Vị trí mà cô gái áo
đen đang đứng, chính là chỗ mà ngày đó Chu Chu rơi xuống, ban đầu nó chỉ là một
phiến đất khô cằn không có sự sống, nhưng bây giờ cây cỏ lại rất sum xuê, thật
giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng bỗng có cảm giác liền quay đầu về
một hướng khác, nhẹ nhàng nói rõ “Cám ơn” liền cũng không quay đầu lại mà ẩn
thân vào bên trong rừng tùng, giấu đi thân ảnh.
Trăng vén mây mà ra,
ánh trăng sáng rơi đầy mặt đất, ngay tại vị trí mà cô gái áo đen đứng trước khi
đi liền hiện ra một thân ảnh phiêu dật, đó chính là Trịnh Quyền.
Cũng trong thời gian
đó, Doãn Tử Chương đang ở chỗ của mình ngồi xuống điều tức, Chu Chu ôm Tiểu Trư
ở trong đan phòng một lần lại một lần luyện tập tuyệt chiêu, Đề Thiền Thượng
cũng tập trung tĩnh khí chuẩn bị bùa hộ thân cho Chu Chu. . . . . .
Ngày kế tiếp mọi
người đúng giờ đến hội trường thi đấu, phát hiện người đến đây xem cuộc
chiến nhiều hơn hẳn hôm qua, thậm chí ngay cả đệ tử nội môn Trúc Cơ kỳ vừa đi
ra ngoài lịch lãm không lâu cũng đều trở về gấp để xem chuyện náo nhiệt như
vậy.
Hầu như tất cả mọi
người đem ánh mắt phóng đến trên người Doãn Tử Chương cùng với hai gã đệ tử
Trúc Cơ kỳ của núi Ngẫu Nguyên, tất cả mọi người cảm thấy, ba tên đầu tiên tất
nhiên là từ ba người này mà quyết định ra.
Những người ủng hộ
Chu Chu cũng không ít, một tiểu cô nương không có chút pháp lực căn cơ nào lại
có thể liên tiếp thắng năm trận để vào được chung kết tái chiến, đây chính là
một chuyện rất lớn.
Năm trận tỉ thí kia
hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, ba trận đầu là đối thủ chủ động nhận
thua, không hề nhiều lời, hai trận cuối cùng cũng là do Chu Chu ỷ vào pháp bảo,
bùa, xuất thủ toàn chiêu thức kì quái mà thắng, tất cả mọi người rất muốn biết,
hôm nay Chu Chu có thể lại xuất ra những chiêu thức quái lạ khác hay không,
hoặc là trực tiếp nhận thua rút lui khỏi cuộc thi .
Thật ra thì cho dù
hôm nay nàng có nhận thua đi nữa, mọi người cũng sẽ không xem thường nàng.
Thuật nghiệp ( sự nghiệp tu luyện pháp thuật) phát triển, người ta tùy tùy tiện
tiện có thể luyện ra cả đống lớn linh đan phẩm chất thượng đẳng, phái Thánh Trí
trừ Trịnh trưởng lão, không ai có thể có thể làm được.
Không ít đệ tử tỉ mỉ
phát hiện, trung tâm trên đài kia không thấy hai người tu sĩ Nguyên Anh trung
kì đến từ bên ngoài, thậm chí cả chỗ bọn họ cũng bị bỏ lại. Đám người Phù
chưởng môn tinh thần sảng khoái giống như không có sự ủ dột cứng nhắc của hai
ngày trước, Tô Kinh nhìn qua vẻ mặt bình thản, giống như không có chút lo lắng
nào vì những vị cao tầng ở Tông môn kia bỏ đi mà ủ rũ.
Hai ngày trước Trúc
Phong trưởng lão Lưu Nguyên Đồng còn mắt đi mày lại với Tô Kinh, nhưng hôm nay
dường như lại cố ý gây bất hòa với Tô Kinh, rất ý vị mà cùng đám người Phù
Ngọc, Tăng Phát Cố, Kinh Lệ bắt chuyện.
Tâm tình Chu Chu rất
khẩn trương, cũng không chú ý đến sự biến hóa trên trung tâm trên đài, lại càng
không nghĩ đến hai tu sĩ Nguyên Anh kia rời đi có liên quan đến nàng, nàng chỉ
biết là có thể thực hiện được nguyện vọng hay không thì phải xem hôm nay thế
nào rồi!
Trận chung kết chỉ
có hai mươi bốn người có tư cách tham gia, vòng thứ nhất chính là sáu đôi tuyển
thủ lên sân chia ra thi đấu .
Chu Chu và Doãn Tử
Chương cũng lên đài từ vòng thứ nhất, Chu Chu ở lôi đài số 6. Đối thủ là Chân
Bi là đệ tử Luyện Khí Kì tầng chín của Thái Trúc Phong.
Chân Bi thấy mình
rút trúng người giao đấu là Chu Chu, dường như vô cùng vui vẻ mà lập tức cười
ra tiếng, những đệ tử khác cũng rối rít quăng ánh mắt hâm mộ tới chỗ hắn, vận
khí này quả thật không phải là tốt bình thường a!
Ở lôi đài số 4 đệ tử
Cương Chủy Phong rút trúng người đối chiến là Doãn Tử Chương thì tâm tình ngược
lại với Chân Bi. Vẻ mặt như đưa đám, dường như đang ở tại chỗ mà chửi má nó,
tất cả mọi người cũng dùng ánh mắt vô cùng đồng tình mà đánh giá hắn, trận này
căn bản hắn thua chắc chắn rồi.
Chân Bi đi lên đài,
tâm tình rất tốt mà hướng về phía Chu Chu cười cười nói: “Chu sư tỷ đắc tội.”
Khẩu khí dường như chắc
chắn rằng mình sẽ thắng. Chẳng qua Chu Chu trông coi đan phòng, rất được các đệ
tử của các núi yêu quý, hàng ngày mình cũng có chuyện nhờ cậy ở chỗ nàng nên
thái độ vô cùng ôn hòa khách khí.
Chu Chu nhìn thấy
đối thủ của mình là hắn, thật ra thì cũng rất vui vẻ, nàng đã nhờ người đi nghe
ngóng, Chân Bi có ba linh căn là Kim, Thủy, Thổ, tu luyện pháp thuật hệ Hỏa
cũng không quá mạnh mẽ, trên tay mình vừa lúc lại có đồ rất tốt thích hợp để
đối phó với hắn.
Chu Chu dừng lại vui
mừng trong lòng, đối với hắn chân thành nói: “Chân sư đệ đem hết toàn lực ra,
ta cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Nàng hoàn toàn có
thể yếu thế sau đó hành động bất ngờ mà đánh hắn xuống lôi đài, tuy nhiên Chân
Bi con người này cũng không được coi là xấu. Tỷ thí lần này đối với hắn cũng
rất quan trọng, cho nên nàng cũng không muốn hướng đến một người không có ác ý
với mình khiến cho hắn có tâm tư cầu thắng.
Đáng tiếc là ý tốt
của nàng Chân Bi lại không coi vào đâu, hắn cũng đã nghe nói chuyện Chu Chu làm
sao có thể thủ thắng ở hai trận chung kết cuối cùng, chiêu số như vậy nếu hắn
cố tình đề phòng thì căn bản cũng sẽ không có chuyện gì .
Hắn đã quyết định
chủ ý, không thể quá gần Chu Chu, tất cả đồ vật của nàng ném ra đều tận lực
không để chúng tới gần người, tốc chiến tốc thắng mà đánh nàng rớt xuống đài
thật nhanh!
Tranh tài vừa bắt
đầu, Chân Bi liền thi triển sở trường của mình là thế kiếm thiên la địa võng,
dùng linh khí phối hợp với pháp khí phi kiếm trên tay nháy bắn biến hóa ra hàng
trăm chuôi lợi kiếm có ngân quang chợp động hướng về phía Chu Chu mà đánh tới,
những phi kiếm này có thật có giả, cho dù là đối thủ đồng cấp cũng không có
cách nào phân biệt được, thanh thế kinh người khiến cho những người dưới đài
nhất thời vang lên một mảnh kinh hô tán thưởng.
Đề Thiền Thượng cùng
với những đồng môn khác đặc biệt tới ủng hộ Chu Chu hầu như đều đồng thời thở
dài một tiếng, thậm chí có chút nghiêng đầu đi không đành lòng nhìn, cho dù là
tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín trong thời điểm gấp gáp như vậy cũng không có cách
nào phân biệt thật giả những phi kiếm này được, muốn hoàn toàn tránh thoát tập
kích của tất cả các phi kiếm chính là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nếu
như là đối với loại cường nhân như Doãn Tử Chương còn có thể dùng mạnh mẽ đối
kháng với mạnh mẽ, không cần phân biệt thật giả mà trực tiếp đánh bay phi kiếm
kia đi ,nhưng là Chu Chu. . . . . . Ai!
Song chuyện kỳ quái
xảy ra, Chu Chu dường như chính là loại người trời sinh có thể nhìn thấu được
ảo thuật, liền nhanh chóng trái tránh phải tránh, mặc dù có chút ít chật vật
nhưng cũng không có một thanh phi kiếm thật nào có thể đánh trúng nàng, ngược
lại nàng còn có thời gian rảnh rỗi mà lấy ra một vò gốm sứ từ trong túi trữ vật
ném về phía Chân Bi.
Chân Bi đề phòng
nhất chính là đồ mà nàng ném ra, lập tức tách một thanh phi kiếm ở giữa không
trung đánh vỡ vò gốm sứ kia.
Vò gốm sứ vừa vỡ
liền có vô số hạt giống cùng với nước thuốc ào ào chảy ra, tất cả đều vẩy vào
giữa trung gian của lôi đài.
Những thứ hạt giống
kia thấy gió liền lập tức mọc dài ra, chỉ trong thời gian mấy hơi thở liền lập
tức sinh sản ra vô số dây leo to bằng ngón tay, phi kiếm của Chân Bi chém lên
trên những dây leo này chẳng qua chỉ lưu lại từng đạo vết thương, thậm chí cũng
không có cách nào để một kiếm cắt đứt được.
Tốc độ sinh trưởng
dây leo kia hết sức kinh người, chỉ trong giây lát liền giống như một cánh tay
to khỏe rắn chắc vừa lúc đem hai người ngăn tách ra, phía trên mặt những dây
leo này sinh ra chi chít gai nhọn, đâm vào da liền lập tức giống như kim châm
khiến cả người ngứa ngáy tê dại.
Chân Bi lúc đầu còn
cố gắng vượt qua đám dây leo này để truy kích Chu Chu, càng về sau cả người liền
giống như lâm vào vòng vây của dây leo, dưới đài mọi người chỉ thấy một cảnh
tượng thần kỳ, cả lôi đài đang từ từ bị những dây leo sinh trương điên cuồng
này phủ kín, đám dây leo thậm chí cao tới hai, ba trượng.
Phi kiếm của Chân Bi
bị những thứ dây leo này ngăn cản không thể thi triển ra được, thậm chí cả hắn
cùng với thân ảnh của Chu Chu đang từ từ bị dìm ngập ở bên trong .
Chân Bi phải thu hồi
phi kiếm dùng sức chặt đám dây leo bên người đang không ngừng nắm giữ không
gian của lôi đài, thậm chí còn sử dụng tới chiêu thức không phải sở trường của
hắn là Ngự Hỏa Thuật, cố gắng thiêu hủy những thứ quái vật màu xanh biếc này,
đáng tiếc là tốc độ phá hủy lại không thể cản được với tốc độ sinh trưởng của
dây leo .
Tu sĩ Luyện Khí kỳ
mà không có pháp bảo phi hành ( pháp bảo để bay lên không trung ) thì không có
cách nào có thể bay lên không trung, cho dù dùng Khinh Thân Thuật cũng chỉ có
thể giúp đỡ dịch chuyển trong thời gian ngắn ngủi . hết lần này tới lần khác
những thứ dây leo này lại vượt quá phạm vi lớn nhất mà Khinh Thân Thuật có thể
thi triển.
Chân Bi đang đầy
bụng nước ói nhưng không phun ra được, hiện tại hắn căn bản không phải là đang
dùng đấu pháp với người ta mà là đang cùng một đống quái vật có màu xanh vô tận
không có cảm giác đau, chém không chết kia.
Đây là chuyện gì a !