Trên Vân Đài, Long thao, Lục Nhân Giai cũng lần lượt luyện ra đan
dược, nhưng chỉ ngửi thấy mùi, cũng biết kém xa so với Phùng Tiên Cao ,
thế nên hai Luyện Đan Sư tam phẩm trẻ tuổi vượt cấp luyện ra đan dược
tứ phẩm , trên mặt một chút vui mừng cũng không có.
Nhất là Long Thao, tỷ lệ thành đan của hắn và Lục Nhân Giai đều
chỉ có 40%, lấy tu vi thực lực của bọn họ mà nói là hết sức không dễ,
nhưng vừa nghĩ tới tương lai Tây Phương ngũ quốc trong mười năm
có thể vì vậy mà bị Đan quốc cản tay tham dự, hắn, người Kim quốc chính
tông này đã cảm thấy khó chịu.
So ra mà nói, Lục Nhân Giai được Tích quốc mời từ bên
ngoài tới chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc cùng áy náy, cũng không giống
Long Thao nghĩ nhiều như vậy.
Một mùi cháy khét truyền đến, Luyện Đan Sư Ngân quốc nhất thời thất
bại, cả lò đan dược tiêu tùng, nhưng ngay sau đó Luyện Đan Sư tam
phẩm được Đồng quốc phái tới dự thi, cũng chính là quỷ xui
xẻo đã từng gặp Chu Chu ở trận bán kết cũng thất bại.
Bốn Luyện Đan Sư tam phẩm vốn xem đối phương là địch trên Vân Đài của mình cười khổ nhìn nhau, không hẹn mà cùng dời ánh mắt về phía Chu Chu
vẫn ngồi yên tĩnh không động như cũ.
Nàng chính là hy vọng cuối cùng đại hội thi đấu Luyện Đan Sư của Tây
Phương ngũ quốc lần này, chỉ mong kỳ tích đã phát sinh trên người
nàng trở lại một lần nữa!
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhánh hương thứ sáu chỉ còn
lại một đoạn ngắn ngủn, thời gian ba canh giờ theo quy định lập tức
sẽ hết. . . . . .
Phùng Tiên Cao cùng với Linh hỏa tam quái âm thầm trao đổi ánh mắt,
không thể che hết vui sướng trong lòng, chuyện này thành công, Thái
tử nhất định sẽ vô cùng vui mừng, có thể trở thành thân tín của Thái
tử, được hắn ta thoáng chỉ điểm dẫn dắt, tương lai con đường tu tiên tất nhiên sẽ dễ đi nhiều lắm, địa vị gia tộc mình ở Đan quốc cũng
sẽ như nước lên thuyền lên.
Trên mặt Trịnh Kiến Huy bình tĩnh nhưng trong lòng gấp đến độ dậm
chân, hận không thể vọt tới Vân Đài của Chu Chu xem nàng đến tột cùng
giở trò quỷ gì?
Mắt thấy chiều dài nhánh hương chỉ còn lại không tới một đầu ngón
tay, Tư Đồ A Đại rốt cuộc không nhịn được, đứng lên thúc giục:
” Xú nha đầu kia bây giờ còn không thành đan, thì thế nào cũng không
kịp, các ngươi hiện tại có thể tuyên bố kết quả.”
Trịnh Kiến Huy mặt lạnh không nói lời nào, trọng tài đại biểu Ngân
quốc bên cạnh “Phi” một tiếng nói: “Gấp cái gì? Chạy đi đầu thai? !”
“Các ngươi kéo dài nữa cũng chỉ là chốc lát, có tác dụng gì chứ?” Tư
Đồ A Đại tự thấy nắm chắc phần thắng, không giận ngược lại còn cười.
Song phương giằng co, bỗng nhiên nghe được giọng nói suy yếu của Chu
Chu từ trên Vân Đài truyền đến: “Sư huynh, muội làm sao đi xuống được?”
Linh hỏa tam quái cùng với Phùng Tiên cao tắc nghẹn, nha đầu kia
luyện đan xong rồi? ! Làm sao mà một chút mùi vị thanh sắc cũng không có đây?
Đám người Trịnh Kiến Huy cũng cảm thấy thật kỳ quái, không hẹn mà cùng nhìn về Vân Đài số một.
Bên kia Doãn Tử Chương cùng Thạch Ánh Lục đã nhảy lên trên đài, một
người nâng đan đỉnh lên. Một người cõng Chu Chu, từ trên không trung
nhảy xuống.
Người xem bên ngoài sân không rõ nội tình, rối rít lớn
tiếng ồn ào, người ở ghế khách quý, trọng tài trong sân không
nhịn được đứng lên gắt gao ngó chừng cái đan đỉnh kia—— tương lai mười
năm cho tới tương lai xa hơn của Tây Phương ngũ quốc, còn có thể tiếp
tục chống đỡ Đan quốc thôn tính như tằm ăn rỗi hay không thì phải nhìn
bên trong cái đỉnh kia.
Chu Chu giống như tiêu hao quá độ, trực tiếp gục trên lưng Doãn Tử Chương ngủ mê man.
Thạch Ánh Lục một đường đưa đan đỉnh đến trước ghế trọng tài, mọi
người ló đầu ra nhìn. Chỉ thấy một cái cái vung tròn tròn ở
trên Đỉnh. Một cái nắp đan đỉnh đắp thật tức cười, thật chẳng ra cái gì
cả, bọn họ vừa rồi cũng không chú ý đến Chu Chu từng cầm nắp đậy
lên đan đỉnh.
Thạch Ánh Lục có chút lúng túng, cái này nắp là nàng luyện theo yêu
cầu cải trang của Chu Chu. Dễ dàng dùng lúc nàng chưng thịt yêu thú, bị
nàng chế thành một phần đan đỉnh.
Khó trách Chu Chu ở trên đài lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.
Thì ra là nàng ấy đóng nắp đan đỉnh lại, mùi hay bất cứ cái gì
cũng không truyền ra.
Thạch Ánh Lục duỗi ngón tay nghiêng đỉnh một chút, cái nắp tự nhiên
xoay mở, một đạo kim quang*(ánh sáng màu vàng) phóng lên cao, một mùi
hương đan dược đặc thù rõ ràng vô cùng nồng nhưng lại làm cho người ta
cảm thấy trong vắt như nước, trong nháy mắt phiêu tán, gió nhẹ thổi, cả
người xem bên ngoài cũng có thể ngửi thấy được.
Chỉ là một mùi này đã khiến người ta lòng say mê tinh thần phấn chân, giống như cả người đột nhiên tràn đầy sức lực dùng mãi không hết .
Trịnh Kiến Huy vẻ mặt biến đổi, đan dược Chu Chu luyện chế hẳn là
Tử Nguyên đan tứ phẩm. Mùi thơm này tựa hồ vô cùng giống mùi vị
của Tử Nguyên đan, nhưng lại có chỗ khác biệt, giống như một chén quỳnh
tương ngọc dịch với một chén nước trong bình thường. Phẩm chất kém xa
vạn dặm.
Phùng Tiên Cao cùng với Linh hỏa tam quái sắc mặt uể oải, kiến thức
của bọn họ đối với phương diện luyện đan hơn phần lớn người trên sân.
Vừa nhìn điệu bộ này cũng biết Chu Chu luyện ra lò đan dược này so
với Phùng Tiên Cao luyện ra, cao hơn không chỉ một bậc!
Kim quang tản đi, mọi người tập trung nhìn lại, trong đan đỉnh
chỉ có một viên đan dược hoàng kim, vừa rồi kim quang cùng mùi thơm đều xuất phát từ nó.
Một số khách quý không hiểu lắm nhất thời thất vọng, chỉ có một viên? Tỷ lệ thành đan này có phải quá thấp hay không? !
Trịnh Kiến Huy cùng trọng tài đại biểu bốn nước lại cũng không cảm
thấy thất vọng chút nào, Trịnh Kiến Huy lấy ra môt chiếc khăn trắng như
tuyết tỉ mỉ lau tay của mình một lần, sau đó đổi lại một chiếc khăn hoàn toàn mới bọc tay, cẩn thận từng chút một thậm chí là vô cùng thành
kính lấy ra viên Kim Đan kia từ trong đỉnh.
Một loạt tiếng hút khí phát ra từ trong miệng trọng tài cùng với hơn
mười người dự thi kia, thậm chí cả Phùng Tiên Cao cũng không ngoại lệ.
“Linh đan Thánh phẩm! Thật sự là Linh đan thánh phẩm! Không nghĩ tới
lão phu khi còn sống lại có thể nhìn thấy có người luyện
chế ra Linh đan thánh phẩm!” Trịnh Kiến Huy kích động, cả người phát
run, đôi tay đang cầm Kim Đan kia cũng run lên.
Trọng tài đại biểu Kim quốc bên cạnh hắn giống như trước vẻ mặt
kích động, một tay nâng cái tay đang cầm đan dược của kinh hô: “Họ Trịnh kia, ngươi cẩn thận một chút!”
Trọng tài đại biểu Thiết quốc tương đối lý trí, sau khi khiếp sợ mừng như điên đã phản ứng rất nhanh, cười lạnh nhìn về phía bốn người Linh
hỏa tam quái và Phùng Tiên Cao nói: “Chu Chu cô nương luyện
ra Linh đan thánh phẩm, mang chín viên đan dược tứ phẩm bình thường của
ngươi ra so sánh, cả cái rắm cũng không bằng!”
Trọng tài đại biểu Đồng quốc oán hận Phùng Tiên Cao, nói chuyện lại
càng cay nghiệt: “Bản lãnh của Phùng tiên sinh quả nhiên rất bình
thường, ha ha! Chính là đom đóm cũng dám tranh đua với trăng sáng? !
Không biết Luyện Đan Sư bình thường của quý quốc, có mấy người luyện
ra Linh đan thánh phẩm? !”
Sắc mặt bốn người Phùng Tiên Cao vô cùng khó coi.
Phẩm chất của một loại đan dược chia thành ba tầng thượng trung hạ,
thật ra còn một tầng khác cao hơn nhưng cho tới nay vô số Luyện Đan
Sư luyện ra hàng tỉ đan dược cũng khó thấy được, đã trở thành tồn
tại gần như truyền thuyết, thậm chí rất nhiều Luyện Đan Sư đều cho
rằng đó là tầng không thể nào đạt tới, đó chính là”Thánh phẩm” , đan
dược một khi tiến nhập thánh phẩm, bất kể nó vốn là đan dược mấy
phẩm đều lập tức sẽ trở thành siêu phẩm tồn tại !
Đừng nói Chu Chu luyện ra một viên Linh đan thánh phẩm hoàn
mỹ vô khuyết, cho dù luyện chế thất bại, chỉ được một nửa
viên phế linh đan thánh phẩm, cũng đủ để thắng Phùng Tiên Cao dễ dàng.
Vì luyện chế Linh đan thánh phẩm không liên quan đến tu vi cùng thuật luyện đan cao hay thấp, chỉ có Luyện Đan Sư cơ duyên xảo hợp, cảm
ngộ thiên địa tiến vào”ngộ cảnh tinh thiết ” , mới có thể luyện chế ra , về phần hiệu dụng cụ thể vẫn có rất nhiều cách nói khác nhau.
PhùngTiên Cao hôm nay có thể nói là thua không oan, cũng có thể nói
là thua rất oan, bởi vì nguyên nhân sau cùng đánh bại hắn, lại không
phải là thực lực của Chu Chu, mà là vận khí nghịch thiên của nàng ta!