Nga Mỵ

Chương 25: Chương 25: Nhất định vô duyên




Bà ngoại đã từng nói, gặp việc khó thay vì gió thảm mưa sầu làm người phiền lòng cùng gia tăng gánh nặng áp lực cho người khác, không bằng cố gắng thử nghĩ xem làm thế nào có thể giúp hết lòng, ít nhất cũng không cần phiền toái người ta phân tâm nghĩ đến mình.

Chu Chu cắn cắn môi, giả vờ không có việc gì từ trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Doãn Tử Chương, nói: “Đây là ba viên Bồi Nguyên Đan, Bùi sư huynh nói đây là thuốc trị thương tốt nhất giai đoạn Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ, nội thương ngoại thương đều có thể trị, mặc dù không có hoa văn nhưng dường như không tệ, cho ngươi. “

Doãn Tử Chương nhận lấy bình ngọc, kỳ quái nói: “Làm sao ngươi lại có vật này? “

Chu Chu cúi đầu nói: “Bùi sư huynh tặng cho ta. ” Thật ra thì đó là thù lao nàng nấu cơm cho Kinh Cát Nhân đổi lấy, nhưng nàng không dám nói với Doãn Tử Chương.

Doãn Tử Chương người này cá tính kỳ quặc lại ác bá, không thích nàng nấu cơm làm việc cho người khác, mấy ngày này bởi vì hắn ở vách đá Nhân Mẫn tu luyện, mỗi ngày Chu Chu đều ở chỗ Bùi Cốc làm đồ ăn đưa đến đó, bản thân Doãn Tử Chương ăn đến cao hứng, nhưng nhìn thấy bọn Bảo Pháp Hổ cũng ăn rất sảng khoái, mặt thường xuyên dài ra, mặc dù không nói gì, nhưng Chu Chu cảm thấy hắn hình như hơi khó chịu.

Nếu như hắn biết nàng còn len lén nấu cơm cho Kinh Cát Nhân, hắn có nổi giận không? Chu Chu quyết định không nên mạo hiểm.

Doãn Tử Chương mặc dù không quá tin tưởng, nhưng hắn chưa bao giờ là người vì loại chuyện nhỏ nhặt này dây dưa không rõ, nhận lấy tâm ý của Chu Chu, mang theo các loại lương khô cùng thịt khô chế từ linh thảo linh thú đi bế quan.

Chu Chu tiếp tục mỗi ngày ở chỗ Bùi Cốc làm các loại món ăn ngon, món ăn trong cuốn 《 Linh thảo linh thú bách vị thiên 》 mặc dù giới hạn về vật liệu, rất nhiều món còn chưa làm qua, nhưng tất cả nội dung nàng đều đã thuộc lòng, khiến Bùi Cốc cùng Bảo Pháp Hổ lấy làm kinh hãi.

Trên Bách Vị Thiên chỉ thuật lại một phần nhỏ của việc nấu nướng, nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều đạo lý Âm Dương Ngũ Hành cân bằng, Chu Chu nghe đâu lúc trước cũng không từng tiếp xúc qua những thứ này, nhưng chỉ mấy ngày đã nắm giữ toàn bộ phần tinh túy, thậm chí suy một ra ba, hơn nữa về phần linh thảo, thậm chí nàng có thể đọc làu làu từng chi tiết đặc tính của linh thảo ăn được, trí nhớ như vậy tu sĩ cấp thấp bình thường không có, chớ đừng nói chi là ngộ tính đáng sợ, thậm chí còn vượt qua thiên tài như Doãn Tử Chương.

Bùi, Bảo hai người thực đáng tiếc vì Chu Chu thể chất trời sinh không thể tu luyện, tiểu cô nương thông minh như vậy, cho dù chỉ là tam linh căn, thậm chí tứ linh căn, thành tựu tương lai cũng không phải chuyện đùa, đáng tiếc hết lần này tới lần khác nàng chẳng những không có linh căn, còn là phế mạch không thể tu luyện.

Bùi Cốc thấy Chu Chu giống như không có việc gì ở phòng bếp nhỏ làm canh ngân diệp tử thảo, rốt cục không nhịn được hỏi: “Ngươi không lo lắng sao? “

Doãn Tử Chương đã bế quan hai ngày, rõ ràng hắn muốn tiến vào Luyện Khí kỳ tầng tám, bọn họ cùng chỗ Tô Kinh lục đục hắn* cũng biết, nếu như Doãn Tử Chương vượt ải thất bại, Tô Kinh tuyệt đối sẽ nhân cơ hội đưa hắn vào chỗ vạn kiếp bất phục. Lần bế quan này đối với hai người Doãn Chu cho dù không liên quan đến sống chết, cũng chênh lệch không xa.

Từ cách làm của Vưu Thiên Nhận, bọn họ cũng nhìn ra được, vị Nguyên Anh tổ sư này mặc dù ái tài, nhưng cũng không tính nhúng tay quá nhiều, đối với đệ tử đây cũng là một loại thí luyện, nếu như ngay cả chút phiền toái này cũng không giải quyết được, ngày sau làm thế nào đối mặt với địch nhân mạnh hơn?

“Ta lo lắng chứ. “Chu Chu kỳ quái nhìn hắn một cái, tiếp tục làm chuyện của mình.

“Không nhìn ra….. “Bùi Cốc nhức đầu.

“Chẳng lẽ ta phải cả ngày khóc sướt mướt mặt ủ mày chau? “Chu Chu dùng cái muỗng quấy linh thảo trong nồi mấy cái, điều chỉnh độ lửa nhỏ một chút, cái bếp lò này của Bùi Cốc dùng thật tốt nha!

“Cũng không phải vậy, nhưng ta thấy ngươi mỗi ngày còn có tâm tình hành hạ mấy món ăn này…… “Bùi Cốc bĩu môi không biết mình nên nói gì nữa, dĩ nhiên hắn không hy vọng Chu Chu bày ra bộ mặt như trái mướp đắng, nhưng nàng giống như người không có chuyện gì, hắn lại cảm thấy rất quái lạ.

“Ta lo lắng nữa cũng không giúp được gì, bà ngoại nói người tu tiên hiểm trở trùng trùng, nếu như lo lắng quá nhiều rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Những chuyện như vậy ngày sau còn gặp phải, ta không muốn mỗi lần hắn bế quan còn phải lo lắng cho ta. “Chu Chu nói.

Bùi Cốc trầm mặc một lát, than thở: “… Tiểu tử này vận khí thật tốt! Lão tử lúc đó tại sao lại không có vận khí này chứ?”

” Ngươi hiện tại có rồi, canh nấu xong rồi! “Chu Chu hài lòng tuyên bố.

Bùi Cốc nhất thời đem tâm tình thương xuân buồn thu gì đó đều ném lên chín tầng mây, cầm lấy muôi bát nhào tới.

Một nồi canh ngân diệp tử thảo chia làm ba phần, hai phần lớn chia ra rơi vào trong miệng Bùi Cốc cùng Bảo Pháp Hổ, một phần nhỏ Chu Chu ăn, thừa dịp Chu Chu đi thu thập bát đũa, Bùi Cốc lôi kéo Bảo Pháp Hổ thở ngắn than dài.

“Tiểu cô nương tuy rằng lớn lên không đẹp, nhưng rất dễ thương, nếu lão tử sinh muộn vài chục năm, nhất định phải tranh với Doãn sư đệ.”

“Ngươi cho rằng bọn họ là loại quan hệ đó?” Bảo Pháp Hổ không cho là đúng.

“Nếu như không phải, nhất định là Doãn sư đệ có mắt không tròng không phân biệt được tốt xấu thôi.” Bùi Cốc ăn thịt người nhu nhược, đã triệt để nghiêng về phía Chu Chu.

“Ngươi đừng quên Chu Chu là người không thể tu luyện, trên dưới trăm năm đối với tu sĩ chúng ta mà nói chỉ là một đoạn ngắn trên con đường trường sinh, đối với người phàm, lại là một kiếp sinh lão bệnh tử, ngươi nghĩ bọn họ thích hợp?” Bảo Pháp Hổ rất thực tế, hắn cũng biết Chu Chu không tệ, đáng tiếc trước sau vẫn là người phàm, năm mươi năm sau Doãn Tử Chương phong nhã hào hoa, nàng đã tóc bạc da mồi gần đất xa trời.

“Trịnh trưởng lão không phải nói hắn có thể dạy được Chu Chu sao?” Bùi Cốc không dám khẳng định.

“Chỉ sợ Trịnh trưởng lão đang đấu trí với Vưu tổ sư, hơn nữa hắn tính tình cổ quái, ai biết hắn đang có chủ ý gì? Nếu hắn thực sự có thể khiến Chu Chu bước trên tiên đồ, vậy thật sự chính là một nhân vật khó lường! “Bảo Pháp Hổ vẫn cảm thấy rất khó có thể tưởng tượng ra.

” Tính tình cổ quái còn có thể quái hơn ngươi sao? Ngươi ăn linh thảo linh thú Chu Chu làm đã gần một tháng, cảm thấy thế nào? Nội thương có khởi sắc chứ? “Bùi Cốc cười đến thật đắc ý.

“Được rồi! Ngươi lợi hại! “Bảo Pháp Hổ tỏ vẻ xem thường, nhưng trong mắt biểu lộ cảm kích cùng vui mừng, nếu như hắn dự tính không sai, tối đa ăn linh thảo linh thú bồi bổ trong hai ba tháng nữa, bệnh cũ lưu lại trong cơ thể hắn có thể khỏi hẳn, đến lúc đó một lần nữa tiến vào cảnh giới trúc cơ đại viên mãn thậm chí kết đan đều không thành vấn đề.

“Đáng tiếc ngày mai Chu Chu phải đi rồi… “Bùi Cốc nhịn không được thở dài, hắn cũng có thể dùng linh thảo linh thú làm món ăn, mùi vị kém như đồ ăn cho lợn, Bảo Pháp Hổ coi như ăn dược nên phỏng chừng có thể tiếp tục nhịn, thế nhưng bất kể hắn làm thế nào cũng không học theo Chu Chu khống chế tỉ lệ các loại linh thảo linh thú đúng mức, độ lửa vừa phải, làm ra đồ ăn công hiệu luôn luôn kém rất nhiều.

Bảo Pháp Hổ ăn mấy món hắn làm, phỏng chừng công hiệu không bằng Chu Chu làm, điều này làm cho hắn vô cùng bất đắc dĩ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến trước đó Bảo Pháp Hổ đối với lý luận của hắn chẳng thèm ngó ngàng.

“Ta có thể ngày nào cũng làm cơm cho các ngươi, nhưng các ngươi phải tìm người tới Ứng Bàng Phong lấy…Hoặc các ngươi gia nhập vào Ứng Bàng Phong, vậy càng thuận tiện rồi. “Chu Chu trở vào nói.

Bùi Cốc vốn đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, cố ý oán giận để nàng nghe, nàng nói thế, nhất thời cười tít mắt giả mù sa mưa nói: “Phiền toái sư muội như vậy, có thể nào không biết xấu hổ nha. “

“Không phiền phức, ta cũng có việc muốn mời sư huynh hỗ trợ. “Chu Chu cười đến có chút giảo hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.