Nga Mỵ

Chương 260: Chương 260: Khai chiến




Đề Thiện Thượng dương dương đắc ý, ba mũi tên hắn vừa bắn ra chính là do Băng quý tinh thạch lấy từ hàn đàm biến thành, cái loại thủy tiễn do pháp lực biến thành làm sao có thể sánh bằng sự rét lạnh trong mấy mũi tên đó chứ, mặc dù Lâm Giáp đã đoán được Đề Thiện Thượng che dấu thực lực, nhưng vẫn khinh địch rồi, tùy tiện để gấu lửa của mình đi đụng chạm thủy tiễn, kết quả ăn khổ ngay tại chỗ.

Lâm Đinh quay sang hai đồng bạn khác, nói: “Nhâm lão đệ,Quý lão đệ động thủ đi, mấy tiểu tử này có điều cổ quái, cẩn thận chút!”

Hai đồng bạn này một người tên là Lâm Nhâm, một người tên là Lâm Quý, chính là lão Cửu lão Thập trong ‘Lâm thị thập tương’, bọn họ cũng là huynh đệ ruột, hơn nữa lúc còn trẻ từng được cao nhân truyền thụ ngự thú thuật, bọn họ thấy Đề Thiền Thượng có tu vi kinh khủng ngoài dự đoán, không cần Lâm Đinh nhắc nhở cũng biết trong đó có vấn đề.

Lập tức hai người không nhiều lời, vỗ túi linh thú đeo bên hông, trong mỗi túi nhảy ra hai con cá sấu lớn cả người lân giáp đen nhánh phiếm lục quang sáng bóng, mỗi con dài gần một trượng, bốn đôi đôi mắt xanh biếc lộ ra sát ý hung tàn, quẩy đuôi phóng về hướng đám người Doãn Tử Chương.

Bốn con Độc Trạch Hủ Cốt Ngạc cấp sáu! Khó trách bọn hắn có thể cứu ra ba người Lâm Lục bình an thoát khỏi năm tu sĩ Kết Đan vây công, bốn con Độc Trạch Hủ Cốt Ngạc này, tùy tiện một con cũng có thể đánh ngang tay với một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đáng sợ nhất là bọn chúng căn bản cả người là độc, dính vào một chút cũng gây ra hậu hoạn vô cùng, lại còn da dày thịt béo, cũng có danh tiếng rất lớn trong đám yêu thú, bảo khi bình thường đánh lên người chúng gần như không có hiệu quả.

Doãn Tử Chương và Bảo Pháp Hổ đẩy Chu Chu cùng với Liễu Tam tới một góc, vẻ mặt ngưng trọng.

Lâm Lục cười lạnh nói: “Có thể chết dưới vuốt bốn đầu Độc Trạch Hủ Cốt Ngạc, các ngươi chết cũng không uổng!”

“Ta phi, dùng bốn con súc sinh đã muốn đối phó Lão Tử, ngươi nằm mơ!” Đề Thiện Thượng cổ tay run lên, một roi nước to bằng chén rượu đánh tới ngọn lửa hình hổ, lần này Lâm Giáp đã học khôn. Ngọn lửa hình hổ linh hoạt vô cùng chợt lóe tránh thoát roi nước, đổi hướng tấn công tới Thạch Ánh Lục nhìn qua tương đối kém dứng một bên.

Đồng thời hai cái Độc Trạch Hủ Cốt Ngạc của Lâm Nhâm cũng giết đến, thân thể chắn giữa Đề Thiền Thượng và Thạch Ánh Lục, không để hắn có cơ hội xoay người đi cứu.

Thạch Ánh Lục không tránh không né, cũng vỗ túi linh thú bên hông, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư nhảy ra, há mồm phun một đoàn lửa đỏ như máu, đối công với ngọn lửa hình con hổ do Lâm Giáp biến ảo ra.

Tam Nhãn Xích Hỏa Sư đã vượt qua Thiên kiếp trước khi mấy người Đề Thiện Thượng rời khỏi núi Ứng Bàng, một lần nữa kết xuất yêu đan trở thành Linh Thú cấp năm.

Nó những năm gần đây đã ăn không biết bao nhiêu đan dược đại bổ, Chu Chu bởi vì ngày đó ám toán nó, cảm thấy trong lòng hổ thẹn, cho nên thức ăn cho nó cũng không khác gì đám người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, hơn một năm gần đây lại tu luyện dựa vào Trường Sinh Tiên Hỏa, hỏa lực cường đại căn bản đã vượt xa nó năm đó.

Nó cùng với ngọn lửa hình hổ đối công, mặc dù không chiếm được thượng phong, nhưng ngọn lửa hình hổ cũng không cách nào lướt qua nó công kích Thạch Ánh Lục .

Thạch Ánh Lục thấy Tam Nhãn Xích Hỏa Sư không sao cả, hai tay kết ấn, đỉnh đầu nháy mắt hiện ra một thanh trường thương lòe lòe kim quang, mũi thương run lên đâm về Lâm Giáp.

Nàng dùng tụ khí hóa Kim thuật hỗn hợp với Huyễn Mị đại pháp, trong mắt Lâm Giáp phải có đến mấy chục cây trường thương cùng đâm về hía hắn, mỗi một cây đều có khí thế bén nhọn, cả ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng chung một chỗ cũng không thể khởi xướng công kích đáng sợ như vậy.

Lại là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, hơn nữa còn là nữ tu!

Lâm Giáp kinh nghiệm thực chiến phong phú, mặc dù mấy chục cây trường thương đều cực kỳ giống thật. Nhưng hắn biết đây là chuyện không thể nào, một lần tụ khí có thể phân ra nhiều Kim thương như vậy ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu như đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ một thương đã có thể kết liễu hắn, hoàn toàn không cần làm điều thừa.

Nhưng biết rõ trong mấy chục cây trường thương này chỉ có một hai cây là thật, nhưng trong lúc hắn cũng không cách nào phân biệt thật giả, chỉ đành hoảng sợ tránh lui.

Tụ khí hóa Kim thuật tiêu hao thật lớn, Thạch Ánh Lục chỉ có công kích đầu tiên là thật, phía sau đều chỉ dùng Huyễn Mị đại pháp chế tạo huyễn tượng thừa thắng xông lên, Lâm Giáp khó phân biệt thiệt giả, lại bị nàng làm cho lùi lại nhiều trượng.

Hắn vừa tức vừa hận bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, loại hình pháp thuật này ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không thể liên tục thi triển, đối phương chỉ sợ dùng ảo thuật lừa hắn!

Cứ tiếp tục đánh như vậy, danh tiếng anh hùng cả đời hắn chắc chắn sẽ bị phá hủy!

Lâm Giáp cắn răng một cái, tính toán liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải thu thập Thạch Ánh Lục rồi tính tiếp, trên tay hắn kết ấn thật nhanh, trước người lần nữa huyễn hóa ra một ngọn lửa hình báo, một ngọn lửa Cự Điêu, cũng không né tránh Kim thương công kích mà lúc lên lúc xuống phóng hướng Thạch Ánh Lục.

Ngọn lửa hình báo cùng ngọn lửa hình điêu chính diện đụng vào Kim thương, thế nhưng lông tóc vô thương, ngược lại Thạch Ánh Lục phải vọt người né tránh.

Kim thương còn lại liên tiếp đâm tới trên người Lâm Giáp, hắn đem toàn bộ pháp lực còn dư dùng để gia cố trên hộ thân bảo giáp, kết quả khẩn trương một hồi, nhưng kia Kim thương khí thế như hồng đánh vào trên người hắn, nhưng một chút cảm giác cũng không có.

Lâm Giáp phẫn nộ, mình như vậy lại bị một con nhóc đùa bỡn!

Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi kết ấn lần nữa huyễn hóa ra hai con ngọn thú lửa, một ngọn lửa hình voi, một ngọn lửa hình gấu, năm ngọn lửa yêu thú cùng nhau vây công Thạch Ánh Lục.

‘Hỏa thú thập tượng biến” tu luyện tới cảnh giới tối cao có thể đồng thời huyễn hóa ra mười ngọn lửa yêu thú, mà với công lực hiện thời của Lâm Giáp, huyễn hóa ra năm ngọn đã là cực hạn, muốn đồng thời điều khiển năm loại thú hỏa, năm loại thú hồn trong cơ thể, gây ra áp lực rất lớn đối với hắn, hơn nữa cũng không thể kéo dài.

Hiện tại mỗi ngọn lửa thú uy lực hơi thấp hơn lúc trước, nhưng năm ngọn đồng thời phát động công kích, uy lực tổng hợp phải mạnh hơn ít nhất gấp ba lần so với chỉ một ngọn lửa thú lúc trước.

Thạch Ánh Lục bị phong kín tất cả đường lui, bất quá nàng cũng không bối rối, mười ngón tay như lan thật nhanh vũ động kết ấn, lại là hơn mười thanh Kim thương đâm tới Lâm Giáp, đồng thời năm pháp khí chia ra tấn công năm ngọn lửa yêu thú đanh điên cuồng.

Lâm Giáp trong nháy mắt lâm vào thiên nhân giao chiến, những Kim thương này có thể hay không ẩn dấu một hai cây là thật? Nhìn tư thái Thạch Ánh Lục tựa hồ muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, hiện tại toàn bộ pháp lực của hắn đều dùng để khu sử ngọn lửa thú, chỉ đành mặc vào một bảo giáp phòng thân, mặc dù là bảo khí thượng phẩm, nhưng cũng là bảo hiểm cần thiết.

Nhưng hắn muốn né tránh lần nữa cũng không thể, một khi hắn tránh lui, công kích của năm ngọn lửa thú cũng sẽ chịu ảnh hưởng… hay đây mới là mục đích thực sự của xú nha đầu này?

Lâm Giáp chần chờ trong chốc lát, cuối cùng quyết định chiến đấu tới cùng, liều mạng toàn lực điều khiển năm ngọn lửa thú muốn nhất cử bắt lấy Thạch Ánh Lục, hắn ngay cả một con nhóc cũng không đối phó được thì nào còn mặt mũi tiếp tục làm lão Đại ‘Lâm thị thập tương’!?

Hắn hai mắt chăm chú nhìn phương hướng Thạch Ánh Lục, quyết tâm không để ý đến Kim thương bén nhọn đâm vào trên người.

Dưới ánh lửa hắn thấy rất rõ ràng, chẳng qua Thạch Ánh Lục chỉ ném pháp khí bình thường về phía năm ngọn lửa thú, muốn dùng những rách nát này để ngăn cản ngọn lửa thú của hắn? Quả thực đáng chê cười, hai bên vừa chạm vào, những thứ đồ hư này sẽ bị đốt thành đồng nát sắt vụn.

Đáng tiếc hắn nghĩ tới mở đầu, nhưng lại không nghĩ tới kết cục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.