Nga Mỵ

Chương 311: Chương 311: Heo ngốc ăn dấm chua




Sau khi tên nam tu sĩ nói xong liền giơ tay thu hồi pháp khí chuỷ thủ đóng trên cột gỗ, cùng đồng bọn áp giải thiếu nữ áo tím vẫn đang giãy giụa chuẩn bị rời đi

Doãn Tử chương bỗng nhiên ra tay cản bọn họ nói: “Buông nàng ta ra!”

“Tiểu tử, chuyện của Chiêu Thái tông chúng ta không tới phiên ngươi quản!”

Hai gã tu sĩ hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm Doãn Tử Chương nói. Trên người Doãn Tử Chương vì đeo Huyễn Mị linh thạch, nhìn qua chỉ là một người có tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm, Chu Chu thì càng không cần phải nói, một tổ hợp như vậy đứng ra hoàn toàn không hề tạo ra một chút uy hiếp nào.

Doãn Tử Chương lười nói nhiều liền lập tức ra tay, chỉ nghe hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai người vừa rồi còn tâm cao khí ngạo đã lăn lộn dưới đất, người bên cạnh bọn hắn cũng không kịp thấy chuyện gì vừa xảy ra

Doãn Tử Chương lạnh lùng nhìn hai người trên mặt đất một cái, rồi sau đó kéo Chu Chu xoay người rời đi.

Chu Chu cảm thấy động tác của hắn có chút cứng ngắc, hiển nhiên một màn vừa mới phát sinh kia đã khiến hắn nhớ lại chuyện cũ , nếu như không muốn hoàn toàn cùng Chiêu Thái tông trở mặt, sợ là mạng nhỏ của hai người kia cũng không còn.

Thiếu nữ áo tím vừa được cứu nhìn thấy tình thế đột nhiên đảo ngược cũng có chút ngẩn người, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Doãn Tử Chương, chợt nhớ tới một người, không nhịn được liền cất bước đuổi theo, thử thăm dò gọi: “A…A Chương?”

Tên gọi quen thuộc khiến cho Doãn Tử Chương dừng bước, cả Chu Chu cũng không nhịn được toàn thân cứng đờ.

Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ áo tím bộ dạng chật vật, hai tay nắm mép váy rụt rè đứng ở phía sau, trên gương mặt thanh lệ mơ hồ lộ ra mấy phần chờ đợi cùng với không thể tin được, nhìn thấy Doãn Tử Chương quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt từ từ biến thành khẳng định và vui sướng.

“Huynh… huynh thật sự là A Chương???” Thiếu nữ áo tím dùng sức chớp mắt mấy cái.

Trong lòng Doãn Tử Chương khẽ động, chần chờ trong chốc lát nói: “Muội là. . . . . . Nhu Nhu?”

Nhu Nhu?

Toàn bộ lông tóc trên người Chu Chu dựng đứng, gọi thật thân mật a! Cô nương này có quan hệ thế nào với Doãn Tử Chương ?

Bên kia”Nhu nhu” đã vui mừng không dứt mà gật đầu lia lịa nói: “Là ta là ta, A Chương. Đúng là huynh rồi! Dì Doãn đâu?”

Doãn Tử Chương cũng không nghĩ tới người mà hắn cứu lại là cố nhân đã từng quen biết, nghe nàng ấy nhắc tới mẹ ruột của mình. Trong lòng có chút chật vật, nhẹ giọng nói: “Nương ta đã mất từ nhiều năm trước . . . . .”

Nhu Nhu tay chân luống cuống nói: “Thật xin lỗi, ta không biết.”

Doãn Tử Chương lắc đầu: “Không có gì. Muội bây giờ đang ở Chiêu Thái tông? Mẹ muội và đệ đệ có tốt không?”

Trên đai lưng Nhu Nhu có ký hiệu của Chiêu Thái tông, mới vừa rồi Doãn Tử Chương và Chu Chu đều thấy, nếu như không phải là tên nam tu sĩ kia nói chuyện khiến cho Doãn Tử Chương xúc động nhớ lại chuyện cũ. Có lẽ hắn sẽ không quản việc không liên quan đến mình này

Nhu Nhu nhớ đến một màn vừa rồi , sắc mặt tái nhợt vài phần: “Tốt, bọn họ đều tốt. . . . . . Vị cô nương này là?”

Nàng thấy Chu Chu vẫn bên cạnh Doãn Tử Chương, dáng vẻ thân mật. Hơn nữa với tư cách là nữ tử, nàng rất nhanh cảm nhận được Chu Chu đối với nàng dường như có mấy phần cảnh giác cẩn thận, trong lòng đột nhiên có chút hiểu rõ. Nhưng vẫn không dám tin.

Doãn Tử Chương ngọc thụ lâm phong thanh nhã như lan, làm sao sẽ ở cùng với một tiểu thôn cô không có tu vi lại còn quê mùa?

“Nàng ấy gọi là Chu Chu, là sư muội của ta. Chu Chu, vị này là. . . . . .” Doãn Tử Chương nhất thời không thể nhớ ra tên đầy đủ của Nhu Nhu .

“Trúc Thủy Nhu, âm thanh của đàn sáo.” Nhu Nhu cười dịu dàng như nước. Tên giống hệt như người.

Chu Chu rất buồn bực, mình là “Heo” còn người ta là Trúc Thủy Nhu, nàng thì là Chu Chu, tiếp theo là heo đần, đồ con heo, heo ngốc. Đại ác nhân này đãi ngộ khác biệt cũng quá lớn rồi!

Trúc Thủy Nhu vừa cùng bọn họ nói hai câu, chợt nhớ tới chuyện gì. Thấp giọng nói “Chờ ta một chút ” rồi xoay người đi, Doãn Tử Chương mang Chu Chu đi theo sau, lại thấy vẻ mặt nàng ủ rủ đứng thất thần tại nơi Doãn Tử Chương vừa cứu nàng.

Hai tên đệ tử Chiêu Thái tông bắt nạt nàng vừa rồi đã không thấy bóng dáng.

“Làm sao vậy ?” Chu Chu khó hiểu hỏi, chẳng lẽ nàng ta muốn trở lại đạp hai tên khốn kia thêm mấy đạp?

Trúc Thủy Nhu cười gượng lắc đầu nói: “Không có, không có gì.”

Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, từ trong dây lưng trữ vật lấy ra một bộ mười hai chuôi tiểu phi kiếm thủy tinh đưa tới nói: “Muội dùng vật này đi.”

Bộ phi kiếm thủy tinh này là trước kia một lần nào đó bọn họ”Nhật Hành một thiện” từ trong tay một nhóm đạo phỉ có được bảo khí hạ phẩm, Chu Chu cảm thấy chúng trong suốt rất đẹp, hơn nữa so với công pháp của Doãn Tử Chương tu luyện lại xứng đôi, tiện tay kín đáo đưa cho Doãn Tử Chương.

Trong lòng Chu Chu bất bình, hiện tại nàng cũng hiểu nguyên nhân Trúc Thuỷ Nhu chạy về là gì. Là muốn lấy đi pháp khí mà nàng đoạt được!

Từ lúc nào đại ác nhân lại biết làm việc thiện rồi ? Thật đáng ghét! trong lòng Chu Chu rất chua.

“Quá quý giá!” Trúc Thủy Nhu nhìn bộ mười hai chuôi phi kiếm thủy tinh cũng động lòng, nhưng không dám tiếp nhận. Bộ bảo khí hạ phẩm này có giá trị ít nhất cũng hơn vạn linh thạch!

“Cầm lấy đi, ta cũng không dùng được .” Doãn Tử Chương không nói nhiều, trực tiếp đưa phi kiếm tới.

Trúc Thủy Nhu nhớ tới tu vi thực lực hiện tại của Doãn Tử Chương, không từ chối nữa, yên lặng nhận lấy một bộ phi kiếm.

Ngay lúc này bên đường xuất hiện năm tu sĩ Luyện Khí kỳ bao gồm ba nam hai nữ, trong đó một nữ tu sĩ áo xanh mặt đen xì một tay kéo trúc Thủy Nhu lên giọng giận giữ nói: “Trúc sư muội! Muội đi đâu vậy, khiến chúng ta đi tìm rất lâu!”

Nói xong liền lạnh nhạt liếc qua Doãn Tử Chương một cái, lớn lên rất xuất sắc, có điều tu vi quá kém cỏi, trên người cũng không có ký hiệu của tông môn, hơn phân nửa chính là đệ tử của những môn phái tam lưu .

Sau khi nữ tu sĩ áo xanh đánh giá giá trị của Doãn Tử Chương xong thì trực tiếp quay mặt đi mặc kệ hắn, tiếp tục quở trách Trúc Thủy Nhu.

Một nữ tu sĩ khác thấp giọng thay Trúc Thủy Nhu nói mấy câu xin lỗi, khuyên giải dùm nàng.

Trúc Thủy Nhu lần này xuất môn là phụng mệnh làm việc , không thể ở lâu, sư huynh sư tỷ người nào cũng đã có vẻ mặt không kiên nhẫn, nàng chỉ đành phải hướng Doãn Tử Chương gật đầu, lưu luyến theo bọn họ rời đi.

Chu Chu đang tràn ngập vui mừng,tung tăng như chim sẻ bởi vì trúc Thủy Nhu xuất hiện mà giảm hơn nửa, nàng rõ ràng cảm giác được, thái độ của Doãn Tử Chương đối với Trúc Thuỷ Nhu không giống với bình thường.

Trong đầu Chu Chu buồn phiền một trận, rốt cục không nhịn được quay qua hỏi Doãn Tử Chương : “Huynh rất thân thiết với nàng ấy sao? Là quen biết khi còn ở trong trang viên Lâm thị lúc nhỏ ?”

Doãn Tử Chương gật đầu nói: “Đúng vậy, mẫu thân của Nhu Nhu cũng họ Lâm, cùng một đệ tử họ Trúc của Chiêu Thái tông kết làm đạo lữ, đệ đệ Nhu Nhu còn chưa ra đời, cha nàng bởi vì Kết Đan thất bại tẩu hỏa nhập ma bị thương nặng mà chết. Tư chất của mẹ con Nhu Nhu cũng không tốt lắm , ở Lâm thị không được coi trọng, cả nhà bọn họ ở cách sân nhà chúng ta không xa, Nhu Nhu thường xuyên tới tìm ta chơi. Mẹ con các nàng là những người duy nhất trong trang viên Lâm thị thật lòng đối xử tốt với chúng ta .”

Khó trách! Chẳng những quen biết từ nhỏ mà còn là thanh mai trúc mã! Mặc dù Chu Chu biết Doãn Tử Chương không phải là loại người có bởi vì tình nghĩa trước đây mà thay lòng đổi dạ, nhưng vẫn không nhịn được mà để bụng.

“Ta… ta rất nhỏ nhen , nếu huynh thân thiết với nàng ta quá thì ta sẽ khó chịu đó!” Chu Chu vểnh môi công khai chủ quyền.

Doãn Tử Chương sửng sốt, xoa đầu của nàng, dở khóc dở cười nói: “Heo ngốc!”

“Người ta là Nhu Nhu, còn ta là heo ngốc. . . . . .” Chu chu kháng nghị nói.

“Heo ngốc ăn dấm chua!” Doãn Tử Chương cười búng nhẹ lên trán nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.