Đan Phượng ngồi bên cạnh, cả người rung lên khi nghe lời thái tử nói, nắm chặc tay áo.
Muội muội của nàng quả nhiên là thiên tài tuyệt đỉnh, trong tình
huống bất lợi như vậy còn có thể tự mình hấp thụ loại Thiên Hỏa thứ hai. Cho dù là chính bản thân thái tử, lúc bắt đầu hấp thu loại Thiên Hỏa
thứ hai cũng hao phí hết sức chín trâu hai hổ , hy sinh không thủ hạ tu
sĩ cao cấp, cuối cùng mất mấy năm mới thành công.
Thời gian Đan Hoàng nàng chạy trốn khỏi Đan quốc cũng chỉ có mấy năm , chẳng những phân liệt hỏa linh, còn chiếm được loại Thiên Hỏa thứ hai.
Diễm Thí Thiên vẫn không buông tha cho kế hoạch điên cuồng của hắn,
xem Chu Chu như một lô đỉnh giúp hắn chiếm đoạn chín loại Thiên Hoả Hồng Nguyên, chẳng qua là làm sao hắn lại có lòng tin, sau khi Chu Chu hấp
thu bốn loại Thiên Hoả, hắn còn có thể khống chế được nàng sao?
“Nàng đang nghĩ gì?” Cánh tay Diễm Thí Thiên nhấc lên, vòng qua eo nhỏ thon thon của Đan Phượng, ôm nàng vào lòng .
Đan Phượng cả kinh, không tự chủ liền nhìn về phía bậc thềm, phát
hiện chẳng biết từ lúc nào những người khác trên điện đều lui ra ngoài.
Diễm Thí Thiên chú ý tới phản ứng của nàng, cúi đầu mập mờ cười nói
vào trong lỗ tai của nàng: “Hai tỷ muội các ngươi đều xấu hổ giống nhau. . . . . . Có cái gì phải sợ , nếu con mắt của bọn họ dám nhìn loạn ,
Bổn cung sẽ móc toàn bộ xuống.”
“Nhưng mà bộ dáng xấu hổ của các nàng đều thật đẹp. . . . . .” từng
nụ hôn chiếm đoạt vô cùng nóng bỏng như cuồng phong rơi vào trên mặt,
trên môi trên người Đan Phượng, sau đó đi thẳng xuống dưới.
Đan Phượng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Chàng nhất định phải so sánh chúng ta với nhau sao? Chàng xem thiếp là cái gì?”
Diễm Thí Thiên thờ ơ cắn một cái lên bộ ngực sữa của nàng, trêu đùa:
“Nàng là Thái tử phi thân ái duy nhất của ta! Sao vậy? Ghen tị?”
Đan Phượng cắn răng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà cách biệt về thực lực
của hai người quá xa, nàng từ chối cũng vô dụng, chỉ đành thuận theo
hắn.
Sau khi triền miên, Diễm Thí Thiên ôm Đan Phượng vào trong ngực nói:
“Hai tháng sau Bổn cung muốn đi một chuyến đến đảo Bắc Hải Âm Dương,
Nàng trông chừng hai lão gia hoả trong cung cẩn thận. Đừng xảy ra sơ
xuất.”
Đan Phượng nghe hắn nhắc tới hai vị đang bế quan trong cung, không nhịn được rùng mình một cái.
“Sợ cái gì? Ta cũng không để cho nàng đi đối phó với bọn họ, nàng
ngoan ngoãn chờ ta trở lại. Cũng đừng làm ra những chuyện khiến cho ta
thất vọng, có biết không?” Diễm Thí Thiên cười nói.
Đan Phượng cúi đầu không nói, người nam nhân trước mặt này chính là
ác ma! Chỉ có ác ma mới có thể đem kế hoạch đối phó cha để cùng tổ phụ
của mình nói ra nhẹ nhàng như vậy. Không chút nào chột dạ.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, trừ hàng phục nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ.
Kể từ khi nàng che giấu chuyện hồn tinh của Đan Hoàng xuất hiện dị
tượng mấy năm trước. Cộng thêm việc người nàng phái đi lại không có được tin tức chuẩn xác của Đan Hoàng, Diễm Thí Thiên không hề tín nhiệm nàng như trước nữa, rất nhiều chuyện cũng không nói rõ với nàng.
Ngược lại Đan Phượng cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm, cũng không chủ động hỏi tới.
Trong thời gian đó, bên trong tổng đàn của Tống Bảo Tông bên ngoài
thành Sùng Vũ, Đề Thiện Thượng và Hướng Ttriện Thiên trong lúc chờ đợi
tụ ở một chỗ nói chuyện, thường ngày bọn họ cũng thường xuyên ở chung
một chỗ thảo luận chuyện tu luyện tâm đắc
Nhưng hôm nay vẻ mặt của mấy người họ đều vô cùng bỉ ổi . Chính là
đàm luận đủ loại tin đồn hương diễm của cung Thái Hư trên đảo Bắc Hải Âm Dương
” Cung Thái Hư trên đảo Âm Dương khi thu nhận đệ tử, yêu cầu quan
trọng nhất không phải là linh căn, mà là dung mạo, môn hạ đều là tuấn
nam mỹ nữ! Dung mạo xấu xí thì cho dù người có tư chất nghịch thiên thì bọn họ cũng không thu nhận ! Trên đảo mỹ nữ như mây. . . . . . Hơn nữa
người người đều phong lưu đa tình, chỉ cần có thể khiến cho các nàng vui vẻ, như vậy sẽ có cơ hội được qua đêm với các nàng.” Kim Trượng Hồ hiếm khi lộ ra một bộ mặt sắc lang thèm nhỏ dãi.
“Nam đệ tử của cung Thái Hư gần quan hưởng lôc, đúng là quá hạnh phúc đi? !” Đề Thiện Thượng cảm thấy yêu cầu thu đồ đệ này quả thật rất đáng được phổ biến. Khi trở về hắn muốn tìm sư phụ nghiêm túc đề nghị, sau
này khi thu nhận nữ đệ tử, yêu cầu chủ yếu chính là dung mạo phải xinh
đẹp!
Kim Trượng Hồ rất đồng ý nói: “Đó là đương nhiền, mỗi lần cung Thái
Hư thu nhận đệ tử. Không biết có bao nhiêu con cháu thế gia cướp đoạt
tranh giành. Nếu như năm đó không phải là cha ta ngăn cản, ta cũng muốn. . . . .”
Kim gia là một trong những thế gia tu tiên của Tấn Bảo tông cho nên
Kim Trượng Hồ không hề có cơ hội lựa chọn khác mà phải bái nhập Tấn Bảo
tông.
“Hắc hắc hắc, sở trường của môn nhân cung Thái Hư chính là về phương
pháp song tu, không nói đến thủ đoạn mất hồn trên giường , nếu như có
thể nhận được các nàng truyền thụ một hai, vậy thì thật là vô cùng có
lợi rồi!” Người đệ tử khác ngẩn người mê mẩn.
Đề Thiện Thượng nghe được hai mắt sáng lên ánh sáng xanh: ” Cái tên
cung Thái Hư này dường như Lão Tử đã nghe qua ở đâu rồi. . . . . . Không nghĩ tới lại là một nơi tốt như vậy, nếu không thì chúng ta sớm lên
đường đi, Lão Tử muốn đợi không kịp!”
Hướng Triện Thiên giễu cợt nói: “Đề lão đệ ngươi đừng nghe bọn hắn
khoe khoang, những mỹ nhân kia sở trường về song tu, càng am hiểu thái
bổ chi thuật*(ý là thuật thái dương bổ âm), sợ là chỗ tốt còn chưa thấy, trước đó đã bị ép cho không còn một mảnh. Hơn nữa yêu thú Bắc Hải hoành hành, lại thêm gió bão biển gầm, quả thật cần chờ thêm hai tháng nữa
mới có thể lên đường.”
Vẻ mặt Đề Thiện Thượng tiếc nuối nói: “Vậy phải đợi thêm hai tháng nữa a, ai ai.”
Bộ dáng hiện tại của hắn như thế này, đến đó cũng chỉ có thể giương
mắt nhìn mỹ nhân, hắn cũng nguyện ý để cho mỹ nhân đối với hắn thái
dương bổ âm, nhưng hiện tại kể cả tư cách bị thải bổ cũng không có.
Hướng Triện Thiên nhìn một cái về phía Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương,
cười trêu ghẹo nói: “Ngươi lên đảo thì chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhưng
hai sư đệ của ngươi đến cung Thái Hư, chỉ sợ sẽ rất được hoan nghênh.”
Đề Thiện Thượng chua chát nói: “Hai người kia đều đã có chủ ,có đi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.”
“Cái gì giương mắt nhìn?” Cơ U Cốc nghe nửa câu, thuận miệng hỏi.
“Chúng ta đang nói đến chuyện khi đến Bắc Hải muốn đến cung Thái Hư trên ddảo Âm Dương bái phỏng.” Hướng Triện Thiên cười nói.
Cơ U Cốc nghe mấy chữ ” Cung Thái Hư đảo Âm Dương “, sắc mặt có chút
biến hóa, nhưng rất nhanh liền lập tức che giấu, nói chuyện đôi ba câu
liền thoái thoát rời đi.
Kim Trượng Hồ nhìn bóng lưng Cơ U Cốc đi xa, bỗng nhiên đối với Đề
Thiện Thượng nói: ” Nếu để cho Cung chủ cung Thái Hư thấy U Cốc lão đệ
và Tam sư muội của ngươi, nhất định sẽ thích vô cùng. Hai người bọn họ
người linh căn rất xứng đôi, vô cùng thích hợp tu luyện bí truyền của
cung Thái Hư 《 Âm Dương Hòa Hợp Quyết》.”
Đề Thiện Thượng ngạc nhiên nói: ” 《 Âm Dương Hòa Hợp Quyết 》 là gì vậy?”
Hướng Triện Thiên giải thích: “Đó là công quyết nam nữ song tu được
xưng đệ nhất thiên hạ, nghe nói muốn thành công phải có một đôi nam nữ
linh căn hợp lại có thể vừa đủ ngũ hành, linh căn của Nhị sư đệ, Tam sư
muội ngươi chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành đều đủ, hơn nữa tư
chất lại rất tốt, thích hợp để tu luyện loại công quyết song tu này.”
Thạch Ánh Lục quả thật mỹ lệ xinh đẹp, đệ tử tại Tam đại tông môn
từng nhìn qua dung nhan của nàng đều âm thầm hâm mộ không thôi, chỉ là
rất nhanh liền nhận ra bọn họ căn bản không có cơ hội thân cận để theo
đuổi mỹ nhân, bên cạnh mỹ nhân đã có một hộ hoa sứ giả vô cùng xuất sắc, bọn họ cũng chỉ có cam chịu nuốt nước miếng mà thôi.
Đề Thiện Thượng nghe lời Hướng Triện Thiên vừa nói…, trong lòng dường như có thứ gì đó chợt lóe lên, hắn cau mày suy nghĩ một chút.
Đúng rồi! Cái tên cung Thái Hư này quả thật hắn đã từng nghe qua từ
rất nhiều năm về trước, sau khi sư phụ Vưu Thiên Nhận ra ngoài dạo chơi
trở về, mang về một đệ tử mới chính là Cơ U Cốc, có một lần hắn loáng
thoáng nghe thấy sư phụ cùng Cơ U Cốc nói chuyện, từng mấy lần nói tới
cung Thái Hư!
Không lẽ Nhị sư đệ lại có quan hệ với cung Thái Hư?