Nga Mỵ

Chương 331: Chương 331: Đối chọi gay gắt




Buổi trưa ngày thứ ba sau khi lên đường, Chu Chu vẫn tới gọi Trúc Thủy Nhu cùng nhau đi ăn cơm, rốt cục Trúc Thủy Nhu không nhịn được lắc lắc đầu nói: “Không cần, ta sẽ ở trong phòng ăn là được.”

Đi cũng không có người để ý nàng, cho dù Doãn Tử Chương ở đây, hắn cũng chỉ có nhìn thấy thức ăn, lúc ăn cơm hắn cực ít phân tâm đi quan tâm cảm thụ của những người khác. Thạch Ánh Lục và Chu Chu nói chủ đề không phải là luyện khí, luyện đan thì lại là thức ăn, nàng không hề có hứng thú với mấy thứ đó.

Mấy người trẻ tuổi Tấn Bảo tông, Tế Lập tông, trưởng lão Kết Đan tới đây hết ăn lại uống, lại càng cho tới bây giờ xem nàng như người tàng hình, mỗi lần cùng nhau ăn cơm, nàng càng cảm thấy mình kém bọn họ một bậc, thậm chí cũng không có dũng khí mở miệng nói chuyện.

” A, được! Ta sẽ phân phó bưng cơm tới đây cho ngươi ” Chu Chu không có nói nhiều, đứng dậy rồi rời đi.

Ăn cơm cùng với một đám tu sĩ Kết Đan kỳ, áp lực có thể rất lớn, cho nên nàng cũng không miễn cưỡng.

Nàng đều nghe theo Trúc Thủy Nhu, đơn giản là năm đó một nhà các nàng từng đối với mẫu tử Doãn Tử Chương không tệ, sau đó Trúc Thủy Nhu xuất hiện ở chỗ này, cũng không phải chính nàng ta có thể quyết định .

Chu chu biết là Đại trưởng lão không ưa nàng, hừ! Xem nàng sẽ chăm sóc Trúc Thủy Nhu thành trắng trẻo mập mạp đưa trở về tức chết lão quái vật kia!

Trúc Thủy Nhu nhìn Chu Chu rời đi, càng nghĩ càng ủy khuất, nằm ở trên gối khóc lớn lên.

Nàng ở trong phòng nhốt mình vài ngày, cũng không thấy có người tới hỏi thăm, nàng ủy khuất tới cực điểm ngược lại tính tình xuất hiện bướng bỉnh, dứt khoát chạy đến đứng chờ ở ngoài phòng Doãn Tử Chương.

Nàng đến đúng thật trùng hợp, vừa lúc Doãn Tử Chương tu luyện xong đang định đi tìm phụ thân tham thảo mấy vấn đề phát hiện lúc luyện công , thấy vẻ mặt Trúc Thủy Nhu tiều tụy, quần áo nhăn nhúm đứng ở trước cửa, không khỏi ngạc nhiên nói: “Muội luyện công xảy ra vấn đề gì? Làm sao bế quan mấy ngày lại thành bộ dáng như vậy?”

Trúc Thủy Nhu đã hiểu. Nàng thương tâm khổ sở đóng cửa không ra, thì ra người ta còn tưởng nàng đang bế quan tu luyện.

Thế cũng tốt, ít nhất hắn chú ý tới nàng có mấy ngày không xuất hiện, hơn nữa không phải là không quan tâm nàng, chỉ do nàng nghĩ sai rồi.

“Ta không có tu luyện, chẳng qua mấy ngày nay có chút không thoải mái, cho nên.. . . .”

” Nếu như cảm thấy khó chịu, bảo Chu Chu đưa cho muội một chút đan dược, dùng mấy hôm chắc sẽ khỏi. Đáng lẽ thể trạng của người tu tiên phải tốt hơn người phàm mới phải, cho nên muội hãy chăm chỉ tu luyện hơn đi ” Doãn Tử chương nghiêm mặt nói.

Trúc Thủy Nhu chuẩn bị biểu lộ tâm trạng, lại bị liên tiếp mấy câu không hiểu phong tình của Doãn Tử Chương chặn lại, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta tư chất quá kém, dùng nhiều đan dược hơn nữa cũng chỉ là lãng phí thôi. Cho dù tu đến tám chín mươi tuổi cũng không thể lên tới Trúc Cơ.”

Doãn Tử Chương nhíu mày, cũng tương tự như lời Chu Chu từ trước đã nói, lúc ấy hắn tiến lên nhéo lỗ tai của nàng, mắng nàng một trận cho nàng thông suốt, nhưng đối với Trúc Thủy Nhu. . . . . Hắn chỉ cảm thấy xem thường, nhưng không có quá tức giận .

Hơn nữa sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn có cái nhìn về sự việc đã qua cũng không giống nhau, cho nên thản nhiên nói: “Đã như vậy, lần này sau khi trở về. Muội và Lâm đại nương tính toán kĩ một phen, muội cũng hiểu rõ tình huống trong Chiêu Thái tông, nếu không có ý định tu tiên, không bằng thật sớm suy nghĩ một nơi đến thích hợp .”

Trúc Thủy Nhu không nghĩ tới Doãn Tử Chương sẽ nói như vậy, càng thương tâm và hối hận.

Năm đó Doãn Phiêu Nhi tư chất khó mà lên được Trúc Cơ, nhưng Lâm Chấn Kim liền vì nàng khắc khổ tu luyện cầu xin trong tộc ban thưởng cho “Trường Sinh đan” thay nàng kéo dài tuổi thọ, cố gắng hi vọng người trong gia tộc có thể tiếp nhận hai mẫu tử Doãn Phiêu Nhi.

Làm sao đến trên người nàng, lại cho nàng phải tính toán đi mưu cầu chỗ khác đây ?

Trong lòng nàng không cam lòng. Một câu hỏi luôn tồn tại trong đáy lòng vô số chưa suy nghĩ liền thốt ra : ” Huynh đối với Chu Chu tốt như vậy, là bởi vì nàng ta có thể luyện đan, có Linh thú lợi hại?”

Lời vừa ra khỏi miệng nàng càng thêm hối hận, Doãn Tử Chương có thể cho là nàng đố kỵ Chu Chu hay không?

Nàng cảm giác được ra Chu Chu cũng không thích nàng, nhưng đối với nàng vẫn chiếu cố hào phóng có thêm, khiến cho không ai nhìn ra nàng không đúng tới mình, giờ mình nói với Doãn Tử Chương về vấn đề này. Quả thật không phúc hậu

Nhưng nàng tò mò về chuyện này quá lâu, cho nên cắn môi kiên trì mà nhìn Doãn Tử Chương.

Nàng tự hỏi trừ hai điểm này ra, lại không có có chỗ nào không bằng Chu Chu , hơn nữa Chu Chu lớn lên bộ dáng thế kia, nàng từng nghe đệ tử tam đại tông môn len lén nghị luận qua. Nói Doãn Tử Chương khẩu vị cổ quái, có sư tỷ xinh đẹp bao nhiêu lại không để ý đến nửa con mắt, cả ngày lại cùng nha đầu xấu xí dính thành một khối.

Nếu như không phải vô số ví dụ thực tế chứng minh Doãn Tử Chương có thiên phú thực lực quả thật tài trí hơn người, chỉ sợ có người sẽ cho rằng hắn là vì nhận được một số chỗ tốt từ Luyện Đan Sư mới bán đứng nhan sắc để quyến rũ xấu nữ như vậy .

Doãn Tử Chương không nghĩ tới người từ nhỏ luôn hòa nhã khéo hiểu lòng người kia, hôm nay cũng sẽ giống như những người khác chỉ nghĩ đến lợi ích tầm thường.

Hắn lắc đầu nói: “Chu Chu rất tốt, có thể luyện đan hay không, có Linh Thú hay không cũng giống nhau.” Mặc dù hắn rất muốn với những kẻ xem thường Chu Chu, nàng so với các ngươi đẹp mắt hơn một ngàn lần gấp một vạn lần, tư chất tu vi của các ngươi lại càng không thể so với nàng, nhưng suy nghĩ đến vấn đề thực tế, chỉ có thể nhịn ở trong lòng.

Nói được hơn nửa câu, Doãn Tử Chương nghĩ đến phụ thân còn đang chờ hắn, tùy ý gật đầu với Trúc Thủy Nhu rồi xoay người đi.

Một mình Trúc Thủy Nhu đứng ở chỗ cũ, dâng lên một cỗ thất vọng không chịu nổi, nàng không muốn thừa nhận mình lại thua hoàn toàn trên tay tiểu nhà đầu không có tư chất, tướng mạo xấu xí, nhưng thái độ của Doãn Tử Chương đã triệt để đánh vỡ một chút hi vọng cuối cùng của nàng.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Thật sự bắt đầu lại cuộc sống người phàm sao? Cư trú tại Quỳnh Lâu Tiên và Linh sơn Thắng Cảnh, hưởng thụ cuộc sống thần tiên một cách cao cao tại thượng, nàng không có cách nào tưởng tượng mình sẽ thích ứng cuộc sống phàm nhân thế nào, cùng chung sống với một đám tầm thường thô tục.

Trúc Thủy Nhu hốt hoảng đứng ở trước của phòng Doãn Tử Chương, tâm loạn như ma, vừa lúc Chu Chu đi tới nhìn thấy nàng, cười nói: “Ngươi tới tìm sư huynh sao? Hắn không có ở đây, có thể đi tới chỗ Lâm thúc thúc.”

Chu Chu đang ở gian phòng bên cạnh phòng Doãn Tử Chương, nàng mới vừa đi bổ sung Trường Sinh Tiên hỏa cho Thạch Ánh Lục, đang định mang Tiểu Trư trở về phòng, thay các sư huynh sư tỷ luyện chế một chút đan dược hằng ngày thường dùng đến.

Trúc Thủy Nhu đột nhiên nhìn thấy đầu sỏ gây nên chuyện, biến sắc nói: “Ta sẽ không nhận thua, ngươi làm được đến ta đây cũng có thể làm được!”

Chu Chu nháy nháy ánh mắt nhìn nàng, không biết nàng ta trúng gió cái gì,mắt Trúc Thủy Nhu đỏ hồng quật cường nói: “Hắn chỉ thích ngươi vì ngươi có thể làm cơm, luyện đan còn có một Linh Thú lợi hại thôi.”

Từ “Hắn” này không cần nhiều lời Chu Chu cũng biết là ai, người ta chính diện khiêu chiến, nàng cũng không nên quá yếu thế có đúng hay không?

“Còn ngươi? Ngươi thích hắn cái gì? Lớn lên đẹp mắt? Tu vi cao thiên tư tốt? Hay là tương lại hắn là nhân vật đứng đầu Lâm thị thậm chí Chiêu Thái tông?” Chu Chu nhẹ nhàng nói chuyện, giọng nói cho là ôn nhu bằng phẳng, nhưng những câu như mũi nhọn đâm thẳng vào lòng Trúc Thủy Nhu, khiến nàng ta đau không chịu nổi.

Trúc Thủy Nhu bị bức đến khó chịu phải hổn hển: “Chẳng lẽ ngươi cũng không phải ? Ngươi cùng hắn ở chung một chỗ, sẽ không sợ người khác cười hắn sao ? !”

“Hắn cũng không sợ thì ta sợ cái gì?” Chu Chu kỳ quái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.