Trong nhà kho Trịnh Quyền đan đỉnh không ít, có mấy cái nghe nói lúc
Trịnh Quyền tuổi còn trẻ đã dùng qua, Phù Quy ở một bên thuộc như lòng
bàn tay mà giới thiệu, thái độ ôn hòa thân cận kia làm cho Chu Chu hơi
có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Nàng biết là hôm nay mình lộ ra bản lãnh luyện đan làm cho hắn xóa đi một chút ý khinh thị cuối cùng ở đáy lòng, nhưng không có bởi vì thái
độ biến chuyển của hắn mà cảm thấy vui vẻ đắc ý.
Lúc nói chuyện Doãn Tử Chương không chỉ một lần đề cập tới, thực tế
người tu chân đứng đầu trong việc chân chó nịnh bợ, không có thực lực sẽ bị người khinh thị chà đạp, nàng tận mắt nhìn thấy quả là như thế, đối
với một người có tốt hay không hơn phân nửa là quyết định bởi thực lực
của hắn chứ không phải là phẩm tính hay là hợp nhau, hảo hữu thân thiết
như vậy Chu Chu cũng không thèm, nhưng tổng quát mà nói, so với người ta đối với nàng trừng, dựng thẳng con mắt, xem thường khinh miệt thì cái
này vẫn tốt hơn.
Tất cả đan đỉnh trong nhà kho lớn nhỏ khác nhau, dược đỉnh chất liệu
gỗ có nhiều hơn trăm cái, trong đó có không ít là của mấy đạo sĩ vì lấy
lòng kết giao mà đưa tặng Trịnh Quyền, Chu Chu thấy vậy hoa cả mắt, dứt
khoát nâng Tiểu Trư lên nói: “Ngươi tự xem coi ưa thích cái nào?”
Tiểu Trư quay trái quay phải, cuối cùng phấn khích nhảy vào bên trong một cái đỉnh lớn bằng đồng đen nhánh, rốt cục phát ra âm thanh thoả mãn “Ừ”.
Chu Chu nhìn cái đỉnh lớn kia so với mình còn cao hơn, thì vô lực
nói: “Cái này quá lớn đi, làm ổ cho ngươi đều dư xài! Nhưng ta làm sao
mang trở về đây?”
Phù Quy cười nói: “Không cần gấp gáp, nếu ngươi thích cái này, trở về ta nói đệ tử mang tới đan phòng hoặc chỗ ở của ngươi. Cái đỉnh lớn bằng đồng này lai lịch bất phàm, tên là ‘Bách Xuyên thiên quân đỉnh’, chính
là chưởng môn đưa cho Trịnh trưởng lão đấy, là một thượng phẩm linh khí, so với ‘Linh Lung Dung Nhật Đỉnh’ tùy thân mà Trịnh trưởng lão thường
dùng gần đây, chỉ kém hơn một chút!”
Hai người đang nói chuyện, thì bên trong Bách Xuyên thiên quân đỉnh
truyền đến một trận tiếng kim khí va chạm đứt quãng, cái đỉnh này tính
chấtvừa sâu vừa dày, âm thanh phát ra giống như chuông vang, tiếng vang
lượn lờ, làm cho lỗ tai hai người Phù Quy với Chu Chu chấn động đến tê
dại.
Chu Chu tò mò kiễng mũi chân dọc theo đan đỉnh đi đến nhìn quanh bên
trong, muốn nhìn xem Tiểu Trư đang làm gì ở đó, nhưng lại nhìn thấy một
màn vô cùng tức cười — bao ngoài nửa người dưới của Tiểu Trư là một vầng kim quang lập lòe, bên trong tiểu đan đỉnh không bò ra được, đang quơ
hai cái chân trước ngắn nhỏ ở trong bụng đại đỉnh quay cuồng giãy dụa,
vừa phát ra âm thanh lo lắng “Ừ”.
Cùng đi theo Chu Chu thăm dò nhìn quanh, Phù Quy thấy cũng nhịn không được cười lớn lên, Chu Chu vóc dáng nhỏ thấp tay ngắn, với không tới
Tiểu Trư, Phù Quy thi triển thuật khống vật đem heo mang theo đỉnh cùng
nhau đưa ra.
Cái tiểu đan đỉnh kim quang lóng lánh kia nặng dị thường, như là được chế tạo bằng vàng ròng, trên thân đỉnh có không ít bảo thạch vây quanh, đẹp đẽ quý giá nhưng bên trong lộ ra một cỗ tục khí nhà giàu mới nổi,
Chu Chu là người thấy tiền sáng mắt, vừa nhìn liền thích, vui mừng hỏi
Tiểu Trư: “Kỳ thật ngươi nhìn trúng chính là cái tiểu đỉnh này đúng
không?”.
Tiểu Trư hết sức phối hợp gật đầu lia lịa, vừa cố gắng muốn đem mình từ trong đỉnh “Nhổ” ra ngoài.
Quả nhiên là Tiểu Trư cùng nàng tâm ý tương thông thật là tốt! Chu
Chu vội vàng ngẩng đầu nói với Phù Quy: “Ta muốn lấy cái tiểu đan đỉnh
này!”
Vẻ mặt Phù Quy trở nên hết sức quỷ dị: “Cái này cái này. . . Không
tốt lắm đâu! Đỉnh kia là Trịnh trưởng lão nhất thời hảo tâm giúp cho
bằng hữu phàm tục. . . . chữa hết bệnh, đối phương đưa hắn, chẳng qua là vật tổ truyền nhà người phàm. Trịnh trưởng lão cảm thấy thú vị lại nói
luyện khí sư khắc lại ký hiệu ở trên thân đỉnh, miễn cưỡng chỉ coi như
là một pháp khí hạ phẩm. . . .Trịnh trưởng lão tiện tay để ở chỗ này,
cũng không biết nó lọt vào trong Bách Xuyên thiên quân đỉnh lúc nào.
Dùng nó để luyện đan không thích hợp! Thật không thích hợp!”
Lúc hắn nói hai chữ “bằng hữu” giọng nói hết sức miễn cưỡng, ánh mắt
đánh giá cái kim đỉnh tràn đầy khinh miệt, rất rõ ràng tỏ vẻ đó là một
món đồ không đáng giữ. Nếu như không phải là Chu Chu trong khoảng thời
gian này biểu hiện đặc biệt tốt, chỉ sợ hắn đã sớm không nhịn được nhìn
nàng khinh bỉ, cái ánh mắt gì thế này! Cả con heo kia cũng là một loại
tục tằng không có phẩm chất!
Trong việc sử dụng pháp bảo của Tu Chân giả, pháp khí là cấp bậc thấp nhất, sau đó là bảo khí, linh khí, sau nữa là tiên khí, thần khí chỉ
tồn tại ở trong truyền thuyết, Chu Chu bỏ thượng phẩm linh khí mà lấy hạ phẩm pháp khí, quả thực chính là hành động ngu ngốc.
Chu Chu chần chờ, cẩn thận rút Tiểu Trư từ trong đỉnh ra, tỉ mỉ nhìn
lại cái đỉnh kia từ trong ra ngoài một lần, nàng có cảm giác, cảm thấy
cái đỉnh kia không đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn như vậy, cho nên lần nữa hướng Tiểu Trư xác nhận nói: “Ngươi thật thích cái này?”
Sư phụ đã từng nói, Tiểu Trư vẫn có trí nhớ củachủ nhân trước đây,
ánh mắt đối với việc phân biệt bảo vật còn hơn đại đa số người.
Tiểu Trư dùng sức gật đầu, e sợ Chu Chu không đáp ứng liền trực tiếp
úp sấp đỉnh trên người ôm chặc lấy, thể hiện biểu hiện quyết tâm.
Chu Chu gãi đầu, đối diện với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
của Phù Quy nói: “Cái kia. . . Liền lấy cái này đi!” Chỉ cần Tiểu Trư
chịu nguyện ý phun lửa là tốt rồi, nếu không đỉnh tốt hơn nữa cũng không dùng được.
Phù Quy lắc đầu, dẫn theo Chu Chu đi về phía Trịnh Quyền phục mệnh.
Trịnh Quyền thấy cái đỉnh hoàng kim bảo thạch, thần sắc có chút phức
tạp, vẫy cho Phù Quy lui, rồi vuốt ve thân đỉnh quý báu lóng lánh nói: ” Quả nhiên ngươi chọn nó. . . Cũng tốt, so với ở trong tay ta, nó ở trên tay ngươi hữu dụng nhiều lắm, mang về rồi để cho Tiểu Trư luyện tập
Khống Hỏa Thuật nhiều hơn, không nên cô phụ cái ‘đốt tâm tiên hồn
đỉnh’này.”
“Đốt tâm tiên hồn đỉnh?” Tên gọi này nghe sao kinh hãi thê lương như vậy! Chu Chu có chút sợ hãi.
Trịnh Quyền lại là bộ dáng không muốn nhiều lời, trực tiếp đuổi nàng rời đi.
Chu Chu trở lại chỗ ở ăn xong cơm tối, lấy Tiểu Kim Đỉnh ra hỏi Tiểu
Trư: “Ngươi muốn đem nó trở về, hiểu được dùng như thế nào sao?”
Tiểu Trư uốn éo thân thể tròn vo, tứ chi đứng lại, làm một động tác
hít sâu, sau đó”Hô” một tiếng, một ngọn lửa màu tím mạnh mẽ từ nó trong
miệng nó xì ra, thẳng tắp rơi xuống trên cái Tiểu Kim Đỉnh.
Chu Chu cách một khoảng cách mà vẫn cảm thấy một luồn sóng nhiệt từ
trong ngọn lửa mạnh phát ra, nhiệt độ nóng rực giống như người ta đang ở trong lò luyện, nàng phát hiện không ổn liền lớn tiếng quát dừng lại,
chỉ là đã muộn!
Tất cả đồ vật hiện hữu trong phòng trong nháy mắt hóa thành bụi bay.
May là gian phòng nàng cùng Tiểu Trư ở là chuyên dụng làm tĩnh thất
tu luyện, nghe nói lúc xây dựng thuận tiện đặt một pháp trận tinh xảo
bảo vệ vách tường, nóc nhà, sàn nhà để không bị pháp lực tổn thương, nếu không sợ rằng cũng đã hóa thành tro bụi luôn. Nàng hoài nghi chỉ cần
tiếng hét thất thanh của nàng muộn một giây lát, pháp trận cũng sẽ không ngăn cản nổi, hoàn toàn sụp đổ.
Vẻ mặt Tiểu Trư vô tội nhìn Chu Chu, hoàn toàn không cảm thấy mình
gây họa, nháy nháy ánh mắt như đang hỏi: “Ta cho ngươi xem cái đỉnh này
dùng như thế nào, có vấn đề gì sao?”
Chu Chu xoa xoa đầu của nó, vô lực nói: “Ngày mai chúng ta đi đan
phòng ngươi lại làm mẫu nhé.” Nếu nàng không giữ được phòng ốc, sau này
phải ở chỗ nào đây?
Một màn mới vừa rồi thật sự quá rung động, hỏa lực Tiểu Trư thật là
mãnh liệt, nếu như đối tượng nó phóng hỏa không phải Đan Đỉnh mà là
người thì… Chu Chu bỗng run rẩy, chỉ sợ người nọ cho dù có chín cái mạng cũng không giữ được.
Sư phụ nói đúng, Tiểu Trư chẳng những là vũ khí phòng thân hữu dụng, e rằng cũng là vũ khí giết người lợi hại, đặc biệt thích hợp thừa dịp lúc người ta chưa chuẩn bị bỗng nhiên phóng hỏa làm địch nhân chết ngay lập tức.
Kỳ quái chính là cái Tiểu Kim Đỉnh này trực tiếp bị ngọn lửa lớn đánh sâu vào, tại sao một chút phản ứng cũng không có?