Chu Chu đứng ở trên đài, ủ rũ nhìn Doãn Tử Chương ở phía
đối diện, không biết là nên cảm thấy may mắn hay là nên buồn
bực.
Nếu muốn nói nhận thua thì Doãn Tử Chương chắc chắn sẽ
không làm khó nàng, nhưng mà nàng đã cầm hai kiện pháp khí mà sư phụ đưa lại cộng thêm mười cái bùa mà đại sự huynh đưa,
vốn còn định thử đọ sức, kết quả vừa vào trận đầu đã phải
nhận thua, nàng cảm thấy hổ thẹn với hai người kia.
Trọng tài khốn kiếp tại sao hết lần này tới lần khác lại
rút trúng bọn họ đối địch với nhau đây? Có âm mưu gì a!
Chu Chu suy nghĩ lung tung, chỉ chờ trọng tài lên đài tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu thì sẽ lập tức nhận thua rút lui.
Các đệ tử dưới đài vây xem cảm thấy trận này thật sự là
rất không có ý nghĩa, người mạnh nhất gặp người yếu nhất,
thì còn đánh cái gì? Không ít người đem ánh mắt chuyển qua
tới trên hai lôi đài lân cận.
Người trọng tài vội ho một tiếng, nhìn Chu Chu có lòng tốt
hỏi: “Các ngươi. . . . Có người nào muốn nhận thua không?” Đừng
lãng phí thời gian của mọi người.
Chu Chu đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy người đối diện nói: “Có! Ta nhận thua!”
Giọng nói trong suốt lạnh lùng, cảm giác quen thuộc nói không ra lời.
Chu Chu mờ mịt ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh
của Doãn Tử Chương trên lôi đài theo lễ nghi của cuộc thi đấu
rút lui hướng về phía nàng vái một cái thật sâu, sau đó đứng
thẳng người đi xuống khỏi lôi đài.
Nhận thua?
Doãn Tử Chương lại nhận thua?
Vậy mà ở trước mặt mọi người Doãn Tử Chương lại khom lưng hướng về phía nàng nhận thua?
Chu Chu đứng ở trên đài, cảm thấy núi thái sơn có sụp đổ thì cùng lắm cũng chỉ như thế.
Người xem ở dưới đài kịp phản ứng, cũng là một mảnh xôn
xao! Một ít người phản ứng kịp thời thì rất nhanh đã hiểu
được, hôm qua Tô Kinh đã từng nói Chu Chu.
Trong cuộc thi tuyển chọn, nếu như trọng trận chung kết cũng
sẽ liên tiếp bại trận. Cũng coi như đây là lý do, muốn đem Chu
Chu trục xuất khỏi sư môn, mặc dù cách thắng được một cửa ải
của cuộc thi tuyển chọn không được tính là đẹp, nhưng mà cuối
cùng vẫn qua, trận chung kết hôm nay đúng là do Doãn Tử Chương
đã chủ động nhận thua, tương đương với rõ ràng là Chu Chu thắng một trận, “Liên tiếp bại trận” cách nói này đã không gọi là
đúng nữa.
Mọi người trên trung tâm đài vẫn chú ý đến tình huống bên
này lại thấy được kết quả cực kỳ ngoài dự đoán của mọi
người này, vẻ mặt lại khác nhau. Thân là sư phụ của người thua trận Vưu Thiên Nhận trợn mắt há mồm, chỉ về phía hướng của
Doãn Tử Chương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi,
ngươi, người tiểu tử này. . . . Ai!”
Trong lòng ông đều nghĩ tới Doãn Tử Chương bỗng nhiên nổi
tiếng đoạt được toàn thắng trong Đại Bỉ đạt được danh hiệu đệ nhất khiến cho mình hãnh diện. Không nghĩ tới trận đầu tiên
hắn ta đã bị thua, bị thua không hiểu ra sao cả.
Mặc dù nếu nghĩ sâu hơn một chút, thì hành động lần này
của Doãn Tử Chương nói không chừng còn có thể thay đổi tình
hình, khiến cho thầy trò Trịnh Quyền danh chính ngôn thuận được lưu lại, đối với phái Thánh Trí là việc rất tốt. Nhưng mà
ômg vừa nghĩ tới mấy đệ tử lúc trước. Không có người lấy
được toàn thắng vô địch của Đại Bỉ đệ tử ngoại môn, đến giờ
lão đắc ý nhất, ôm lấy hi vọng lớn nhất vào một đệ tử mà
hết lần này tới lần khác lại đánh mất như vậy, thì cảm thấy khó có thể quên được.
Sư phụ của người thắng đang nhìn Doãn Tử Chương đứng thẳng. Vẻ mặt giống như đang hoảng hốt, từ trên người Doãn Tử Chương,
dường như ông thấy được mình năm đó, xuất thân bần hàn. Thiên tư xuất chúng lại kiêu ngạo hiếu thắng, mà Doãn Tử Chương lại
có thể vì Chu Chu mà buông tha cho vẻ vang bỏ xuống lòng tự tôn
ở trước mặt mọi người cúi đầu nhận thua. Còn ông thì sao?
Khó trách “Người kia” sẽ giao phó Chu Chu cho hắn. . . . .
Phù Ngọc và Kinh Lệ, và mấy vị trưởng lão này lại cảm thấy
ý vị, rối rít mỉm cười. Tô Kinh âm dương quái khí hướng về
phía Tư Biện Thái giới thiệu nói: “Vị mới vừa rồi nhận thua
kia chính là đệ tử nhập thất của Vưu tổ sư mà năm nay tự mình thu nhận, lúc trước Vưu tổ sư còn tuyên bố rằng người này
cũng muốn toàn thắng đoạt giải quán quân, vậy mà không nghĩ
tới trận đầu tiên lại không chiến mà bại, ha ha! Thật là thú
vị a.”
Vưu Thiên Nhận trợn mắt nhìn ông, Tô Kinh nghĩ đến ở chỗ này
đã hoàn toàn đem Phù Ngọc, Trịnh Quyền bao gồm cả ông ta cũng
đều đắc tội rồi, đương nhiên cũng sẽ không né tránh. Trong lòng ông cười lạnh: Cho là chỉ cần như vậy là có thể giữ được xú nha đầu kia lưu lại được Trịnh Quyền? Ta sẽ để cho nha đầu kia
chết ở trên lôi đài, xem các ngươi còn cười như thế nào được!
Chu Chu đần độn đi xuống đài, tới trước Đề Thiền Thượng đang
xem cuộc chiến một tay kéo lấy nàng, cười nói: “Được a! Tiểu
sư muội. Không ngờ muội lại có bản lĩnh như vậy có thể khiến
tiểu tử kia nhận thua muội ở trước mặt mọi người, Lão Tử nhận sư muội này, sau này ở phái Thánh Trí ai dám gây sự với muội. Chính là gây sự với lão tử!”
“Cái gì mà thiên tài đệ nhất của phái Thánh Trí từ khi
lập phái tới nay? Thì ra cũng chỉ là đồ không chiến mà bại, so với phế vật còn phế vật hơn! Ha ha! Còn nói cái gì mà muốn
toàn thắng đạt được đệ nhất danh của Đại Bỉ. Thật là chuyện
cười!” Tiếng cười của Tô Lăng bén nhọn như một cái dùi đâm vào trong tai Chu Chu.
Đề Thiền Thượng nhíu mày, tức giận nói: “Chỗ nào đến phiên gà mái già như ngươi, kêu thật khó nghe mà!”
Tô Lăng bị hắn nói giận đến nụ cười đỏ bừng, nhưng mà ở
trước mặt Đề Thiền Thượng đúng thật là tu vi Trúc Cơ kỳ, là sư thúc của nàng, chỉ cần vung tay lên là đủ để đánh bẹp nàng
mười tám lần, tằng tổ Tô Kinh lại không có ở đây bên người
nàng, nàng nào dám càn rỡ.
Đề Thiền Thượng quay đầu lại nhìn nàng một cái, hừ nói:
“Lớn lên cũng được, nhưng mà tuổi còn nhỏ sao lại mang một bộ
đức hạnh lão quả phụ?”
Tô Lăng bị hắn nói năng cay nghiệt tức giận đến mức gần như
muốn hôn mê, Hàn Hanh ở bên cạnh cũng giống như thế không dám
đắc tội với Đề Thiền Thượng, chỉ đành phải đối với Chu Chu
cười lạnh nói: “Ngươi nên cầu thần bái phật để không rút trúng phải tỷ thí cùng ta! Hừ Hừ, không ngờ Doãn Tử Chương lại
nhận thua với phế vật như ngươi vậy, tự mình thừa nhận không
bằng phế vật một điểm tu vi không có, xem sau này hắn làm thế
nào có thể ngẩng đầu làm người trước mặt các đồng môn!”
Nói đúng ra thì Đề Thiền Thượng nhìn Doãn Tử Chương không
vừa mắt, nhưng mà cũng không có nghĩa là người ngoài ở trước
mặt hắn có thể sỉ nhục sư đệ của hắn, hai mắt hắn nhìn một
chút, nắm thắt lưng nói: “Tiểu tử thối, có bản lĩnh thì tự
mình đi tìm Doãn Tử Chương mà đánh một trận, ngươi có thể
sống quá một hiệp, thì Lão tử cũng hướng về phía ngươi cúi
người nhận thua, cái quái gì chứ! Hừ!”
Hàn Hanh bị hắn quát nhưng cũng không dám nói nhiều, lôi kéo Tô Lăng và mình cùng đi nói chuyện với các đệ tử núi Ngẫu
Nguyên, cách từ phía xa xa chỉ trỏ về phía Chu Chu.
“Này, này, muội khóc cái gì? Muội cũng đã đủ xấu rồi, lại
còn khóc có phải là muốn khiến ta buồn nôn chết hay không?” Đề
Thiền Thượng bỗng nhiên thấy Chu Chu nước mắt rơi như mưa, thì
sợ hết hồn.
“Heo ngốc, những con chó điên kia sủa loạn, thì ngươi khóc cái gì?” Doãn Tử Chương như người không có chuyện gì đi tới, thuận tay gõ nàng một cái.
Chu Chu thút tha thút thít nói: “Ta… có phải là ta rất vô dụng không?”
Doãn Tử Chương thở dài nói: “Đúng a!”
Sao hắn lại có thể nói trực tiếp như vậy a! An ủi nàng hai câu thì sẽ thiếu mất miếng thịt nào sao?
Chu Chu tức giận trợn to một đôi con ngươi, thấp giọng biện
hộ nói: “Ta sẽ luyện đan, có thể làm cơm, lại biết làm việc
nhà. . . . “
Doãn Tử Chương vỗ xuống đầu của nàng, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi hữu dụng hay vô dụng, thì cũng là heo ngốc nhà ta.”
Chu Chu xoa xoa chỗ bị hắn vỗ, bẹt miệng dừng nước mắt,
trong lòng âm thầm hạ một quyết định trọng đại – bất kể trận
tỷ thí kế tiếp có bao nhiêu khó khăn, thì nàng vẫn muốn kiên
trì, nàng không muốn mình trở thành nhược điểm để người khác
công kích giễu cợt Doãn Tử Chương.
Trên đài thay đổi người thành người khác tỷ thí, lần này
Chu chu xem rất cẩn thận, hiện tại mỗi người lên đài, đến lúc
đó đều có thể trở thành đối thủ của nàng, mà trên tay nàng
lại chỉ có hai kiện hạ phẩm bảo khí của sư phụ cho có thể
tự động tiến hành công kích, còn có mười cái bùa mà đại sư
huynh cho, nếu muốn chống đỡ được qua bốn trận thì cũng không
phải là chuyện đơn giản như vậy.
Đều do nàng vẫn thờ ơ không để ý, không đem Đại Bỉ đệ tử
ngoại môn để ở trong lòng, nếu không nàng mà làm một chút
chuẩn bị thì cũng sẽ không trở thành như hiện tại hai tay
trống trơn, không thể làm được bất cứ cái gì.
Đang ở lúc Chu Chu vô cùng ảo não, thì trận tỷ thí thứ hai của nàng đã tới. . . .
Người trọng tài lại một lần nữa rút trúng cái thẻ tên của Chu Chu: “Tổ thứ bảy trận thứ chín, núi Ứng Bàng Chu Chu với
núi Cương Chủy Tưởng Hữu Đương đối mặt với nhau!”