Edit: Tần Nguyệt
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chu Chu gật đầu xác nhận, nàng tin tưởng đây không phải ảo giác, lỗ
hổng trên quần áo, còn cảm giác đau đớn lúc ấy vẫn rất mới mẻ.
Trịnh Quyền lẩm bẩm:
“Linh Thứu Ngũ Trảo, giỏi phá cấm chế và pháp chế… Khó trách, chẳng lẽ thật sự là thiên ý?”
Hắn liếc nhìn Tiểu Trư đang rúc trong lòng Chu Chu híp mắt ợ một cái, vẻ mặt rối rắm:
“Nhưng mà… tại sao lại là một con heo?”
Doãn Tử Chương cùng Chu Chu nhìn nhau, hỏi:
“Ý của sư phụ là, sự xuất hiện của Tiểu Trư có liên quan đến Linh Thứu Ngũ Trảo?”
Trịnh Quyền “Ừ” một tiếng, nói với Chu Chu:
“Ôm nó đến cho ta xem.”
Chu Chu nhìn hắn tuy vẻ mặt quái lạ, nhưng cũng không có ý giết Tiểu Trư, liền tiến lên hai bước, để Tiểu Trư lên bàn.
Trịnh Quyền đưa tay sờ sờ Tiểu Trư, banh đôi mắt đang híp lại của nó
ra, tỉ mỉ quan sát, vẻ không thể tin được trên mặt càng đậm:
“Trong ghi chép của tộc, chưa bao giờ… biến thành heo, sao lại như vậy?”
Chu Chu cẩn thận hỏi:
“Tiểu Trư không nên biến thành heo, vậy nên biến thành cái gì?”
Trịnh Quyền trong lòng không yên, cũng không trả lời, ngoài tĩnh thất truyền tới giọng Phù Quy, Trịnh Quyền để Chu Chu ôm Tiểu Trư về, rồi
gọi Phù Quy vào nói chuyện.
Phù Quy cung kính thi lễ với Trịnh Quyền, khóe mắt liếc thấy Tiểu Trư, trong lòng liền tức giận, nói:
“Đã kiểm kê khố phòng, số mồi lửa hỏa chủng được niêm phong trong bùa chú và pháp khí còn nguyên, nhưng thú hỏa yêu tinh vốn có ba mươi sáu
khối hiện chỉ còn lại bốn khối, đều là thú hỏa cấp năm hạ đẳng, linh hỏa huyết thanh vốn mười chín bình, hiện chỉ còn hai bình, đều là cấp năm
hạ đẳng.”
Chu Chu mỗi ngày đều học thuộc lòng các loại sách luyện đan để trả bài cho Doãn Tử Chương, vừa nghe liền biết là nguy rồi.
Thú hỏa yêu tinh nghĩa như tên, chính là yêu tinh của yêu thú hệ hỏa
đã trên cấp năm, bên trong ẩn chứa tinh túy thú hỏa mà yêu thú tu luyện
được, mà linh hỏa huyết thanh, chính là tinh hoa của linh hỏa do linh
dược cấp năm thuộc tính hỏa ngưng kết ra, trong mắt Luyện Đan sư đều vô
cùng trân quý. Bây giờ trong khố phòng chỉ còn lại loại hạ đẳng, nói
cách khác phần lớn đồ tốt đã bị Tiểu Trư ăn sạch rồi!
Con heo này cũng quá tham ăn đi!
Chu Chu nhìn Trịnh Quyền vẻ mặt co quắp, sợ hãi co người lại, đem bán Tiểu Trư cũng không đền lại được ba mươi hai khối thú hỏa yêu tinh,
mười bảy bình linh hỏa huyết thanh a!
Trịnh Quyền đau lòng cơ hồ muốn hộc máu, con heo này trong nháy mắt
đã ăn hơn nửa gia tài của hắn, thật không phải ham ăn bình thường!
Tiểu Trư cảm thấy được Chu Chu sợ hãi, đại khái cũng biết mình đã gây họa, cố gắng co người lại càng nhỏ, hận không thể trốn vào trong quần
áo của Chu Chu.
May mà Trịnh Quyền chỉ hít sâu vài hơi, cuối cùng vẻ mặt phức tạp cười khổ hai tiếng nói:
“Thôi, mấy thứ này ta cũng không biết khi nào mới dùng tới, coi như tiện nghi cho nó đi…”
Chu Chu cảm thấy kì lạ, lúc sư phụ nói những lời này, giống như tuyệt vọng, có một cỗ bị thương đến chết tâm.
Mọi người đều không ngờ Trịnh Quyền sẽ bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.
Doãn Tử Chương nháy mắt ra hiệu với Chu Chu, đứng dậy cáo từ Trịnh
Quyền, đề phòng hắn đổi ý làm khó nàng. Hai người vừa đi đến cửa tĩnh
thất, Trịnh Quyền bỗng nhiên mở miệng:
“Chậm đã!”
Doãn Tử Chương cả người căng thẳng, ngầm túm chặt cánh tay Chu Chu, lúc xoay người liền kéo nàng ra phía sau mình.
Trịnh Quyền vẫn là vẻ mặt suy sụp, nói với Phù Quy:
“Nếu Thành Khuê Bản trở về, trực tiếp đưa hắn đến núi Cương Chủy,
giao cho Tằng trưởng lão, nói hắn lòng dạ hẹp hòi, vì đố kị mà mưu hại
đồng môn, xử trí hắn theo môn quy.
Trưởng lão Tằng Phát Cố của núi Cương Chủy là chưởng quản Hình đường
của Thánh Trí phái, con người ngay thẳng nghiêm khắc, phần lớn đệ tử
Thánh Trí phát đều vừa kính vừa sợ, Thành Khuê Bản rơi vào tay hắn, chắc chắn sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi môn phái.
Phù Quy không có dị nghị gì, hỏi:
“Vậy vị trí quản lý đan phòng của Thành Khuê Bản, nên để ai tiếp quản?”
Trịnh Quyền chỉ Chu Chu nói:
“Để nàng làm đi. Phải làm thế nào người nói rõ cho nàng là được.”
Chu Chu không dám tin chỉ chỉ mình, ngẩn ra.
Phù Quy và Doãn Tử Chương hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề gì
hay không, Chu Chu là một tiểu cô nương luôn mơ mơ màng màng, mới đọc
sách ba tháng lại không có chút tu vi nào, bây giờ muốn nàng đi tiếp
quản đan phòng? Không phải đùa chứ?
“Chuyện này…”
Phù Quy cảm thấy mình nhất định phải khuyên can chuyện vô lý như vậy.
“Ra ngoài! Đừng làm phiền ta!”
Trịnh Quyền bỗng nhiên nổi giận, một lực đẩy thật mạnh xuất hiện, như rời núi lấp biển, không thể kháng cự, trực tiếp đẩy ba người một heo ra khỏi tĩnh thất, sau đó ầm một tiếng, cửa tĩnh thất đóng lại, triệt để
ngăn cách hai bên.
Phù Quy tính ngày, đêm nay hình như là ngày Trịnh Quyền muốn xuống
núi, khó trách nóng nảy như vậy, nhưng mà vì sao con heo kia ăn hơn nửa
gia tài của hắn mà hắn lại không tức giận, bây giờ đột nhiên lại phát
hỏa đây?
Ba người ở ngoài tĩnh thất nhìn nhau, Phù Quy suy nghĩ một chút, đành chấp hành mệnh lệnh của Trịnh Quyền, nghiêm nghị nói với Chu Chu:
“Nếu Trịnh trưởng lão đã phân phó thì muội đi theo ta tới đan phòng một chuyến, ta sẽ nói rõ từng việc muội cần làm.”
Chu Chu rụt rè nhìn Doãn Tử Chương, nàng mỗi ngày học thuộc lòng rồi
hầu hạ vị đại thiếu gia này đã rất thê thảm rồi, bây giờ còn phải đi làm việc ở đan phòng, muốn nàng làm việc không biết mệt như con lừa sao?
Doãn Tử Chương không cảm thấy có gì không đúng, bất luận việc Trịnh
Quyền để Chu Chu quản lý đan phòng là vì lý do gì, bây giờ để nàng rèn
luyện không chừng lại giúp nàng nhớ lại nhiều thứ. Dù sao trong mắt hắn, Chu Chu cho đến giờ luôn lười tới mức phải đá một cước mới nhúc nhích,
thiếu bị chà đạp.
Nếu sư phụ giao việc cho nàng, vừa vặn khiến nàng chịu khó làm việc,
miễn cho nàng nhàn rỗi không có gì làm liền trốn ra dưới bóng cây bên
suối ngồi lười nhác câu cá, làm hắn vừa ước ao vừa ghen tị, vô cùng
chướng mắt.
“Vậy ngươi đi đi!” – Doãn Tử Chương dứt khoát nói, Chu Chu ủ rũ ôm Tiểu Trư đi theo Phù Quy tới đan phòng.
Thành Khuê Bản làm ở đan phòng được không biết bao nhiêu đệ tử Luyện
Khí kỳ thậm chí Trúc Cơ kỳ của Thánh Trí phái hâm mộ, bộ dạng Chu Chu
bây giờ nếu người không biết nhìn thấy, còn tưởng nàng bị phái đi làm
khổ sai, chẳng ai nghĩ đến nàng đang đi làm chức vụ béo bở nhất trong
Thánh Trí phái.
Trịnh Quyền ngồi trong tĩnh thất, nhìn xẻng đào thuốc bằng đồng trên
tường cười khổ, tiếng cười từ từ biến thành tiếng khóc. Âm thanh thê
lương, tràn ngập sầu khổ, không cam lòng, cùng thương tâm.
“Nàng từng nói ta không bằng con bé, chúng ta đã cãi nhau bao nhiêu
lần vì chuyện này? Ta cảm thấy là do nó may mắn, từ lúc sinh ra toàn bộ
chuyện tốt đều thuộc về nó, nếu không, nó làm sao có thể tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu lớn như thế. Ta còn nghĩ, nếu tộc cho ta điều kiện
giống nó, thì ta sẽ còn phát triển hơn nó nhiều… Thì ra, thì ra luôn là ta tự lừa mình dối người, ta quả thật không bằng nó. Ha ha ha! Thật là
rất buồn cười, thì ra cả đời ta từ đầu đến cuối vốn chỉ là một chuyện
khôi hài! Đan Nghê, Đan Nghê… Ta phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Quyền ôm mặt, im lặng khóc trước cái xẻng đào thuốc.