Nga Mỵ

Chương 455: Chương 455: Gặp lại Yêu Hồ




Edit: Vân Anh

Beta: Sakura

Bình tĩnh mà xem xét, Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm chống lại Diễm Kiếm Địch cũng không nắm chắc phần thắng, Phần Bích Thấm vốn là Luyện Đan Sư bát phẩm đỉnh phong, trọng sinh mới được mấy năm, còn phải chiếu cố Yêu Hồ, không biết tu vị thực sự khôi phục được bao nhiêu.

Sau khi Diễm Kiếm Địch kết anh, tu vi càng có khuynh hướng tăng lên cho nên cũng không để ý đến thuật luyện đan.

So với lão ta thì Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm thắng ở kinh nghiệm, kỹ xảo, mà lão thì có tu vi cùng với Thiên Hỏa chiếm ưu thế, tóm lại rất khó nói ai có thể nắm vững thắng lợi, chỉ có thể đợi tới lúc so tài thật sự.

Cũng giống như đấu pháp tỷ thí, tuy cũng có khả năng vượt cấp khiêu chiến đắc thắng nhưng dù sao vẫn rất hiếm thấy.

Theo thần sắc quá mức trầm tĩnh của Chu Chu, tất cả mọi người biết rõ tình huống khả năng không giống như tưởng tượng lạc quan của bọn hắn, có điều chuyện cho tới bây giờ đã không còn gì để nói rồi.

Hình như Lâm Thế Cung đoán chừng Doãn Tử Chương sớm muộn cũng trở thành người của Chiêu Thái tông, Chu Chu cũng nhất định sẽ cùng Lâm thị quan hệ thông gia, sau nàng vẫn là đại biểu Đan tộc, cho nên cùng Đạo quân Chí Càn, Bình Ngạn thương nghị đại sự cơ mật của tam đại tông môn cũng không giấu bọn hắn.

Đứng trước Đan Quốc tổ chức tụ hội Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, kết quả thảo luận cuối cùng là liên minh Vũ Quốc sẽ phái ra tu sĩ đẳng cấp cao cải trang giả dạng thành tán tu hoặc giả mạo tu sĩ liên minh Đan Quốc đi tham gia đại hội, tùy thời dò hỏi tình hình quân địch và phá hư.

Bọn hắn không e dè mà thương nghị kế hoạch đối phó hoàng tộc Đan Quốc, Chu Chu và Doãn Tử Chương nhìn nhau im lặng, thì ra người tam đại tông môn cũng có thể hèn hạ như vậy.

Đối với những người quyền lực chí thượng mà nói, cái gì chính nghĩa tà ác đều chỉ là mây bay, lợi ích tồn vong tông môn mới là quan trọng nhất.

Tiễn đưa hai người Chí Càn, Bình Ngạn, Lâm Thế Cung thở dài nói: “Có thể hay không nói cho bổn hoàng, các ngươi ở bảo khố hoàng tộc Đan Quốc thu hoạch như thế nào.”

Chu Chu nháy mắt mấy cái nhìn về phía Doãn Tử Chương, Doãn Tử Chương nghiêng đầu nhìn tới phụ thân, dùng ánh mắt hỏi thăm: muốn nói chi tiết hay không?

Lâm Chấn Kim khẽ gật đầu. Mặc dù bảo khố hoàng tộc Đan Quốc đối với bất luận tu sĩ nào đều có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng Lâm Thế Cung đã nhận định Doãn Tử Chương tương lai là người nối nghiệp tốt nhất, thế nên sẽ không mạo hiểm tính toán lên bảo vật mà mấy người bọn họ liều mạng mới lấy được về.

Dù sao lão cũng đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ tiến một bước nữa là phi thăng Tiên Giới, giành bảo vật cũng là vì tông môn và gia tộc ngày sau sinh sôi nảy nở hưng thịnh, đối với bản thân lão mà nói, tác dụng đã không lớn.

Huống chi bảo vật có lợi hại thế nào đi nữa cũng không sánh được với người thật sống sờ sờ, tuyệt đỉnh cao thủ thực lực đạt trình độ cao nhất, có thể vì Lâm thị thậm chí Chiêu Thái tông mang đến tương lai ngàn năm hưng thịnh?

Lâm thị một khi đã mất đi thực lực hậu thuẫn, cho dù giờ phút này đạt được nhiều bảo vật hơn nữa. Tương lai cũng sẽ bị người khác đoạt đi. Bảo vật càng nhiều càng trân quý thì bị chết càng nhanh càng thảm.

Doãn Tử Chương được phụ thân ra hiệu, rốt cục nói: “Bảo vật cất trong kho đại khái chỉ còn ba phần thôi.”

“Có thể bình an trở về là tốt lắm rồi. . . Chỉ còn ba phần? Cái gì chỉ còn ba phần?” Đạo Quân Giáp Hỏa không có nghe Doãn Tử Chương nói liền thuận miệng nói, kết quả nói đến một nửa mới kịp phản ứng, cả âm điệu cũng biến sắc.

Vốn nghĩ bọn họ nhiều lắm là một người có thể lấy vài món bảo vật, cũng đã xem như thiên đại cơ duyên, bảo vật cất trong kho chỉ còn ba phần, cái kia, vậy bọn họ được. . . Bảy phần? !

Lâm Thế Cung cơ hồ muốn đào đào lỗ tai của mình, lão không có nghe lầm chớ?

Tính cách Doãn Tử Chương khinh thường nói khoác nói dối, hắn nói được bảy thành. Cái kia hơn phân nửa chỉ có thể nhiều hơn chứ không ít hơn.

Hai vị tu sĩ đại năng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, bọn hắn tự hỏi nếu tự mình động thủ, cũng không dám bạo tay như vậy. Bảy phần. . . chắc hai cha con Diễm Kiếm Địch, Diễm Thí Thiên sẽ điên mất thôi.

Tuy trong bảo tàng hoàng tộc Diễm thị có một bộ phận thành viên trung tâm nắm giữ bảo vật trên tay, thế nhưng mà bảo khố của bọn hắn tuyệt đối không thể khinh thường. Ít nhất tập trung hai ba phần của thân gia Diễm thị nhất tộc.

Khó trách Diễm Thí Thiên sẽ cử hành tụ hội Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, thật ra hắn muốn kiếm tiền để bù lại tổn thất, Lâm Thế Cung và Đạo Quân Giáp Hỏa không hẹn mà cùng nhìn nhau có chút hả hê.

Lâm Chấn Kim đối với năng lực gây án của nhi tử cùng con dâu tương lai cũng rất ngoài ý muốn, sư huynh sư tỷ của hắn ở phái Thánh Trí từng người cũng không phải đèn đã cạn dầu, năm người đồng tâm hiệp lực, lực phá hoại quả thực kinh người.

Lâm Thế Cung nhất thời không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, phất phất tay nói: “Các ngươi trước về nghỉ ngơi đi, không có việc gì thì đi ra tháp Vũ Thần tu luyện. Diễm Thí Thiên làm việc biến hoá kỳ lạ khó dò, tuy Đan Quốc đang chuẩn bị tụ hội Luyện Đan Sư, nhưng không ai dám chắc hắn có thể lại đột nhiên chạy tới Vũ Quốc gây bất lợi cho các ngươi hay không, các ngươi ở tháp Vũ Thần, ít nhất có thể đảm bảo an toàn.” Bây giờ lão thật sự là không thể để Doãn Tử Chương đi ra ngoài mạo hiểm, hận không thể để hắn bế quan cùng với mình.

Doãn Tử Chương nhẹ gật đầu mang theo Chu Chu cùng nhau ly khai. Mặc kệ Lâm Thế Cung xuất phát từ loại lý do nào. Tóm lại cũng là vì bọn hắn suy nghĩ.

Chu Chu và Doãn Tử Chương trở lại tiểu viện tử Lâm Chấn Kim ở, lập tức chạy đến phòng bếp đi chuẩn bị nấu cơm đợi Lâm Chấn Kim trở về cùng nhau ăn no nê.

Doãn Tử Chương kể hết toàn bộ sự tình đi Đan Quốc, hai cha con nói xong rồi mới cùng Chu Chu đi tới tiểu viện kia.

Chu Chu phảng phất tâm sự nặng nề, đi đến nửa đường bỗng nhiên nói: “Ta, ta muốn cùng trưởng lão Đan Nhiễm và Thấm tỷ tỷ thương lượng một chút, theo chân bọn họ đi thành Lăng Đan.”

Doãn Tử Chương đã sớm phát hiện tinh thần của nàng không tốt, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta còn tưởng rằng muội lại ý định vụng trộm chuồn mất đây này.”

” Về sau ta cũng sẽ không vô thanh vô tức rời đi, có điều ta không muốn huynh theo ta cùng đi mạo hiểm.” Chu Chu níu lấy tay áo của hắn, để ngừa hắn lại gõ đầu của nàng.

Quả nhiên lông mi của Doãn Tử Chương nhảy lên muốn phát tác, Chu Chu vội vàng giải thích nói: “Diễm Thí Thiên hắn công khai lập nhiều huyết thệ, trong lúc đại hội sẽ không đả thương bất kỳ một Luyện Đan Sư nào, cũng sẽ không hạn chế tự do của bọn hắn, mọi người đều không phải là Luyện Đan Sư, vạn nhất hắn lấy mọi người gây bất lợi hay uy hiếp ta thì làm sao bây giờ?”

“Muội tin hắn phát thề? Với hắn mà nói, bắt muội để có cơ hội lấy được bốn loại Thiên Hỏa, đáng giá hắn vi thề bội ước.” Doãn Tử Chương thừa nhận Chu Chu nói có đạo lý của nó, nhưng là hắn không hề tin Diễm Thí Thiên.

“Huynh để cho ta cùng Đan Nhiễm trưởng lão và Thấm tỷ tỷ thương lượng trước đã có được không? Hay là cũng gọi Nhị sư huynh tới.” Chu Chu khẩn cầu.

Doãn Tử Chương nghĩ nghĩ, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng.

Chu Chu đến chỗ Phần Bích Thấm cùng với mấy vị trưởng lão Đan tộc, mà Doãn Tử Chương thì trở về gọi Trịnh Quyền, Đan Nghê cùng với Cơ U Cốc và đồng môn.

Phần Bích Thấm cùng các trưởng lão Đan tộc tạm thời ở trong cấm địa phụ cận động phủ Kim Thân tuyền, Chu Chu đến trước cửa, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, một con hồ ly màu lông đen kịt thoáng cái nhào vào trong ngực nàng, chớp mắt màu vàng kim óng ánh, hết sức thân mật.

Là Yêu Hồ!

Sau đó Phần Bích Thấm cũng bước thong thả từ trong động phủ ra, Chu Chu vui vẻ mà sờ lên Yêu Hồ nói: “Thấm tỷ tỷ, hình như hắn nhận ra ta!”

“Hắn rất gian xảo, căn bản là trông thấy mỹ nhân liền yêu thương nhung nhớ!” Phần Bích Thấm vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.