược lục phẩm đối với ngoài tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói đều cực kỳ hiếm có, Chu Chu lại chỉ cần có thể gom góp đủ dược liệu, một lò ít nhất có thể xuất ra vài viên.

Mấy người đồng môn bọn họ tài lực hùng hậu, đại bộ phận tiền đều là đưa Chu Chu mua sắm linh dược tốt, tùy tiện một người trên người đều ít nhất bảy tám loại trên đan dược ngũ phẩm, nói ra cho dù Đạo Quân Nguyên Anh của tam đại tông môn đều bị hâm mộ không thôi.

Thời điểm kịch chiến, trong chốc lát cũng đủ để định sinh tử, nếu như tách đan dược ra từng lọ từng lọ, rất có thể còn không có bổ sung hết thì đã bị đối phương tiêu diệt rồi.

Trong thời gian chừng vài hơi thở, hai gã tu sĩ Nguyên Anh đã đối với Doãn Tử Chương hạ sát thủ hơn mười lần liền, hiểm lại càng hiểm đều bị hắn tránh khỏi, hai người không khỏi có chút tâm phù khí táo (phập phồng không yên). Nơi này là địa bàn Chiêu Thái tông, nếu bị người khác phát hiện bọn hắn làm việc này chẳng khác nào khiêu chiến vị Đại Thừa kỳ Lão tổ tông Chiêu Thái Tông quyền uy kia, phiền toái lớn rồi.

Toàn thân Doãn Tử Chương tràn ngập năng lượng, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng cơ hồ như là của mình, duy nhất tiếc nuối chính là tu vi của hắn có hạn, lực công kích quá yếu, dù cho đánh trúng đối phương cũng không cách nào tạo thành bao nhiêu thương tổn, ngược lại dễ dàng cho đối phương có cơ hội phản kích.

Vừa rồi đối phương tập kích một trảo kia kỳ thật đã làm hắn bị nội thương không nhẹ. Hắn ăn vào đan dược cũng chỉ có thể tạm thời áp chế thương thế, lại đến một trảo nữa thì nhất định hắn sẽ chết!

Càng kéo dài thì dược lực yếu ớt hao hết, hắn cũng chỉ còn đường chết. Doãn Tử Chương tiếp xúc Cơ U Cốc thủ đoạn có thừa, đã phát giác một vùng đất bị người ta dùng pháp trận ngăn cách, người bên ngoài chỉ sợ rất khó phát giác động tĩnh tại đây. Chỉ có liều mạng!

Doãn Tử Chương tâm niệm vừa động, trên tay Tủy Băng Thạch Bồ Đoàn hóa thành một tấm chắn ba thước trong suốt, tiên khí hạ phẩm Thiên Tinh Như Ý luôn được giấu trong tay áo cũng biến thành một thanh dao găm trong suốt, hơn nữa hắn dùng pháp lực hàn băng thúc dục triệt để ẩn vào vô hình.

Băng Hỏa Thần Vương lưu lại một thanh Thiên Tinh Như Ý này, đặc tính lớn nhất là đã có sẵn đặc tính “băng ẩn”, trong hoàn cảnh rét căm căm sẽ hoàn toàn ẩn hình.

Doãn Tử Chương một bên trốn tránh hai gã tu sĩ Nguyên Anh điên cuồng công kích, một bên dần dần giảm bớt tốc độ, toàn lực thi triển pháp lực. Không gian nho nhỏ lập tức trở nên lạnh như băng.

Trong đó một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ không biết hắnta muốn làm cái gì, nhưng là vô số kinh nghiệm thực chiến nói cho hắn biết, sống chết trước mắt như vậy, địch nhân sẽ không làm chuyện vô vị, Doãn Tử Chương phân ra pháp lực làm cho nhiệt độ vùng này chợt hạ, tất có cổ quái.

Hắn cắn răng một cái, cũng mặc kệ thân phận gì không thân phận, hai tay kết ấn hét lớn một tiếng “Cấm” !

Một cỗ pháp lực khổng lồ chấn động phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến) dũng mãnh lao tới Doãn Tử Chương, mặc dù tốc độ Doãn Tử Chương nhanh, nhưng đối với phạm vi công kích quá lớn, dùng hết toàn lực cũng không trốn đi được nơi nào, trong lúc nguy cấp hắn vô thanh vô tức thả ra Thiên Tinh Như Ý…

Pháp lực của đối phương mang theo lực giam cầm cường đại, trừ phi Doãn Tử Chương có pháp lực tương đương, nếu không thì sẽ không có cách nào giãy giụa, toàn bộ thân thể hắn bị định thân pháp, đông cứng lại giữa không trung, Tủy Băng Thạch biến ảo thành tấm chắn thủy tinh một mực ngăn trở đầu mặt ngực bụng chỗ hiểm của hắn, nhưng là phía sau lưng lại không có đề phòng.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác vui mừng quá đỗi, từ phía sau Doãn Tử Chương, một quyền hướng tới eo bụng vị trí đan điền của hắn hạ thủ.

Mắt nhìn mình cùng Doãn Tử Chương khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ cần một xích (0,33m) nữa là có thể đánh trúng Doãn Tử Chương, đánh nát Kim Đan của hắn, tại trên người hắn đánh xuyên một cái lỗ thủng lớn, tu sĩ Nguyên Anh kia không được nhịn nhẹ nhàng thở ra… Rốt cục giải quyết xong tiểu tử này rồi!

Nhưng mà cái khẩu khí kia còn chưa nhả ra hoàn toàn thì bỗng nhiên ngực bụng mát lạnh, tóc gáy hắn toàn thân dựng lên, một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng lập tức bao phủ lấy hắn.

Doãn Tử Chương như cũ không hề phòng bị đưa lưng về phía hắn, hai tay của hắn còn cầm lá chắn thủy tinh, hắn ta bị thuật Cân Cốt của đồng bạn mình khống chế nên không có khả năng có thừa lực công kích của mình… Trong chớp mắt, trong đầu tu sĩ Nguyên Anh hiện lên vô số ý niệm, thậm chí không thèm để ý bộ vị sơ hở kia, đã lựa chọn thuận theo trực giác nguy hiểm của chính mình nhanh chóng thối lui về phía sau.

Doãn Tử Chương dùng bản thân mà bố trí xuống bẫy rập tử vong, há lại có thể để cho hắn ta tránh thoát?

Tu sĩ kia sắp nhanh chóng thối lui, thì đã có cảm giác lạnh buốt giữa ngực và bụng, hóa thành một cỗ đau nhức kịch liệt, trước mắt hắn một mảnh máu thịt tràn ngập.

Hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh đó! Trong lúc bối rối, hắn cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình… chẳng biết từ lúc nào phần bụng của hắn đã bị xuyên thủng, miệng vết thương không lớn nhưng không phát hiện ra hung khí, đáng sợ chính là hắn vất vả mấy trăm năm tu thành Nguyên Anh, lại bị cái hung khí kia im ắng không phát ra hơi thở chui vào giữa ngực và bụng hắn, trong khoảng khắc quấy đến nát bấy!

“Ah!” Tu sĩ kia phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, ngửa mặt ngã lật ra sau.

Hung khí trong cơ thể cắn nát Nguyên Anh của hắn như vào chỗ không người, cực kỳ nhanh chóng hướng bên trên đâm xuyên, cũng đâm rách trái tim của hắn.

Trước khi tu sĩ kia tắt thở thì cũng thấy được hung khí lấy tính mạng đang kích xạ từ lồng ngực hắn.

Bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể hắn nên Thiên Tinh Như Ý hóa thành dao găm thi thoảng hiện ra hình dáng của nó, máu tươi văng ra khắp nơi nhưng thanh dao băng vô hình đó lại không hề dính một giọt máu nào

Đột nhiên bị đập một phát chết luôn, tu sĩ Nguyên Anh đến chết cũng không hiểu, cái dao găm trong suốt đáng sợ này đến tột cùng là như thế nào vô thanh vô tức tới gần hắn, tại sao hắn lại không có cảm giác tí nào cả?

Mặc dù nó có thể ẩn nấp hình thể, nhưng thời điểm công kích có lẽ nó cũng sẽ bộc lộ ra khí tức của pháp bảo, tại sao hắn không cảm giác được?

Hắn bị chết thật oan! Tu sĩ kia trừng lớn hai mắt đỏ ngàu, ngửa mặt té trên mặt đất, thần hồn thoát thể mà ra, còn chưa ẩn núp bỏ trốn, đã bị một cái ra tay đột nhiên triệt để tiêu diệt.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ! Hóa ra tiểu tử kia có tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn núp bên người! Tu sĩ kia không kịp hối hận, triệt để hồn phi phách tán, bị chết đến không thể chết lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.