Nga Mỵ

Chương 326: Chương 326: Hữu tình chi đạo




Lần trọng thương này làm cho kinh mạch trong cơ thể Doãn Tử Chương rối loại hết, bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu như không phải hắn thường xuyên dùng yêu thú linh dược làm thức ăn, lại trải qua Vô Thanh Kinh Lôi tẩy tủy dịch kinh, coi như là có băng giáp rồi cộng thêm bảo y hộ thân phòng hộ thì kinh mạch hắn cũng sẽ đứt từng khúc, Kim Đan vỡ vụn mà chết.

Nếu để cho hắn tự mình khôi phục, có đan dược của Chu Chu cũng không cần vài ngày. Nhưng Lâm Chấn Kim lúc ấy vội vã cứu tính mạng Doãn Tử Chương, liền dùng tới dược vật tốt nhất.

Năm đó bản thân ông bị thương nặng cũng sử dụng loại bí dược này, mới nhân họa đắc phúc, tuy ngủ say vài năm nhưng sau khi khôi phục chẳng những không có di chứng hoặc bị nội thương, ngược lại bởi vì tác dụng dược vật phá rồi lại lập, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.

Thương thế lần này của Doãn Tử Chương nhẹ hơn ông năm đó một chút, quan trọng nhất là, thể chất và năng lực khôi phục đều tốt hơn ông năm đó quá nhiều, đoán chừng hơn một tháng sau là hắn có thể hoàn toàn khỏi.

Doãn Tử Chương trên giường làm cọc gỗ bảy ngày, về sau rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, lúc ấy canh giữ ở bên cạnh hắn chính là Chu Chu, hắn mở miệng câu đầu tiên là: ” Xách cái đồ con lợn này ra xa một chút!”

Không thể trách hắn ghét bỏ Tiểu Trư, bị con heo dẫm bảy ngày thì ngay cả tâm tư đem Tiểu Trư ra ăn sống đều đã có, không có hóa thành hành động hoàn toàn là vì thương thế hắn chưa lành, toàn thân vô lực.

Tiểu Trư bỗng nhiên nghe được hắn mở miệng nói chuyện, thì bị dọa té theo trên người hắn chạy đi, căn bản không cần Chu Chu kêu to, bởi vì đạp phải chính giữa vạt áo của hắn, bổ nhào một cái trực tiếp từ trên lồng ngực hắn lăn xuống dưới, đụng vào bên giường dựa vào tường mới dừng lại.

Doãn Tử Chương đang tức giận đầy mình, nhìn thấy hàng loạt biểu hiện buồn cười này của Tiểu Trư cũng không khỏi hết giận, cơ hồ nhịn không được cười ha hả.

“Đồ con heo!” Doãn tử chương vừa bực mình vừa buồn cười nói.

“Hừ! Huynh mới ngu xuẩn đấy! Người ta đào cái bẫy rập, huynh không cần suy nghĩ đã nhảy xuống!” Chu Chu kinh hỉ qua đi, oán khí trong lòng nhiều ngày cuối cùng đã bộc phát, dù sao hiện tại đại ác nhân quá yếu ớt, nhiều lắm là chỉ có thể động động mồm mép.

Lúc này không bắt nạt hắn thì lúc nào?

Doãn Tử Chương lại không có phản bác. Trầm mặc chốc lát nói: “Ngày ấy ta đến

núi Tinh Thứ, đợi mãi mà chỉ thấy có một đệ tử vội vàng chạy tới nói Lâm Thất dẫn theo người muốn mạnh mẽ mang Nhu Nhu về động phủ của hắn… Chuyện tương tự thế này lúc nhỏ ta đã từng thấy, người nữ đệ tử bị một gã trưởng lão khách khanh coi trọng sau đó không có trở về.”

Hắn đây đang giải thích với Chu Chu tại sao hắn sẽ không cân nhắc một chút nào mà đã bỏ chạy đến trang viên Lâm thị.

Chu Chu nói khẽ: “Cho dù huynh muốn giúp người khác thì cũng đừng để mình rơi vào hiểm cảnh như thế chứ, lần này Lâm thúc thúc phát hiện không ổn đuổi tới, nếu huynh xảy ra chuyện thì một nhà ba người Lâm đại nương còn có người đệ tử núi Tinh Thứ hộ tống bọn họ đều bị diệt khẩu.”

Doãn Tử Chương “Uh” một tiếng, khó có khi bị Chu Chu quở trách mà không có cãi lại. Hắn biết rõ nàng rất lo lắng rất tức giận, cho nên Tiểu Trư mới có thể chà đạp hắn suốt bảy ngày.

Lần thứ nhất Tiểu Trư giẫm mặt của hắn là ngẫu nhiên, về sau vô số lần ngày càng thậm tệ hơn, lại còn dùng mũi heo đẩy vào cái mũi của hắn, nhất định là do Chu Chu âm thầm sai sử.

Chuyện lần này, đúng là hắn quá chủ quan lỗ mãng rồi, nghĩ đến khi còn bé, đoạn thời gian cha mất tích truyền ra tin người đã chết kia, thi thoảng mẫu thân không nhịn được mà buồn bả lo nghĩ, cho nên hắn mới không đành lòng trách trò đùa dai của Chu Chu.

Mỗi lần nàng đều như thế này, tại thời điểm hắn gặp chuyện không may thì cố giả bộ dũng cảm không chịu để cho hắn quan tâm, chỉ có xác định hắn bình an vô sự mới dám thút thít nỉ non sinh khí, phát tiết áp lực trong lòng.

“Lâm đại nương bọn hắn thế nào rồi?” Doãn tử chương hỏi.

“Bọn hắn không có việc gì, chỉ kinh hãi thôi, đã quay về núi Tinh Thứ. Còn di vật của dì Doãn thì ta đã mang về, chờ huynh có thể đứng dậy lại nhìn.”

Hai người nói thầm lời nói nhỏ nhẹ, nghe vào trong tai Lâm Chấn Kim đang đi vào trong phòng, không khỏi một hồi hoảng hốt. Ngay tại nơi này hơn hai mươi năm trước, ông cùng với thê tử cũng là như vậy, đáng tiếc hiện tại thê tử đã mất, vĩnh viễn mất…

Doãn Tử Chương vừa rồi đã phát giác được Lâm Chấn Kim đi vào trong phòng, nhưng nhất thời hắn không biết nên làm sao. Cho nên mới không có biểu hiện gì.

Chu Chu dừng nói chuyện lại, Tiểu Trư ngồi xổm bên gối quen thuộc mà cọ cọ mặt của hắn, Doãn Tử Chương không thể không giương mắt nhìn lên Lâm Chấn Kim.

Lâm Chấn Kim đồng dạng là muốn nói lại thôi, trong mắt giống như có vô số đắng chát, đau xót, bất đắc dĩ, mừng rỡ, buông lỏng… Dưới ánh sáng mờ ám trong phòng, bên tóc mai tóc trắng lộ ra rất là chướng mắt.

Lâm Chấn Kim chưa đủ trăm tuổi tu vi đã là Kết Anh kỳ, tóc trắng là tuyệt không nên xuất hiện trên người ông, Doãn Tử Chương giật mình mà thốt ra nói: “Cha…”

Lâm Chấn Kim đã tưởng tượng ra các loại tình huống, chuẩn bị đợi nhi tử thông cảm, không nghĩ tới vậy mà nhanh như vậy sẽ đến rồi, một tiếng “cha” này làm nước mắt chảy xuống.

Chu Chu cũng rất cảm động, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút quái dị, tuy Lâm Chấn Kim là trẻ tuổi trong đám tu sĩ, nhưng rất dễ bị tình cảm ảnh hưởng, tính tình như vậy làm sao hắn chống cự tâm ma ở Kết Đan thậm chí Kết Anh?

Tình cảnh phụ tử quen biết nhau cũng không có quá mức kích động, Lâm Chấn Kim lo lắng tình huống thân thể Doãn Tử Chương, rất nhanh thu thập cảm xúc ngồi vào bên giường xem xét trình độ khôi phục kinh mạch của hắn.

Doãn Tử Chương nhìn xem thần sắc chuyên chú mà mừng rỡ của phụ thân, đây là người duy nhất trên đời có quan hệ huyết thống với hắn, ngoại trừ Chu Chu, đại khái không có người coi hắn quan trọng hơn chính bản thân mình.

“Đợi huynh khỏi rồi thì ta làm mì gà cho huynh ăn!” Chu Chu xác định Doãn Tử Chương bình an vô sự, vui vẻ mà hứa hẹn nói.

Lâm Chấn Kim nghe xong hai chữ “mì gà”, tay không tự giác run lên một cái.

“Chu Chu làm mì gà rất ngon, cha có muốn nếm thử hay không?” Doãn Tử Chương có chút không được tự nhiên nói.

Sau khi phụ tử gặp lại, hắn tâm bình khí hòa nói câu nói đầu tiên với phụ thân, thì xuất hiện một trong ba sự kiện quan trọng nhất và thích nhất đó chính là cùng Chu Chu ăn.

Mặt khác hai sự kiện kia, một cái là tu luyện, một cái là đấu pháp…

Lâm Chấn Kim liên tục đáp ứng, nhưng nhìn về phía Chu Chu, đáy mắt không tự giác hiện lên một tia thần sắc cổ quái.

Kế tiếp mấy ngày, rốt cục Doãn Tử Chương có thể đứng dậy, nhưng không cách nào vận dụng pháp lực, hoàn toàn là một phàm nhân bình thường, từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến nay, cũng chưa từng liên tục lâu như vậy không có tu luyện, mặc dù không đến mức bực bội, nhưng cũng rất không quen.

Lâm Chấn Kim thường xuyên đến nói với hắn chút ít tu luyện tâm đắc, ông xuất thân danh môn lại đạt trình độ cao nhất, chính là tu sĩ thiên tài, kiến thức và ngộ tính cao hơn người bên ngoài nhiều, Chu Chu ở một bên nghe xong, cũng được ích lợi không nhỏ.

Ngày hôm đó rốt cục Chu Chu không nhịn được nghi vấn trong lòng, thỉnh giáo Lâm Chấn Kim nói: “Lâm thúc thúc, con cảm thấy thúc rất khác nhưng tu sĩ khác, bọn hắn đều lạnh như băng ấy, ngoại trừ tu luyện tăng thực lực lên, cái gì cũng đều không để trong lòng, giống như hòn đá! Ách… con không nói huynh ấy…”

Chu Chu vắt hết óc muốn biểu đạt nghi vấn của mình rõ ràng, lại nghe Doãn Tử Chương hừ lạnh một tiếng, “Lạnh như băng, ngoại trừ tu luyện đề tăng thực lực, cái gì cũng đều không để trong lòng, giống như hòn đá” còn không phải đang nói là hắn? !

Chu Chu ôm Tiểu Trư ngượng cười hai tiếng, giống như không cẩn thận giẫm đại ác nhân một cước. Nhưng vấn đề này đối với nàng rất quan trọng, đại ác nhân tức giận thì nàng cũng muốn hỏi.

Lâm Chấn Kim hiểu ra ý của nàng, mỉm cười nói: “Bởi vì ta tu chính là hữu tình chi đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.