Theo lẽ thường mà nói, Duẫn Tử Chương đánh cháu cố gái của trưởng lão Tô Kinh và hạ nhân của Tô Gia, hẳn phải dẫn tới một trận sóng to gió
lớn mới phải, nhưng đêm dài đằng đẳng trôi qua, đã không ai tới chất vấn chuyện xảy ra, lại cũng chẳng có người đến cửa tìm Chu Chu và Duẫn Tử
Chương xúi quẩy, trừ bỏ bầu không khí trong viện có chút quái dị, thì
nom như chưa có chuyện gì phát sinh.
Cửa phòng của Tô Lăng đóng chặt, bên trong hình như từng có người
tới, bên ngoài thì ngoại lệ vô tin tức, Liêu Vịnh Kỳ vểnh tai chú ý nghe nghóng, sau cùng gần như có thể khẳng định, người của Tô Gia lần này đã có ý chuyện lớn xé nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Bất luận là Tô Gia thật tự nhận mình xui xẻo, hay là nghĩ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bọn họ không thể không nể mặt chọi thẳng với
Duẫn Tử Chương và phong của y là sự thật, chuyện này cũng chứng minh
thái độ của Thánh Trí Phái rồi. Có lẽ vậy, một thiếu niên thiên tài đã
được nguyên anh tổ sư thu làm đệ tử nhập môn, và một cháu cố gái của kết đan trưởng lão, môn phái tất nhiên thiên vị người trước.
Đứng trước lợi ích, thị phi đúng sai trước giờ không quan trọng, chớ
nói lần này là Tô Lăng đuối lý, dù cho nàng ta có lý, chỉ cần Vưu tổ sư
có ý thiên vị, người khác lại có thể làm gì?
Cộng thêm, vị Trịnh trưởng lão thu Chu Chu làm đồ đệ kia ở trong môn phái địa vị cũng không thấp cơ!
Liêu Vịnh Kỳ càng nghĩ càng hối hận, sớm biết sự tình sẽ phát triển
kiểu này, lúc đó nàng phải chủ động thêm chút nữa bước ra cứu Chu Chu,
trông thái độ Duẫn Tử Chương lưu tâm tới Chu Chu, nói không chừng sẽ vì
thế mà nhận tình của nàng, trước kia chuyện ca ca của nàng đã đắc tội
với hai người Duẫn, Chu, cơ hội tốt để tu bổ quan hệ ngay trước mắt,
nàng lại trơ mắt để vuột đi.
Liêu Vịnh Kỳ trái lo phải nghĩ quyết định lôi kéo Duẫn Tử Chương có
lẽ nên bắt tay từ Chu Chu, sáng sớm hôm sau buổi học sớm cũng bỏ, âm
thầm theo đuôi Chu Chu xuất môn nghĩ tìm cơ hội đơn độc cùng nàng ta
“Giải thích hiểu lầm”.
Chu Chu trời còn chưa sáng đã thức dậy đi vào khu rừng nhỏ hái rau,
nấm dại, hôm qua trên đường nàng và Duẫn Tử Chương trở về đã từng trông
thấy không ít.
Rừng núi tràn ngập mùi hương cây cỏ, Chu Chu ghé vào giữa một vùng
hoa cỏ, cây cối, liền cảm thấy thể xác và tinh thần thư thái. Nàng rất
thích loại địa phương mọc đầy thực vật này, một hoa, một cỏ đều khiến
nàng tràn ngập cảm giác thân thiết, nàng phảng phất có thể cảm giác được vận luật hô hấp trải dài của chúng, thậm chí không cần thử đã có thể
biết mùi vị, tuổi tác, tác dụng và công hiệu của chúng.
Hơn hết tất thảy, nàng có thể dễ dàng nhận biết có kẻ theo đuôi nàng vào giữa khoảng đất trời này…
Chu Chu đêm qua sớm đã biết Duẫn Tử Chương ở ngay gần đó chẳng phải
do may mắn, càng không phải vì hai người có tâm linh tương thông, mà do
nàng trời sinh đã có năng lực cảm nhận linh mẫn hơn người, ở phương diện này, thậm chí còn trội hơn các tu tiên giả ở đây, năng lực này đặc biệt mạnh ở giữa nơi cây cỏ sum xuê, huống chi người tới vốn không tận lực
giấu đi hành tung của mình.
“Loại cỏ dại này có thể ăn ư?” Liêu Vịnh Kỳ đi theo sau,
thấy Chu Chu đông bứng một bụi cỏ, tây hái một quả, bận đến không kịp
trở tay, không kiềm nổi có chút xem thường.
Kẻ có đầu óc đều đoán được Chu Chu dự định hái nhặt rau quả dại về
làm điểm tâm, điểm tâm đó tất nhiên cũng có phần của Duẫn Tử Chương, hay là nha đầu này chính là nhờ vào loại thủ đoạn không nhập lưu như thế để đeo bám Duẫn Tử Chương? !
Theo đuôi một chập, đã cách viện của hai người được một khoảng, Liêu
Vịnh Kỳ rốt cục nhịn không nổi đặt câu hỏi, còn đặc biệt chọn một đề tài mà Chu Chu thấy hứng thú.
Chu Chu nắm lấy một gốc cỏ nhỏ gân lá toàn màu tím sậm bứng lên khỏi
mặt đất, bỏ vào trong rổ, không chút bất ngờ ngẩng đầu lên nói: “Có thể.”
Duẫn Tử Chương đêm qua mới sửa trị Tô Lăng xong, Liêu Vịnh Kỳ này tâm mắt rất nhiều, tuyệt đối trong lúc này sẽ không đến tìm nàng xúi quẩy,
Chu Chu nhìn rõ kẻ đến là nàng ta thì rất yên tâm.
Thế nhưng, nàng quả thực không muốn tiếp xúc với nữ nhân này, thành ra, trả lời vô cùng ngắn gọn, không có nửa chữ dư thừa.
“Sư muội rất am hiểu những thứ hoa hoa cỏ cỏ này nhỉ, thảo nào
được Trịnh trưởng lão chấm trúng. Ta vốn nghe nói Trịnh trưởng lão thu
ngươi làm đồ đệ, còn thật có hơi lo lắng đấy… Ngươi một nữ hài tử, ai…” Liêu Vịnh Kỳ tỏ ra ngập ngừng, vẻ mặt úp mở, nói không rõ ràng mà thả mồi.
Chu Chu nhìn nàng ta chẳng trả lời, Liêu Vịnh Kỳ không nén khỏi có
chút tức giận, nha đầu đần độn này, không hỏi thử xem nàng lo lắng
chuyện gì sao?
“Ta về gấp làm điểm tâm, đi trước.” Chu Chu rốt cục nói được một câu dài, sau đó, không đợi Liêu Vịnh Kỳ phản ứng kịp, nhấc rỗ lên xoay người đi ngay.
Liêu Vịnh Kỳ luôn tỏ ra hết sức kiêu ngạo trước mặt nàng, bỗng nhiên
tìm nàng bắt chuyện, kẻ ngu cũng biết có vấn đề, còn về chuyện nàng ta
nhắc tới, Chu Chu kỳ thực hơi tò mò, nhưng nếu nàng không mau trở về
chuẩn bị thức ăn đưa qua cho Duẫn Tử Chương, tên gia hỏa kia nhất định
sẽ nổi cơn điên lên nhéo lỗ tai nàng.
Về chuyện Liêu Vịnh Kỳ lo lắng, qua trận lại hỏi thăm cũng không
muộn, dù sao nàng cũng ở trong Nguyên Thủy Cốc hết tháng này, vẫn chưa
phải chạm trán với vị Trịnh Quyền trưởng lão kia mà.
Liêu Vịnh Kỳ lần thứ hai bị ăn bánh lơ, nhìn theo bóng lưng Chu Chu
đi xa, mặt biến sắc như tắc kè hoa, nàng không thể hạ mặt đuổi theo dây
dưa, tiểu nha đầu này sao phản ứng trì độn như thế?
Duẫn Tử Chương làm sao có thể giữ cái thứ ngớ ngẩn ấy bên người, còn bảo vệ bằng mọi cách? ! Đúng là bị quỷ nhập!
Chu Chu không lâu đã về tới viện, tiếp đó, động tác giết gà rửa rau
cực kỳ nhanh, không quá một buổi cơm, đã nấu xong món mì gà nấm, mùi
thơm của thức ăn lan ra, chỉ khiến cho mấy thiếu nữ khác trong viện đứng núi này trông núi nọ, cả buổi học sớm cũng không còn tâm trí tiếp tục.
Chu Chu gấp mì sợi ra, đổ nước gà, các thứ vào trong hộp, tắt bếp lò, cầm hộp đồ ăn đi tới viện của Duẫn Tử Chương. Lâm Thanh Ba và Nhạc Linh Nhi dọc đường không có xuất hiện, đêm hôm qua Duẫn Tử Chương đánh người lập uy quá sinh mãnh, các nàng hiện nay cho tiền cũng không dám đùa với Chu Chu.
Chu Chu đêm qua cố ý vô tình dụ cho Tô Lăng động thủ, kỳ thực là muốn đạt tới hiệu quả này, từ phản ứng của đám nữ hài tử có thể nhìn ra, chỉ có Nhạc Linh Nhi tính nết cũng không tệ, những người còn lại đều không
phải người tốt gì, để các nàng lẻ tẻ từng người tới sinh sự, chẳng thà
cho các nàng ta chịu chút chấn động ngay từ đầu, một tháng tiếp theo
này, nàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Căn viện của Duẫn Tử Chương cũng có năm gian phòng, đều đã có người
vào ở. Chu Chu đi vào trong viện, lập tức cảm giác được có nhiều cặp mắt ý tứ bất minh rơi xuống người mình.
Duẫn Tử Chương ngửi thấy mùi thơm thì kết thúc buổi học sớm, mở cửa
phòng cho Chu Chu vào, một tô mì gà nấm lớn đảo mắt đã bị ăn sạch, ngước lên, mắt chăm chú nhìn phần Chu Chu, mới ăn được phân nửa, có vẻ như
vẫn còn chưa no mà căn dặn: “Ngày mai làm nhiều một chút, chỉ một tô như vậy, không đủ nhét kẻ răng.”
Ngươi thường ngày cũng chỉ ăn bấy nhiêu đây! Chu Chu phản bác trong bụng, nhưng mặt rất thật thà, đáng yêu gật đầu đáp lại.
Chu Chu mới vừa ăn xong bên ngoài đã truyền tới tiếng chuông du dương, Duẫn Tử Chương kéo Chu Chu dậy nói: “Đi tới Thái Huyền Đàn trước, đồ đạc để lúc về dọn tiếp đi.”
Hôm qua, Kim Vạn Lượng đã năm lần bảy lượt dặn dò, hôm nay chưởng môn nhân giáo huấn người mới trên Thái Huyền Đàn, bảo bọn họ nhất định phải có mặt đúng giờ.
Mấy thiếu niên khác trong viện cũng nhao nhao ra khỏi cửa, thấy Duẫn
Tử Chương và Chu Chu cùng nhau bước ra, vẻ mặt có hơi quỷ dị. Một thiếu
niên có đôi mắt đào hoa dài, đẹp trong đám khẽ lẩm bẩm một câu: “Còn tưởng là thiên tiên tuyệt sắc gì…”