Chu Chu không biết truyền âm, hơn nữa địch nhân là hai Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Trì Tha Diệu lại là Luyện Đan Sư thất phẩm, năng lực cảm ứng thần thức cực mạnh, truyền âm sẽ dễ dàng tiết lộ cơ mật, cho nên dứt khoát quy định trước ám hiệu bằng tay.
Trịnh Quyền và Đan Nghê hiểu ý, Trịnh Quyền chỉ vào cái Cự Đỉnh (đỉnh lớn) trước mặt nói: “Bách Xuyên Thiên Quân đỉnh này là do Phù chưởng môn tặng ta, so với Linh Lung Dung Nhật đỉnh của ta chỉ kém nửa phần nhưng đáng tiếc thể tích của nó thật sự quá lớn, sử dụng không dễ dàng như Linh Lung Dung Nhật đỉnh.”
Đan Nghê đã khôi phục lại hình tượng lão giả thần bí lúc trước, ánh mắt nàng tùy ý liếc qua cái Bách Xuyên Thiên Quân đỉnh, khẽ gật đầu khen: “Quả thật không tệ, ta thấy kỹ thuật luyện chế bảo đỉnh này chính là xuất từ Tây Phương ngũ quốc của ta, Trịnh tiên sinh đại khái không biết, cái đỉnh này là một pháp bảo phòng thân.”
“Ồ, có chuyện này sao?Xin Nghê đại sư chỉ bảo?”Trịnh Quyền ra vẻ ‘vui mừng’ nói.
“Trịnh tiên sinh cảm thấy đỉnh này cồng kềnh, sử dụng không thuận tay, ta nghĩ Luyện Khí Sư luyện chế đỉnh này mục đích thiết yếu không phải dùng để luyện đan mà là phòng bị công kích của cao thủ tu luyện pháp thuật hệ Hỏa. Trên thân đỉnh có khắc núi non sông hồ, trong lòng đỉnh tất nhiên cũng hình thành một cái thế giới nhỏ, đỉnh này không dám nói đến dung nạp Bách lý sơn hà (ngàn vạn dặm núi non) nhưng cũng có thể giấu được trên dưới một trăm người.
“Đỉnh này có thể tích hỏa, người tu luyện công pháp thuộc hệ Hỏa không làm gì được, muốn phá đỉnh phải dùng đến pháp thuật hệ Kim công phá mạnh mẽ, hơn nũa người công phá ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Trịnh tiên sinh nói xem, đây không phải là một pháp bảo phòng hộ thượng giai (cao cấp) thì là gì?” Đan Nghê duỗi ngón tay hướng vào thân đỉnh, ánh sang màu vàng chợt lóe, trên thân đỉnh lóe ra một loạt tia lửa cùng một trận tiếng động lanh canh… Tu sĩ Nguyên Anh dùng pháp thuật hệ Kim trực tiếp công kích thân đỉnh mà thậm chí không lưu lại một vết trầy xước.
Trịnh Quyền ‘hổ thẹn’ nói: “Nghê đại sư quả nhiên là một người thông hiểu luyện khí, quả là tay tổ Luyện Khí Sư, ta có cái đỉnh này mấy năm nhưng chưa từng phát hiện nó còn có chỗ dùng như vậy.”
“Trịnh tiên sinh không cần khách khí, nếu không phải người có tu vi Nguyên Anh Kỳ thực khó phát hiện ra huyền bí bên trong đỉnh. Ta thấy khoảng cách đến lúc kết đan của tiên sinh không còn xa, đến lúc đó Bảo Đỉnh này ở trên tay chính là như hổ thêm cánh. Đúng rồi, không phải tiên sinh nói muốn biểu diễn một phương pháp luyện đan đặc thù để cho lão phu đại khai nhãn giới sao?
“Ha ha, thật ra thì không thể hoàn toàn định luyện đan bằng tay không, còn cần sử dụng đến Bách Xuyên Thiên Quân đỉnh này, chúng ta ở trong đỉnh mới có thể tăng tỷ lệ thành đan, thật khiến Nghê đại sư chê cười.
Hai người một đối một đáp, đề tài xoay chuyển quanh Bảo Đỉnh.
Rốt cuộc Trịnh Quyền nghiêng đầu nói với Chu Chu: “Linh dược ta bảo con chuẩn bị đâu?”
Chu Chu lấy cái hộp bằng bạc mà Luyện Đan Sư tứ phẩm của Tích Quốc tặng nàng từ trong túi trữ vật ra, hai tay dâng lên nói: “Linh dược sư phụ cần đều ở bên trong ạ.”
“Tốt, mời Nghê đại sư, ta xin được bêu xấu.”Trịnh Quyền đứng lên nói.
“Không cần… Nếu muốn luyện đan thì đợi kiếp sau đi…”
Tiếng nói của Trì Tha Diệu âm vang từ bên trái phía trước truyền đến, chính là phương vị lúc trước Chu Chu chỉ ra.
Sắc mặt Trịnh Quyền biến hóa, nói: “Trì Tha Diệu, ngươi ở Đan quốc cũng coi như người có tên tuổi, sao có thể vô sỉ như thế (không có mặt mũi thể diện). Thua liền dây dưa không dứt, không trách ngươi chỉ có một chút bổn sự mà có thể là người đầu tiên đạt đến Luyện Đan Aư thất phẩm ở Đan quốc, hóa ra cứ có người mạnh hơn là ngươi liền âm thầm hạ thủ, nhân cách như thế thật khiến người ta khinh bỉ.”
Lời này của Trịnh Quyền đã đâm thẳng vào chỗ đau của Trì Tha Diệu, hắn quả thật có thiên phú, nhưng trong số thiên tài xuất hiện lớp lớp ở Đan tộc thì căn bản không tới phiên hắn ra mặt, hắn dù chăm chỉ như thế nào cũng không cách nào vượt được thiên tài nổi trội trong ngàn vạn người của Đan tộc, hắn không cam lòng ở dưới người khác, nên không thể làm gì khác ngoài việc đầu nhập vào dưới trướng Thái tử Đan quốc, bán đứng Đan Tộc đổi lấy danh lợi địa vị hắn muốn.
Trì Tha Diệu giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Đã chết đến nơi còn dám mạnh miệng, ngươi cho rằng chỉ dựa vào hắn (Nghê đại sư – Đan Nghê) là có thể giữ được tánh mạng cho ngươi?” Một ngón tay của Trì Tha Diệu chỉ vào Đan Nghê.
Theo động tác của Trì Tha Diệu, Tư Biện Thái đang ẩn thân ở một bên liền đột ngột xuất thủ, một ngọn núi nhỏ đen nhánh từ trên trời giáng xuống, áp đến trên đầu Trịnh Quyền và Chu Chu.
Ngọn núi nhỏ màu đen này chính là pháp bảo bổn mạng của Tư Biện Thái ‘Thực tâm phong’, được luyện chế từ lõi của đá Huyền Hoàng, bình thường chỉ to như một nắm tay, nhưng dùng pháp lực thúc đẩy có thể đạt tới kích thước bao trùng hai dặm, hóa thành một ngọn núi nhỏ thật sự.
Trịnh Quyền là mục tiêu bị công kích chính, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn không cách nào chống cự từ trên trời giáng xuống, hô hấp của ông cũng bị cỗ áp lực đáng sợ này mạnh mẽ áp chế, đừng nói tới việc làm phép phòng ngự.
Ngọn núi còn chưa thực sự đè xuống mà khí thế lôi đình sánh với vạn quân đã làm lún cả đất dưới chân Trịnh Quyền.
May mà Đan Nghê vẫn đứng bên cạnh bọn họ, thấy tình thế không hay liền phản ứng hết sức nhanh chóng, ném hai người (Trịnh Quyền và Chu Chu) vào bên trong Bách Luyện Thiên Quân đỉnh, rồi trước lúc Thực tâm phong nện xuống kịp lắc người thoát khỏi phạm vi công kích.
Bách Luyện Thiên Quân đỉnh bị Thực tâm phong đè xuống nhưng không có chút tổn hao nào, chẳng qua là cả đỉnh bị một đòn kia làm lún hoàn toàn xuống chìm vào dưới đất. Trịnh Quyền và Chu Chu ẩn thân trong đỉnh tránh được một kiếp, liền ngồi im trong đỉnh không chịu hiện than.
Trịnh Quyền mới có tu vi Kết Đan kỳ, không cách nào mở ra tiểu thiên thế giới trong Đỉnh, chỉ có thể nỗ lực dùng Bảo Đỉnh để ngăn cản công kích điên cuồng của Tư Biện Thái.
Trì Tha Diệu cũng đã đấu pháp với Đan Nghê, hắn chỉ chuyên chú vào luyện đan, thủ đoạn đấu pháp thua xa sự lợi hại của Đan Nghê nên rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
Mà Tư Biện Thái dù công kích điên cuồng cũng không làm gì được Bách Luyện Thiên Quân đỉnh kia, Trì Tha Diệu thấy lâu vẫn không tấn công được, lòng như lửa đốt quát to: “Tư huynh, trước cùng ta liên thủ thu thập người này rồi hãy đối phó với thầy trò Trịnh Quyền.”
Một khi không có lão quỷ chết tiệt trước mắt này che chở thì hắn và Tư Biện Thái muốn giết một Tu sĩ kết đan kỳ như Trịnh Quyền với một nha đầu không có pháp lực như Chu Chu cũng dễ dàng như giết một con kiến.
Tư Biện Thái lên tiếng, ngay lập tức xoay người cùng Trì Tha Diệu tấn công Đan Nghê.
Tu vi của Đan Nghê so với Ty Biện Thái còn kém một chút, mắt thấy duy trì không được, liền quát to về phía Trịnh Quyền: “Trịnh Tiên sinh cố bảo vệ cho Bảo đỉnh, đợi lão phu đi tìm Vưu huynh và người Tế Lập tông tới tương trợ.”
Vừa nói vừa không chút lưu luyến xoay người phóng lên cao, chạy về hướng Phần Thành.
Bọn Trì Tha Diệu đã sớm hỏi thăm, biết có vị Nguyên Anh tổ sư của Tế Lập tông vừa đến Phần Thành, một khi Đan Nghê gọi hai người đó tới, bọn họ muốn giết Chu Chu và Trịnh Quyền sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng hai người muốn đuổi kịp chặn đường Đan Nghê cũng không dễ dàng, hơn nũa người bọn họ muốn đối phó chủ yếu là thầy trò Trịnh Quyền, nếu hai người đã bị vây bên trong Bách Luyện Thiên Quân đỉnh thì còn quan tâm đến Tu sĩ Nguyên Anh kỳ vừa chạy mất kia làm gì.
Hai người không hẹn mà đều bỏ qua Đan Nghê, đánh về Bảo Đỉnh.
Bảo Đỉnh được pháp lực của Trịnh Quyền thúc động, đã trở nên giống như một căn phòng nhỏ.
Tư Biện Thái và Trì Tha Diệu nhảy đến trên miệng đỉnh, đồng thời làm phép muốn phá đi lực cấm chế của Trịnh Quyền.
Nhược điểm duy nhất của Bảo ĐỈnh là trên miệng, mặc dù Trịnh Quyền đã dùng pháp lực để mở ra cấm chế trên miệng Bảo Đỉnh, nhưng tu vi của ông kém hơn đối phương một cấp, giờ còn gặp phải liên thủ của hai Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thời gian ông có thể chống đỡ rất ngắn.
“Đợi bọn Vưu Thiên Nhận đến thay các ngươi nhặt xác sao?” Trì Tha Diệu nhe răng cười, hai cánh tay huy động một vòng, trên lòng bàn tay dâng lên Nguyên Anh chân hỏa, như lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía màn ánh sáng màu đỏ bảo hộ Trịnh Quyền.