Nga Mỵ

Chương 87: Chương 87: Sơ hở thật lớn




Mặc dù Trịnh Quyền có chút thất vọng, nhưng Đan Nghê nguyện ý nói chuyện với hắn, hắn đã rất cao hứng rồi, hắn không dám nói chuyện của mình nên chỉ có thể theo lời của nàng nói chuyện về Chu Chu.

“Ý của nàng là hi vọng Tiểu Trư công khai đi theo bên cạnh Chu Chu?” Trịnh Quyền hỏi.

Đan Nghê gật đầu: “Thay vì che che lấp lấp chọc người hoài nghi, không bằng quang minh chính đại hiện thân trước, chuyện Chu Chu có tài luyện đan, mấy phái còn lại của khu vực Tây Nam cũng bắt đầu nghe nói đến, sớm muộn mọi người đều biết. Bởi vì Tư Biện Thái và Trâu Thạch Chính từng tận mắt nhìn thấy Chu Chu, cho nên mới xem nhẹ nàng… Sủng cơ của Đan quốc thái tử sao có thể là một cô thôn nữ kém cỏi bình thường như vậy, không có chút tu vi căn cơ nào, chỉ có thể dùng quái chiêu thủ thắng? Hơn nữa nàng từ cái gì cũng không biết đến có thể luyện được tam phẩm đan dược, mặc dù tốc độ tiến triển nhanh, nhưng phát sinh ở phái Thánh Trí thì mọi người cũng không coi vào đâu, toàn bộ đổ cho là có danh sư như ngươi chỉ điểm.”

Đan Nghê nói tới đây, tự tiếu phi tiếu nhìn Trịnh Quyền một cái, Trịnh Quyền bị nàng nhìn lúng túng một trận, hắn không thể phủ nhận lúc bắt đầu mình không có lòng tốt với Chu Chu, đối mặt với ngườiphó thác Chu Chu cho hắn, nên đặc biệt có chút chột dạ hụt hơi.

Đan Nghê tựa hồ không có ý trách cứ hắn, khẽ thở dài nói: “Ta biết đem Chu Chu phó thác cho ngươi là làm khó ngươi… Nhưng ta thật sự tìm không được người thích hợp, nếu ta tiếp tục ở cùng nàng một chỗ, sợ rằng không tới một hai năm sẽ bị người Đan quốcphát hiện.”

Trịnh Quyền nhớ tới chuyện phát sinh hơn một năm trước, muốn hoàn toàn để xuống oán niệm và thành kiến đối với Chu Chu thì hắn vẫn chưa làm được, nhưng cũng đã có thể tâm bình khí hòa cùng nàng sớm chiều thảo luận về đủ loại nhận thức tâm đắc về luyện đan.

Bộ dáng hiện tại của Chu Chu, thật sự là làm cho người ta nghĩ bắt nạt cũng không nổi, hắn không phải là người không biết tốt xấu, Chu Chu cùng với Bùi Cốc hao tâm tổn trí muốn chữa khỏi bệnh cũ cho hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng.

“Chu Chu rất tốt, lúc trước… là ta không phải.” Trịnh Quyềnnói, giọng nói hơi ngắc ngứ, nếu như là trước kia, bất kể hắn áy náy nhiều bao nhiêu, tính tình cao ngạo cũng sẽ không cho phép hắn cúi đầu nhận sai trước mặt Đan Nghê.

Hiển nhiên Đan Nghê cũng kinh hãi trước thái độ của hắn, trong đôi mắt hắc bạch phân minh từng đợt sóng mắt lưu chuyển, nói: “Ngươi thay đổi rất nhiều.”

“Đúng!” Nhưng tình cảm với nàng cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. Bờ môi của Trịnh Quyền khẽ đông vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói câu sau ra khỏi miệng. Đan Nghê có chuyện cần làm, không biết năm nào tháng nào hai người mới có thể ở chung một chỗ, nói ra lời như vậy cũng chỉ làm tăng thêm thương cảm mà thôi.

Đan Nghê khẽ nở nụ cười, nói sang chuyện khác: “Ngươi đừng để cho Chu Chu lén xuống núi bán đan dược. Nàng và Doãn tiểu tử kia lén chạy đến Phần thành bán rất nhiều đan dược sơ cấp phẩm chất thượng đẳng cho phái Thống Chướng, may là mấy tên thu mua đan dược kia một lòng muốn nuốt công trạng một mình, không tiết lộ chuyện đan dược ra ngoài. Ta dẫn người phái Phách Thiền ở trên đường cướp sạch sẽ những đan dược kia, nhìn bọn họ giết toàn bộ người phái Thống Chướng, mới coi là yên tâm. Nếu để cho người của Thái tử phát hiện, chỉ sợ lại là một phiền toái lớn.”

Phái Phách Thiền âm thầm làm chuyện giết người cướp của này, nhất định sẽ giữ nghiêm bí mật lai lịch đan dược, lúc sử dụng cũng sẽ phá lệ cẩn thận. Thậm chí sẽ tốn tâm tư tẩy trắng lai lịch đan dược, chuyện này sẽ bớt đi rất nhiều công sức cho Đan Nghê.

Trịnh Quyền mơ hồ biết chuyện Chu Chu và Doãn Tử Chương xuống núi đầu cơ trục lợi đan dược, tuy vậy hắn cũng không nghĩ được bao lâu, thì Nguyên anh tổ sư của tông môn tìm tới tận cửa rồi, lúc ấy một lòng nghĩ tới cuộc thi Đại Bỉ môn phái, căn bản chưa từng suy nghĩ đan dược từ tay Chu Chu làm ra sẽ trở thành đầu mối trọng yếu giúp người Đan quốc truy tìm nàng.

Tính tình hắn cao ngạo không am hiểu mưu tính, phương diện này so với sự nhanh nhẹn linh hoạt thông tuệ trứ danh của Đan Nghê thì thật sự kém quá xa. Bây giờ nghe Đan Nghê nhắc tới chuyện này, nhất thời có chút đỏ mặt.

Mình đáp ứng thay Đan Nghê chiếu cố Chu Chu, nhưng chuyện gì cũng làm không tốt, khiến nàng mệt mỏi ở bên ngoài chung quanh bôn ba thu dọn dấu vết.

“Ta sẽ trông chừng Chu Chu, không để cho nàng làm tiếp những chuyện gây chú ý như thế nữa.” Trịnh Quyền xấu hổ nói.

“Không cần!”

Trịnh Quyền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về Đan Nghê.

Đan Nghê cười cười nói: “Lúc đầu ta đã nói, bí mật Chu Chu dựa vào việc che dấu cũng vô dụng. Chuyện lần này của bọn họ cũng làm cho ta hiểu, phương pháp an toàn nhất không phải là trốn tránh, mà là quang minh chính đại đứng ra, để cho người khác thấy rõ ràng, ngược lại sẽ không có người hoài nghi nữa.”

Trong lòng Trịnh Quyền buông lỏng, hắn chỉ sợ Đan Nghê thất vọng về hắn, trách hắn không thể hoàn thành phó thác của nàng.

“Nàng muốn ta làm những chuyện gì?” Trịnh Quyền hỏi.

Đan Nghê trầm ngâm trong chốc lát nói: “Cũng không cần quá tận lực, để cho danh tiếng Chu Chu chậm rãi lan truyền ra từ Tây Nam này, người khác biết nàng là đệ tử đắc ý của ngươi là tốt rồi… Ân oán giữa ngươi và Đan tộc, Thái tử bên kia biết được rõ ràng, đại khái bọn họ sẽ cho rằng ngươi muốn thu đệ tử thay ngươi xả giận với Đan tộc, sẽ không nghĩ tới ngươi sẽ thu ‘ cừu nhân ’ làm đệ tử, thay nàng che dấu .”

Trịnh Quyền nghe nàng nói tới chuyện cũ, chợt phát hiện hóa ra oán hận trong đáy lòng không hề khắc sâu như mình nghĩ, chẳng qua là mới mấy năm thôi, ngày đó cho rằng phải oán hận không cam lòng một đời một thế, nhưng trong lúc vô tình đã giảm đi rất nhiều.

Đan Nghê vẫn âm thầm chú ý thần sắc của hắn, thấy mặc dù hắn có chút hoảng hốt, nhưng không thấy giận dữ như thường ngày, không khỏi âm thầm vui mừng, chần chờ chốc lát nói: “Chuyện bên này đã xong, trong vài năm người của Thái tử sẽ không đem lực chú ý để ở chỗ này, hết thảy ngươi phải cẩn thận, ta đi Đông Nam làm vài chuyện, sau đó liền lên phía Bắc tìm nơi thích hợp để Kết Anh…Có thể mấy năm nữa chúng ta sẽ không gặp nhau.”

Trịnh Quyền có chút vui vẻ nói: “Nàng sắp Kết Anh rồi?” Chỉ cần Đan Nghê Kết Anh thành công, ấn kí đan tộc trên người nàng sẽ biến mất, đến lúc đó nếu người của Thái tử muốn tìm tung tích của nàng thì sẽ không dễ dàng nữa, có lẽ hai người sẽ có cơ hội gần nhau.

Mà bây giờ, vì an toàn của Chu Chu, Đan Nghê nhất định không thể ở cùng hắn, nếu không chỉ cần nàng có nửa điểm sơ suất, nanh vuốt của Thái tử rất nhanh liền có thể tìm tới tận cửa rồi, đến lúc đó ba người bọn họ sẽ cùng nhau gặp nạn.

Lúc này Đan Nghê nhắc mình muốn Kết Anh, hiển nhiên là có lòng muốn tới ở cùng hắn, sao Trịnh Quyền có thể không hoan hỉ cho được.

Hai má trắng tuyết của Đan Nghê nổi lên màu hồng nhàn nhạt, khẽ mỉm cười với Trịnh Quyền, nói thẳng: “Ta Kết Anh thành công sẽ trở lại tìm ngươi!”

Cho dù người đan tộc lúc lên cấp có nhiều ưu thế, Kết Anh cũng gặp mạo hiểm rất lớn, hơn nữa ít nhất phải mất một năm nửa năm, tuy vậy thì đối với tu sĩ mà nói là khoảng thời gian thật sự là vô cùng ngắn ngủi.

Trịnh Quyền nghe lời này cả người chấn động, vui mừng đến quên mất ngôn ngữ. Hắn vẫn cho là mình không còn cái gì nữa, nhưng bây giờ chợt phát hiện phía trước không xa là thứ đồ tốt đẹp nhất đang chờ đợi mình, cái loại cảm giác này thật không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.

Bị loại tâm tình tốt đẹp này ảnh hưởng, sau khi đưa Đan Nghê đi mấy ngày, Trịnh Quyền vẫn vây trong trạng thái phấn khởi thấy cái gì cũng thuận mắt, xem ai cũng thấy đáng yêu, thế cho nên dù biết Đề Thiền Thượng hỏi thăm chung quanh về “nguyên nhân bệnh tật” của mình, có tâm tình tốt nên không so đo.

Tâm tình của sư phụ tốt, cuộc sống của Chu Chu càng thêm tốt đẹp, nhưng nàng thật không lường được, cuộc sống thanh thản của mình rất nhanh sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.