“Vô dụng thôi, những sợi dây leo này nhờ hấp thu toàn bộ linh khí của các linh dược tiên thảo xung quanh đây mà phát triển, cho dù ngươi có
bốn loại Thiên Hỏa trong tay, trong nhất thời không thể đốt hết được.”
Tiếng nói không lạnh không nóng của Mộc Thánh truyền đến, dường như là
có ý nhắc nhở.
Trong lòng Chu Chu lo lắng, chợt nghe thấy giọng Doãn Từ Chương từ
trong vòng tay bằng đồng truyền đến: “Tốt lắm, đi lên nửa thước, Minh
Di!”
Minh Di chính là một trong 64 quẻ, đại biểu cho một phương vị riêng
biệt, Chu Chu không hề do dự vừa dựa theo chỉ thị chuyển qua vị trí kia, vừa thả ra Thiên Hỏa khiến cho Mộc Thánh và Hỏa Thánh không cách nào
thấy rõ được hành động và phương hướng của nàng.
Trong ngọn lửa mang theo ánh sáng màu vàng ngọc, một cỗ ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện, chiếu vào người Chu Chu, chẳng biết từ lúc nào có
một tờ phù văn màu xanh lá hoa văn phức tạp được dán trên vạt áo của Chu Chu, rồi bị ánh lửa màu xanh chiếu thẳng vào lập tức có phản ứng.
Ánh sáng màu xanh phát ra từ bùa đụng vào cột ánh sáng màu xanh từ
trên chiếu xuống, tạo thành một cột sáng lớn. Trong cột sáng, bóng người Chu Chu như ẩn như hiện, thoáng một cái liền hoàn toàn biến mất.
Ánh lửa rút đi, trên đại điện đã không còn bóng người
“Xuyên Chướng phù?” Mộc Thánh kinh ngạc nhìn đại điện trống rỗng. Bảo vật trên người Tiểu cô nương này không phải là ngại quá nhiều đi, sao
lại có thể tuỳ tiện lấy ra dùng phung phí như vậy.
Xuyên Chướng phù có tác dụng giống như tên của nó, chính là một tờ
bùa truyền tống có thể xuyên qua toàn bộ chướng ngại trong cự li ngắn,
một lần dùng hai tờ, chỉ có thể đối diện nhau ở khoảng cách không hơn
trăm trượng mới có thể phát huy tác dụng.
Một khi bắt đầu sử dụng bùa, người đang giữ bùa đó sẽ lập tức được truyền tống đến nơi hiện diện của lá bùa khác .
Nếu so sánh giữa Xuyên Chướng phù và Phá Cấm phù thì rất khó phân cao thấp. Cho dù phạm vi sử dụng Xuyên Chướng phù có rộng, cũng không chỉ
giới hạn ở việc xuyên qua cấm chế, nhưng nó sẽ không gây ra bất kì tổn
thất nào đối với các chướng ngại, hơn nữa cũng chỉ có thể dùng cho một
người.
Còn Phá Cấm phù mặc dù chỉ giới hạn xuyên qua các loại cấm chú phong toả. Nhưng lại có thể tạo ra lối thoát cho nhiều người.
Chuyện mà bọn họ không hiểu chính là làm thế nào Chu Chu có thể đến
được chính xác vị trí đối diện với tờ Xuyên Chướng phù còn lại để có thể kích hoạt lá bùa, điều kiện tiên quyết phải là hai lá phải đối diên
thẳng tấp với nhau.
“Xem ra hơn phân nửa là do trước khi nàng đến đây đã phân ra một
luồng thần thức bám trên lá bùa còn lại, để bằng hữu của nàng chờ đến
thời điểm thích hợp sử dụng.” Hỏa Thánh chỉ có thể nghĩ đến đáp án này,
mặc dù không chính xác nhưng cũng khác biệt mấy.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng có thể phân thần thức ra để bám vào bên
ngoài một vật, nhưng trong tình huống này lại có một chút khác biệt.
Bình thường tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sau khi phân thần thức ra thì sau ba
ngày sẽ tiêu tán. Sau khi Thần thức phân ra cách hơn một trượng, bản
thân cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán vị trí của thần thức, muốn thông qua thần thức để nhìn thấu sự vật, cảnh vật từ xa hay thậm
chí nghe trộm người khác nói chuyện với nhau. Tuyệt đối không thể làm
được.
Cho dù là Nguyên Anh hậu kì, cũng rất hiếm người nào có thể đạt tới ” Phân Thần Cảnh giới “. Nhưng có thể làm giống như Doãn Tử Chương không
để lại bất cứ dấu vết, dễ dàng phân ra thần thức theo dõi nhất cử nhất
động của người khác, thậm chí ở bên trong vòng tay của Chu Chu, có thể
xuất hiện bằng hình tượng bản thân.
Đương nhiên cũng có liên quan không ít đến tu vi thâm hậu của hắn,
quan trọng hơn là vì hắn đã tu luyện bí pháp từ trong cuốn sách bí pháp
của tháp Vũ Thần. Cho nên mới khiến cho Đề Thiện Thượng chỉ có thể vừa
hâm mộ vừa ghen tỵ với hắn.
Mặc dù Chu Chu đã có thể phân liệt ra Hỏa linh và Mộc Linh, nhưng vẫn không thể đạt tới trình độ của Doãn Tử Chương.
Mộc Thánh phủi phủi tay thở dài nói: “Chúng ta quả thật đã làm hết
sức, nhưng mà trong tay tiểu cô nương này có quá nhiều bảo bối lại còn
dung hợp bốn loại Thiên Hỏa, không thể ngăn được!”
Hỏa Thánh vuốt mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Thật là đáng tiếc. . . . . .”
“Trải qua trận đại chiến hôm nay, đột nhiên ta có cảm giác lĩnh ngộ,
phải nhanh chóng bế quan tĩnh tu.” Mộc Thánh sờ sờ ria mép, nhìn qua lộ
vẻ cao thâm.
“Đúng vậy, ta nghĩ ta ít nhất phải bế quan một trăm năm.” Hỏa Thánh ngưng trọng. Thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Trong lúc bế quan không thể bị quấy rầy, bất kể người nào tìm ta cũng sẽ không nghe được.” Mộc Thánh cười ha hả bổ sung.
Bọn họ đáp ứng trong vòng trăm năm sẽ nghe theo lệnh của Diễm Thí
Thiên, nhưng nếu không nghe được, vậy thì chuyện gì cũng không cần làm,
như vậy cũng không xem như là không tuân theo ước định.
Lúc trước bọn họ vốn có lòng muốn nhận thức Diễm Thí Thiên làm chủ,
đương nhiên sẽ không lười biến tiêu cực như vậy. Nhưng hiện tại bọn họ
đã có chủ ý khác, dĩ nhiên sẽ không chịu để người khác sai khiến.
Diễm Thí Thiên dùng chính ông nội của mình để hiến tế khiến cho một
đôi Khí Hồn của Huyền Cung dưới lòng đất không lâm vào tình trạng ngủ
say, kết quả giao việc cho bọn họ, bọn họ lại không thèm để ý đến hắn mà để cho người chạy mất, hơn nữa lại còn phá hỏng mọi việc, có thể nói là lỗ lớn.
Mặc dù Khí Hồn Thần khí phải hết lòng tuân thủ giao ước, nhưng sống nhiều năm như vậy thì cũng không để ý lắm.
Hỏa Thánh và Mộc Thánh nhìn nhau cười một tiếng. Lưu lại cho Diễm Thí Thiên một đạo bùa dẫn âm giải thích mọi chuyện, bóng người liền thoáng
một cái biến mất vào sâu trong Huyền cung .
Nơi Chu Chu truyền tống đến chính là quảng trường diễn pháp phía sau
Đan Thần điện, thời điểm nàng xuất hiện Đan thần điện thì đã vô cùng rối loạn, chỉ có Doãn Tử Chương canh giữ bên cạnh lá bùa, không hề thấy
bóng dáng của bọn người Đan Nghê cùng với Đề Thiện Thượng.
Chu Chu biết rõ, khẳng định bọn họ đang gây ra hỗn loạn xung quanh
Đan thần điện để cho Doãn Từ Chương có thể thuận lợi đến đây đón nàng.
Chu Chu dựa vào sự trợ giúp của Huyễn Mị linh thạch, dung mạo đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ thanh tú nếu như
không phải là Doãn Tử Chương để một luôn thần thức bám vào trong vòng
tay của nàng, chỉ nhìn thoáng qua quả thật là sẽ không nhận ra nàng .
Nếu như nàng để lộ ra bộ dạng hiện tại, chỉ sợ Đan Đằng vừa thấy lập
tức sẽ bất chấp tất cả để truyền tin báo cho Diễm Thí Thiên. Khó có được Hỏa Thánh và Mộc Thánh thay nàng che dấu động tĩnh, nếu như nàng cô phụ điều kiện thuận lợi này thì quả thật là quá ngu ngốc.
Giữa không trung nghe thấy âm thanh quát chói tai của Đan Đằng: “Tiểu tặc phương nào dám đến Đan Thần điện quấy rối.”
“Phi!” Trả lời hắn chính là tiếng kêu quen thuộc của Đề Thiện Thượng, hiển nhiên trải qua sự gia tăng của Diệu Âm Ngọc Hoàng, Chu Chu nhìn
thấy không ít tu sĩ Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ chạy tới trợ giúp “Bắt tặc”
bị chấn động tại chỗ giống như say rượu mà ngã từ trên phi kiếm xuống
dưới đất.
Cơn ác mộng còn chưa kết thúc, mấy ngày qua Đề Thiện Thượng chế tạo
bùa phong ấn Âm Ba Công với số lượng lớn, khắp Đan Thần điện đều là
tiếng nổ, trong lúc nhất thời cả tòa Đan Thần điện vang lên một tiếng “
Phi”, trừ một vài tu sĩ cá biệt có bảo bối hộ thân, còn lại toàn bộ tu
sĩ Nguyên Anh đều ngã xuống.
Để thiền Thượng ỷ vào số đan dược nhiều hơn cả mức đầy đủ mà Chu Chu
cung cấp bổ sung chân nguyên, mấy ngày qua cơ hồ là không ngủ không nghỉ để luyện chế bùa, làm ra ít nhất là hơn trăm lá, vào giờ khắc này hiển
thị rõ uy thế.
Nếu như không phải là Đan Thần điện có pháp trận cường đại thủ hộ thì chỉ sợ toàn bộ sẽ bị “Phi” thành một mảnh phế tích.
“Đi!” Doãn Tử Chương thả ra một lá bùa nổ báo cho những người khác
Chu Chu đã bình an thoát khỏi Huyền Cung dưới lòng đất, sau đó liền kéo
Chu Chu đi chạy thục mạng về hướng tây bắc, hình dáng tướng mạo của hắn
cũng có chút thay đổi, hắn đeo ngọc bội lúc trước Chu Chu tặng cho hắn
trước ngực, cho nên Chu Chu vừa thấy liền có thể nhận ra.
Mặc dù Đan Nghê nghe Doãn Tử Chương nói Khí Hồn Huyền Cung đã đáp
ứng che giấu giúp cho Chu Chu, tận lực không để cho Diễm Thí Thiên phát
hiện, nhưng không rõ lòng của đối phương nên vẫn phải dựa vào chính
mình. Cho nên bọn họ vừa được Doãn Tử Chương báo cho liền lập tức chạy
tới Đan Thần điện, cố gắng hết sức dùng tất cả pháp thuật gây ra động
tĩnh lớn nhất có thể.
Nhưng mà một tiếng “Phi” điên cuồng này của Đề Thiện Thượng thật sự
quá kinh người, rốt cục khơi dậy lửa giận của Đan Đằng, từ nơi sâu nhất
trong Thần điện truyền ra tiếng hét lớn “Hỗn Độn Tù Lung, Vây !”