Edit: Nguyệt Nha
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Cơ hội cuối cùng cũng đến khi Chu Chu và Doãn Tử Chương ngụ tại đỉnh Ứng Bàng được ba tháng.
Mấy ngày nay Doãn Tử Chương phải bế quan tĩnh tu, Chu Chu cảm thấy
đây là một cơ hội tốt để đổi gió, cho nên mang theo cần câu, chạy đến bờ suối câu cá.
Dòng suối nối thông với vùng linh mạch tốt nhất lớn nhất núi Thánh
Trí, trong suối có mấy chục loại linh ngư sinh trưởng, mùi vị ngon có
thể làm người ta thèm đến nuốt lưỡi vào bụng, Chu Chu rãnh rỗi thường
thích lười nhác ngồi ở đây câu cá.
Ánh sáng ấm áp rực rỡ phủ trên người, gió núi mát mẻ từng cơn thổi
qua, dược điền phát ra mùi hương toả khắp chung quanh, Chu Chu thoải mái đến cơ hồ muốn nằm lăn trên cỏ.
Đang say mê không ngừng, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân sột soạt, Chu Chu quay đầu nhìn lại, nhận ra đó là Thành Khuê Bản, đệ tử
nội môn Luyện Khí kỳ quản lý phòng đan.
Bọn họ đã từng gặp qua vài lần, lần đầu tiên khi hắn ở Nguyên Thủy
cốc phát đan dược cho nàng và Doãn Tử Chương, lần thứ hai khi hắn ở núi
Tuệ Lữ chịu trách nhiệm tiếp dẫn đệ tử núi Ứng Bàng, đối mặt với khiêu
khích của mấy người núi Ngẫu Nguyên, hắn chẳng những không bênh vực lẽ
phải, ngược lại ra ám hiệu cho đối phương đổi cách khác hạ thủ với bọn
họ, hai người ở trong động phủ Trịnh Quyền tình cờ bắt gặp mấy lần, vẫn
luôn nhìn nhau không thuận mắt.
Bốn bề vắng lặng, nhìn ánh mắt nham hiểm của Thành Khuê Bổn, nàng rất sợ, giống như đang có mưu đồ xấu gì với nàng.
Căn cứ vào tin tức vụn vạt nàng hỏi thăm được, không quá khó hiểu vì
sao Thành Khuê Bản lại bất mãn với nàng, hắn ta cảm thấy nàng đoạt đi vị trí đệ tử nhập thất của Trịnh Quyền trưởng lão.
Nhưng người này cũng không biết nghĩ lại, sư phụ nàng đâu nói chỉ thu nhận một đệ tử nhập thất, hắn có bản lãnh gì có thể tiếp tục cố gắng a! Đố kỵ oán hận nàng có tác dụng gì? Thật là không sao hiể được.
Chu Chu nhìn một chút, trong dược điền cách đó không xa có một số đệ
tử đạo động đang chăm bón linh dược, tim đang thấp thỏm rốt cuộc bình
tĩnh lại, gần đây có người, hẳn là hắn sẽ không dám làm gì nàng.
Thành Khuê Bản dùng ánh mắt căm ghét nhìn nàng một cái, nói: “Sư phụ
phân phó, sáng sớm ngày mai ngươi mang một thùng nước linh tuyền đưa đến chỗ Vưu tổ sư, đi sớm về sớm đừng làm hỏng việc.” Nói xong cũng không
quay đầu lại xoay người rời đi.
Chu Chu thở phào, buông lỏng thân thể nằm trên cỏ, nguy hiểm cuối cùng đã được giải trừ rồi.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng luôn mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Chuyện đưa nước linh tuyền không phải nàng chưa từng làm, chẳng qua
thường ngày nàng luôn len lén xin Doãn Tử Chương giúp đỡ, đường núi Ứng
Bàng cao chót vót gập ghềnh, còn phải mang một thùng nước, đối với nàng
mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đệ tử bình thường không có tư cách bước vào động phủ của Vưu tổ sư,
tạm thời Chu Chu muốn tìm người khác hỗ trợ là rất khó, vì chuyện nhỏ
này đi phiền toái Bùi Cốc thì quá khoa trương, ngày mai không thể làm gì khác là dậy sớm làm cu li rồi.
Sáng sớm hôm sau, chân trời mới lộ ra chút màu trắng bạc, Chu Chu đã bò dậy đến suối múc ra nước đi về phía đỉnh núi Ứng Bàng.
Đường núi càng lên càng hiểm trở, thang đá chỉ chứa được một người đi qua, phía bên là vách đá dựng đứng, Chu Chu vịn lan can dựa vào vách
núi, từng bước từng bước đi lên trên, mây mù tuyết trắng lơ lửng phía
dưới chân, dõi mắt nhìn lại, không nhìn thấy dưới vách đá là cái gì, chỉ thấy biển mây to lớn xinh đẹp được ánh bình minh chiếu vào, giống như
tiên cảnh làm lòng người vui vẻ sảng khoái.
Cảm giác đứng trên mây quen thuộc như vậy, Chu Chu xách thùng nước
thẫn thờ chốc lát, nhưng không nhớ ra nổi mình đã từng nhìn thấy biển
mây khi nào, cho nên lắc đầu rồi tiếp tục đi lên.
Đoạn đường núi này thoạt nhìn bình thường, song trên thực tế có pháp
trận cao minh khống chế, nếu không phải mang theo Yêu Bài tùy thân chứng minh thân phận, thì nàng căn bản không có cách nào an toàn tiến vào.
Chu Chu cứ đi ba bước lại nghỉ một chút, tim chợt cảm thấy lạnh băng, giống như nguy hiểm đang tới gần, nàng cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn
chung quanh, một bóng đen nho nhỏ từ bên trên bay nhanh về phía này.
Cả người Chu Chu lông tơ dựng đứng, mở to mắt nhìn bóng đen kia từ xa lao đến gần, thẳng tới hướng mình, không phải nàng không muốn né tránh, mà là bóng đen kia thật sự quá nhanh!
Là Linh Thứu ngũ trảo! Rốt cục thấy rõ là vật gì bay tới, đáy lòng
Chu Chu hiện lên một câu không biết đã từng thấy qua ở đâu – linh thứu
ngũ trảo, mỏ và móng cứng như huyền thiết (sắt đen), có sở trường phá vỡ cấm chế và trận pháp!
Khó trách nó có thể dễ dàng xông vào phạm vi nơi này, pháp trận cấm
chế bình thường căn bản không ngăn được linh thú có khả năng phá cấm chế bẩm sinh như vậy.
Nơi ngực truyền đến một cơn đau nhức làm người ta hít thở không
thông, Chu Chu hét lên một tiếng, cúi đầu chỉ thấy mỏ chim vừa nhọn vừa
dài như lưỡi kiếm sắc bén thẳng tắp đâm vào vị trí trái tim nàng. Trước
mắt tối sầm, nàng gắt gao túm chặt con Linh Thứu biến thái vô cớ mưu sát mình, thân thể lung lay, trọng tâm không vững lộn khỏi lan can, rơi
xuống vách núi cao vạn trượng.
A Chương. . .Trước khi chìm vào bóng tối vô biên, Chu Chu cúi đầu rên rỉ một tiếng, nhẹ như tiếng thở dài, ngay cả chính nàng cũng không kịp
nghe rõ thì đã tiêu tán trong gió núi mãnh liệt.
Cùng lúc đó, Trịnh Quyền đang ngồi trong tĩnh thất ở động phủ si ngốc nhìn xẻng đào thuốc bằng đồng thau trên tường, sắc mặt bất định lẩm bẩm tự nói: “Ta không muốn hại con bé, là do chính nó quá sơ suất. . . Nàng đúng trách ta thấy chết mà không cứu. . . Chớ có trách ta. Là Tô Lăng, Thành Khuê Bản cấu kết với nhau hại nó, ta sẽ thay nó báo thù !”
Trịnh Quyền vừa giải thích vừa nhấn mạnh, lặp đi lặp lại, bỗng nhiên
lấy tay che mặt không tiếng động khóc lên thảm thiết —hắn hối hận! Nhưng cô bé kia hơn phân nửa đã dữ nhiều lành ít rồi.
Chỉ bởi vì hắn ghen ghét oán giận, cố ý bỏ lỡ cơ hội cứu nàng, hiện tại nói gì cũng đã quá muộn rồi!
Hắn không biết phải làm sao đối mặt với “nàng”, người giao phó Chu
Chu cho hắn, càng không biết làm sao đối mặt với chính mình, tại sao hắn lại biến thành kẻ máu lạnh vô sỉ đến vậy rồi?!
Đáng tiếc đã quá muộn! Hối hận đã quá muộn!
Doãn Tử Chương ngồi trong tĩnh thất ở động phủ của mình, thể xác và
tinh thần chìm trong trạng thái không linh (biến ảo khôn lường), đột
nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng “A Chương”, cả người hắn
run lên, mở choàng mắt.
Là Chu Chu! Trên đời này chỉ còn một mình Chu Chu gọi hắn như vậy! Nàng đã xảy ra chuyện!
Trái tim Doãn Tử Chương giống như bị bóp chặt, không cách nào hít
thở. Không quan tâm tới gì khác, hắn nhảy dựng lên lao ra khỏi tĩnh
thất, chạy đến phía sau, nhảy xuống vách đá.
Phòng của Chu Chu gần vách đá, Doãn Tử Chương vọt vào tiểu trúc nơi
nàng ở, bên trong im ắng không một bóng người. Đồ đạc ngay ngắn chỉnh
tề, giống như chủ nhân tùy thời đều sẽ trở lại.
Doãn Tử Chương bước nhanh ra khỏi phòng, hét lớn: “Chu Chu. . .” Đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng từ dãy núi truyền về.
Gió mát ban mai thổi qua người hắn, đột nhiên hắn cảm thấy một trận lạnh léo thấu xương.
Trong một cung điện nguy nga cách đó vạn dặm, một khối thủy tinh
trong suốt óng ánh được đặt trong trận pháp giữa đại điện, giọt máu đỏ
thẫm lơ lửng bên trong khối thủy tinh đột nhiên bắn ra một vầng sáng
chói mắt y hệt hỏa diễm, chiếu rọi toàn bộ đại điện.
Trận pháp xung quanh khối thủy tinh cũng đồng thời sáng lên từng vầng sáng vàng, phát ra từng đợt âm thanh u u trầm thấp/
Hai thiếu nữ mặc áo trắng canh giữ bên ngoài đại điện bị một màn bất
thình lình này làm cho sợ hết hồn, đang định đi gọi người, thì đã thấy
một cô gái dung mạo như thiên tiên, mặc cung trang màu đỏ đi tới.
Hai thiếu nữ áo trắng nhất tề thở phào nhẹ nhỏm, cung kính quỳ rạp xuống đất nói: “Bái kiến thái tử phi.”