Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Đòn này của Chu Chu lực uy hiếp hết sức kinh người, các đệ tử tham
gia trận chung kết ở dưới đài thấy vậy đều kinh hồn táng đảm ( vô cùng
sợ hãi ) , chỉ cảm thấy đối chiến với Chu Chu có khả năng tùy thời đều
bị đốt thành tro, nếu so với đụng độ Doãn Tử Chương bị đánh xuống lôi
đài, quả thực vẫn được coi là hạnh phúc.
Riêng hai người Chân Bi cùng Quý Cảnh Phong đều hoảng sợ một trận,
ngầm suy đoán, Chu Chu trước đó đã cố ý đối với hai ngườ bọn họ hạ thủ
lưu tình rồi, nếu không mà dùng lửa này phun lên người bọn họ, chỉ sợ
hiện tại bọn họ ngay cả cặn bã đều cũng không còn thừa lại, trong đáy
lòng vốn có một chút không cam lòng nhất thời tan biến sạch sẽ .
Trên Trung tâm đài, Tô Kinh cũng bị kết quả không thể tưởng tượng này khiến cho tâm thần đại loạn, không khỏi đối với Chu Chu sinh ra mấy
phần kiêng kỵ. . . . . . chẳng qua nghĩ lại thì cảm thấy không đúng,thân thủ cùng tư chất của Chu Chu hắn cũng đã nghiệm chứng qua, thật sự
chính là phế mạch tâm thạch, căn bản không thể nào tu luyện, càng không
khả năng phát ra liệt hoả mãnh liệt như thế, đối với người không có chút tu vi nào làm trụ cột như Chu Chu, một mồi lửa khủng bố như thế, nếu
giấu trong cơ thể sẽ đem chính nàng đốt thành tro trước rồi.
Ánh mắt Tô Kinh kinh nghi bất định xoay một vòng nhìn ba người trên
lôi đài, cuối cùng rơi vào trên người Trịnh Quyền, chắc chắn là người
này âm thâm giở trò.
“Trịnh trưởng lão thật bản lãnh a. Chẳng qua bản lãnh này chính là
dùng để đối phó người một nhà sao?” trên mặt Tô Kinh giận dữ, lớn tiếng
quát. Hắn không cần thiết phải coi trọng Vưu Hạo Kiệt quá nhiều, nhưng
lần này hắn không suy nghĩ mà hao tổn một lần năm viên Trúc Cơ Đan, chọn ra năm đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng chín tốt nhất, lại phụ trợ thêm rất
nhiều thủ đoạn cùng đan dược trân quý , gặp phải vận tốt mới thúc đẩy
được hai đệ tử Trúc Cơ Kỳ, nguyên bản nghĩ tới trên Đại Bỉ hung hăng áp
chế các núi khác, đặc biệt là núi Ứng Bàng. Để trước mặt hai vị tổ sư
tông môn biểu lộ ra một chút thực lực, tính toán muốn gia tăng ủng hộ
của bọn họ đối với việc mình tại phái Thánh Trí lên làm chưởng môn.
Kết quả tính toán không được , còn bị hao binh tổn tướng tới nghiêm
trọng như vậy , hai đệ tử Trúc Cơ Kỳ từng người một bị Doãn Tử Chương
cùng Chu Chu đánh cho trọng thương, mặc dù tính mạng được bảo vệ nhưng
cũng đã trở thành tàn phế, ngay cả thường nhân cũng không bằng, điều này làm sao hắn có thể nuốt nổi khẩu khí này?
Trịnh Quyền nghe được hắn kêu gào, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghi hắn làm là tốt nhất.
“Hai thú hỏa kia nếu không nhờ Vưu Hạo Kiệt thúc dục cũng không phát
tác được mãnh liệt như thế đi, nói cho cùng kẻ một lòng muốn đối phó với người mình chỉ sợ là Tô trưởng lão ngươi đi. . . . . .” Trịnh Quyền mới vừa rồi cũng đã tự định giá một phen. Đã tính toán tốt đáp án tiêu
chuẩn, lập tức không chút do dự mà cắn ngược lại một cái.
Doãn Tử Chương lôi kéo Chu Chu lui về phía sau Trịnh quyền, hắn cùng
Trịnh Quyền đều hiểu lửa này có liên quan đến Tiểu Trư, nhưng hắn lại
không rõ ràng lắm lai lịch của Tiểu Trư , cũng không muốn biết Chu Chu
làm thế nào mà làm được như vậy.
Cái nha đầu này có rất nhiều chuyện gạt hắn. Hừ. Nhưng cũng không
sao, hắn cũng có không ít chuện cho tới bây giờ vẫn không có nói với Chu Chu, nhưng tại sao bí mật của Chu Chu mà sư phụ nàng Trịnh Quyền lại
biết được nhất thanh nhị sở thế? chẳng lẽ nàng với sư phụ của nàng còn
thân thuộc hơn so với hắn sao?
Doãn Tử Chương càng nghĩ càng không rõ là tư vị gì, trợn mắt nhìn Chu Chu một cái, mắng: “Đồ con heo.”
Chu Chu không hiểu làm sao lại bị mắng, vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Không biết mình lại đắc tội hắn chỗ nào, Doãn Tử Chương nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng lại càng tức giận hơn, giơ tay lên gõ trán nàng một cái.
Chu Chu bị hắn khi dễ quen, bẹt miệng xoa xoa cái trán không dám lên tiếng.
Dưới đài có vài người nhìn thấy động tác mờ ám của Doãn Tử Chương, âm thầm chắc lưỡi hít hà, hắn cũng quá lớn mật đi, không sợ Chu Chu nổi
giận đem cánh tay kia của hắn thiêu hủy đi sao? .
Chưởng môn Phù Ngọc thấy hai người Tô, Trịnh ở trước mặt mọi người
đối chọi gay gắt không ai nhường ai, thật sự quá lúng túng, cho nên phân phó tạm dừng tranh tài, đem hai người gọi vào một tòa đại điện bên cạnh lôi đài phân xử chuyện này.
Chu Chu cùng Doãn Tử Chương cũng bị mang qua, Chu Chu biết mình đã
gây họa nên thành thật mà nghe theo phân phó của sư phụ. Cúi đầu không
nói tiếng nào.
Trịnh Quyền khăng khăng nói phóng ra liệt hỏa đáng sợ như vậy chính
là một đôi thú hỏa phù ( dấu ấn, bùa chú thú hỏa ) mà mình giấu kín, hơn nữa còn bị Vưu Hạo Kiệt dùng pháp lực mạnh mẽ thúc dục mới có thể trở
nên lợi hại như vậy .
Vưu Hạo Kiệt nhảy đến trước mặt Chu Chu xuất chưởng, tất cả mọi người tại chỗ bao gồm trưởng lão cùng Nguyên Anh tổ sư đều thấy rất rõ ràng,
tâm lý mọi người vốn nắm chắc, hắn rõ nàng muốn chui qua chỗ trống của
pháp trận phòng hộ mà giết Chu Chu, có được kết quả hôm nay cũng không
quá đáng.
Tô Kinh nhìn sắc mặt mọi người , cũng biết bọn họ đều đứng về phía
Trịnh Quyền, thậm chí cả Lưu Nguyên Đồng lúc trước thâm mật cùng mình
cũng im lặng không lên tiếng, hắn vô cùng nổi giận, ngược lại cười nói:
“Tốt tốt. Các ngươi đều là cùng một nhóm, Tô Kinh ta mặc dù bất tài
nhưng cũng không đến nỗi mặc người ăn hiếp như vậy, tiếp tục ở lại phái
Thánh Trí thì còn có ý nghĩa gì chứ? hôm nay ta cũng hướng chưởng môn
ngài chào từ biệt, các ngươi như ý nguyện rồi, từ giờ phái Thánh Trí
cũng không còn tiếp tục có Tô Kinh ta nữa.”
Phù Ngọc vừa nghe nội tâm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, một mầm
tai họa như vậy chịu chủ động rời đi quả thật là vận may trên trời rơi
xuống, nhưng nghĩ sâu xa lại liền lập tức hiểu được, Tô Kinh là mượn cơ
hội phát tác, hắn rõ ràng là hướng về phía hai vị Nguyên Anh tổ sư ở
tông môn kia, nghĩ muốn gắp sức để đến tông môn đi.
Nếu như người này ở tông môn ấm ức mà thất bại thì không sao nhưng
chỉ cần hắn lăn lộn có chút khởi sắc thì chuyện đầu tiên nhất định là sẽ quay đầu lại trả thù bọn họ, chẳng qua thay vì lo lắng cho tương lai
không bằng thống khoái giải quyết chuyện trước mắt.
Cho nên Phù Ngọc giả vờ nói mấy câu giữ lại, rồi sảng khoái đáp ứng
Tô Kinh từ chức trưởng lão, cũng cho hắn thời gian một tháng lo liệu sự
vụ trên đỉnh núi Ngẫu Nguyên, và tùy ý mang đi đệ tử mà hắn muốn.
Tô Kinh cười lạnh hai tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi, Phù Ngọc cùng mọi
người trở lại hiện trường tỷ thí tiếp tục môn phái Đại Bỉ, cũng công
khai giải thích liệt hỏa phát ra trên tay Chu Chu, là bùa thú hỏa bị
phong ấn phát ra, bởi vì lực sát thương quá lớn lên từ nay về sau ở
trong tỉ thí môn phái Đại Bỉ và tỉ thí hàng ngày giữa các đệ tử cấm sử
dụng.
Các đệ tử hơi an tâm, chẳng qua cũng hiểu chưởng môn đây là đang
thiên vị thầy trò Trịnh Quyền núi Ứng Bàng rồi, lại nhìn trên đài thiếu
đi thân ảnh Tô Kinh nên đều suy đoán núi Ngẫu Nguyên hơn phân nửa sẽ lập tức thay đổi lớn.
Tỷ thí tiếp tục, trận thi đấu luân phiên thứ sáu mặc dù có Doãn Tử
Chương ra sân, nhưng mà mọi người lại không còn tâm tình xem cuộc chiến, bao gồm cả những người cấp cao trên trung tâm đài.
Một trưởng lão của ngọn núi cao nhất nói đi là đi, cho dù đa số mọi
người đều vui mừng trong lòng khi thấy chuyện thành công, nhưng cũng
không tránh khỏi có chút hoảng hốt, hơn nữa mất đi một trưởng lão Kết
Đan Kỳ, đối với thực lực toàn môn phái đều có ảnh hưởng rất lớn, cho dù
Tô Kinh làm việc chỉ mang tính gom góp cá nhân, nhưng đối với các phái
khác của Tây Nam cũng có lực chấn nhiếp rất lớn.
Trịnh Quyền bất động thanh sắc ngồi vào bên cạnh Vưu Thiên Nhận, Vưu
Thiên Nhận trong lòng vừa động, biết hắn sẽ có lời gì muốn nói với mình, vừa lúc mình cũng có việc muốn hỏi cho nên không tiếng động mở ra một
kết giới nhỏ, ngăn cách tiếng động của hai người, ở trên này bí mật đàm
phán .
“Ta muốn giết Tô Kinh.” Trịnh Quyền vừa mở miệng liền nói những lời khiến người ta kinh sợ .
Vưu Thiên Nhận sửng sốt một chút, thử dò xét nói: “Vì Chu Chu?”
Trịnh Quyền không nói, hiển nhiên là chấp nhận. Nếu như Tô Kinh chẳng qua chỉ rời đi phái Thánh Trí cũng không sao, nhưng hắn lại muốn đi đầu nhập vào tông môn, hơn nữa còn là vì chuyện của Chu Chu mà rời đi, vạn
nhất đến lúc đó ở tông môn để lộ ý đồ trước mặt người khác, để cho người có tâm hoài nghi thì tuyệt đối sẽ mang tới hậu họa có tính chất hủy
diệt đối với Chu Chu, “Nàng” hao hết tâm tư mới đem hai Nguyên Anh tổ sư tông môn điều đi, hắn càng không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh, để cho cố gắng của “Nàng” hóa thành hư ảo.