Thời điểm được Tiểu Trư và bạn bè ủng hộ thì Chu Chu sử dụng các
chiêu số từng bước trở thành quán quân yếu nhất trong lịch sử Đại Bỉ đệ
tử ngoại môn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngay khi trận chung kết trên võ đài kết thúc, Chu Chu dùng năm trận
toàn thắng để tiến vào chung kết, ngoài ra còn có một tên đệ tử tu vi
Luyện Khí Kỳ tầng chín của núi Muội Viễn may mắn không đụng phải Doãn Tử Chương, cũng toàn thắng vào vòng kế tiếp. Doãn Tử Chương cùng với bốn
gã đệ tử khác đồng dạng là bốn thắng một thua, phải tiến hành tỷ thí một lần nữa, xác định Doãn Tủ Chương cùng với hai trong số họ đoạt được tư
cách tiến vào trận chung kết .
Dĩ nhiên ở vòng tỷ thí này Doãn Tử Chương không cần tham gia, chỉ có
bốn đệ tử cùng một hàng kia tiến vào tỷ thí, trong tổ cũng không có
người nào lên tiếng dị nghị. Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Doãn
Tử Chương tuyệt đối là người có tư cách tiến vào trận chung kết kia đi .
Trong tổ của Núi Ngẫu Nguyên cũng chỉ có một tên đệ tử Luyện Khí Kỳ
tầng chín là có khả năng thắng nhất, nhưng lại bị Doãn Tử Chương dùng
một chiêu đánh cho thành trọng thương, không có cách nào tiếp tục dự
thi, mấy người còn lại thành tích bình thường, đây hoàn toàn không chút
nào ngoài ý muốn chính là toàn quân bị diệt, Hàn Hanh lại liên tiếp bị
đánh bại năm trận, oán hận mà rời đi.
Năm trong bảy tổ lọt vào danh sách tiến vào trận chung kết thì núi
Ứng Bàng chiếm được hai, coi như là thành tích vô cùng tốt, Doãn Tử
Chương thì thôi đi, Chu Chu yếu như vậy thế nhưng xếp hạng còn cao hơn
cả Doãn Tử Chương, điều này khiến vô số người không biết nên khóc hay
nên cười , việc này khiến danh tiếng luyện chế bùa của Đệ Thiền Thượng
cũng tăng lên một tầng.
Đề Thiền Thượng dương dương đắc ý, so với việc mình thắng được trong
trận chung kết còn muốn hưng phấn hơn, quyết định tối nay trở về tiếp
tục chuẩn bị mấy tờ bùa phòng thân mạnh hơn cho Chu Chu.
Chu Chu đêm qua hỏi hắn muốn có bùa hỏng, nói có thể cầm đi dọa
người, hắn còn không đồng ý, không nghĩ tới Chu Chu thật sự lại đem đi
dùng với đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng tám khiến hắn ta rớt đài. Thực tế cũng
chỉ có tiêu hao một cái bùa mà thôi .
Tiểu sư muội thông minh như vậy, cho dù có là phế vật không thể tu
luyện hắn cũng nhận. Nhiều lắm là khi xuống núi nhìn thấy người quen
thuộc ở môn phái khác thì làm bộ không nhận ra. . . . . .
Ai ai! Trong thời gian hắn trở lại ở trên đường vẫn khoác lác với
người ta rằng mình sẽ có một tiểu sư muội xinh đẹp, nếu để cho người ta
thấy bộ dáng này của Chu Chu…….. Hắn không bị bọn họ cười chết mới là
lạ, thử hỏi sau này làm sao còn mặt mũi mà đi ra ngoài giang hồ?
Chu Chu thấy trên mặt hắn ta đang hưng phấn thoáng chốc trở nên như đưa đám, liền hỏi: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Đề Thiền Thượng nhìn Doãn Tử Chương rồi lại quay lại nhìn Chu Chu,
còn có những người bên cạnh đang cười giống như là mình chiến thắng, thở dài một tiếng: “Tiểu sư muội, giá như muội có thể xinh đẹp hơn một chút thì tốt!”
Chu Chu nháy mắt mấy cái. Lường trước câu kế tiếp hắn nhất định không nói được lời hữu ích, vị đại sư huynh này cũng không che dấu sự khinh
bỉ và bất mãn đối với dung mạo của nàng, nàng cũng lười tức giận .
Quả nhiên Đề Thiền Thượng tiếp tục nói: “Nếu như muội là một mỹ nhân
yểu điệu, hôm nay ba người bọn hắn chủ động nhận thua muội, đó chính là ‘ anh hùng khom lưng vì nụ cười của giai nhân’. Truyền đi cũng là một
đoạn giai thoại phong lưu . Nhưng là bộ dáng kia của muội. . . . . . Ai ai. Tuy nhiên Doãn sư đệ cũng không cần quá thương tâm, mặc dù ngươi
không bằng đại sư huynh ta, còn có Nhị sư huynh, Tam sư tỷ ngươi nữa.
Nếu tại Đại Bỉ đệ tử ngoại môn không đạt được toàn quân thắng lợi ,
chúng ta cũng sẽ không ghét bỏ sự yếu ớt của ngươi . Nói như thế nào
ngươi coi như là thua ở trong tay người trong nhà! Ha ha ha ha!”
Doãn Tử Chương liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Nhàm chán!”
Trong lòng hắn cũng không thể nói là hoàn toàn không có tiếc nuối, dù sao đối với hắn mà nói. Đời này chỉ biết tham gia một lần Đại Bỉ đệ tử
ngoại môn. Nhưng với chiến tích toàn thắng mà không có chút nào tỳ vết
so với việc Chu Chu có thể tiếp tục ở lại phái Thánh Trí thì hắn cảm
thấy vế sau càng quan trọng hơn, cũng cần hơn.
Chu Chu len lén nhìn hắn một cái, cúi đầu không nói.
Lúc này tất cả mọi người đều không nghĩ tới, trong cuộc đời đối chiến của Doãn Tử Chương chỉ có duy nhất một lần nhận thua, chiến tích một
lần thất bại duy nhất này đối với truyền kỳ bất bại của hắn để lại một
giai thoại, chẳng qua giai thoại kia cũng với sự kiện hiện tại đã là hai phiên bản không giống nhau rồi.
Mọi người đi đến trung tâm trước đài nhìn danh sách hai mươi bốn đệ
tử ngày mai tiến vào chung kết tái đấu, Núi Ngẫu Nguyên có hai gã đệ tử
mới tấn chức Trúc Cơ là Sa Càn Đạo và Vưu Hạo Kiệt trên bảng nổi danh,
cho dù núi Ứng Bàng có tổng cộng ba người vào, núi Tuệ Lữ chỉ có hai
người, hai ngọn núi cao nhất này vốn cực kỳ thiếu đệ tử ngoại môn, có
thể có người vào thì đã xem như là đáng quý, còn lại bốn ngọn núi cao
nhất đại khái có sáu người nữa vào danh sách. Hầu như đều là đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng chín , kém cỏi nhất cũng là đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng tám,
Chu Chu coi như là ngoại tộc duy nhất.
Doãn Tử Chương xem danh sách. Đối với Chu Chu nói: “Ngày mai ngươi
lên đài nếu có người khó dễ với ngươi, thì lấy bùa của đại sư huynh đánh ra ngoài. Không nên cậy mạnh gượng chống, có biết hay không?”
Chu Chu đã tiến vào chung kết tái chiến, không cần thiết phải cùng
người mạo hiểm đánh nhau đến chết sống nữa, hắn hôm nay thấy Bối Túy bị
bùa đánh xuống đài nhưng hoàn hảo không tổn hao gì, liền động tâm tư
này. Hắn cũng không muốn Chu Chu tùy tiện nhận thua người khác, không
phải sợ đánh mất mặt mũi của mình, cũng không muốn nàng phải khom lưng
yếu thế trước mặt mọi người , bị người khinh bỉ.
Chu Chu bình thường thoạt nhìn rất dễ bắt nạt , nhưng không phải là
người nào bắt nạt nàng thì nàng đều chịu nhượng bộ . Có khi hắn thậm
chí cảm thấy Chu Chu không thèm để ý đến những chế nhạo dè bỉu của những người khác, là bởi vì nàng không thèm để ý, khinh thường so đo với đám
người bọn họ, hay hoặc giả là chắc chắn hắn sẽ ra mặt thay nàng.
Hắn không biết tự tin của nàng là từ đâu tới, hoặc là nói, hắn không
biết đây rốt cục có phải ảo giác của chính mình hay không , nhưng trong đáy lòng hắn cũng không thích những người khác bắt nạt nàng. . . . . .
chỉ có hắn mới có thể bắt nạt nàng thôi.
Đêm qua hắn thấy Chu Chu hết sức tích cực mà chuẩn bị cho trận đấu,
mặc dù không biết nguyên nhân gì làm cho nàng ấy bỗng nhiên trở nên có ý chí chiến đấu sục sôi như vậy , nhưng hắn cũng phát hiện Chu Chu cũng
không muốn nhận thua .
Hôm nay nàng may mắn dụng kế thắng Tô Lăng cùng Bối Túy, nhưng nếu
như tiến vào chung kết tái chiến mà lại sử dụng lại thủ đoạn kia đối với những người này, những chiêu số như vậy sẽ rất khó có được hiệu quả .
Vạn nhất tình thế không tốt thì cho nổ tung bùa đánh mình xuống đài
—— có chiêu thức bảo vệ an toàn cho tánh mạng của mình như vậy, hắn cũng đồng ý cho Chu Chu thử đọ sức.
Chu Chu thật biết điều đúng lúc gật đầu đáp ứng, xoay người nhưng len lén kéo Đề Thiền Thượng, kín đáo đưa cho hắn ba bình Uẩn Nguyên Đan ,
khẩn cầu: “Đại sư huynh, huynh làm thêm cho ta chút ít bùa lợi hại hơn
có được hay không?”
Uẩn Nguyên Đan chính là linh đan tam phẩm chuyên dụng cho tu sĩ Trúc
Cơ Kỳ nhằm tu bổ chân nguyên , ở môn phái mỗi tháng mỗi đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ được chia cho một viên, giống như Đề Thiền Thượng là đệ tử
nhập thất của Nguyên Anh tổ sư nên được ba viên . Trong ngày thường Đề
Thiền Thượng tất nhiên không nỡ tùy tiện ăn, không nghĩ tới Chu Chu vừa
ra tay chính là ba bình lớn, mỗi bình ít nhất có hai mươi viên!
Đề Thiền Thượng đang cầm ba bình đan dược ánh mắt nhìn thẳng, xúc
động nói: “Được! Có loại đan dược tốt như vậy, ngày mai ít nhất chuẩn bị cho muội mười lăm tấm bùa Cửu Chuyển Cương Lôi chú. Nhưng tiểu sư muội, muội cũng đã lọt vào chung kết tái chiến rồi , còn liều mạng như vậy
làm gì?”
Hắn mới vừa rồi cũng nghe thấy lời nói của Doãn Tử Chương …, cảm thấy Chu Chu thật sự không cần thiết tới mức không biết tự lượng sức mà đi
theo những nhân vật đứng đầu đệ tử ngoại môn kia để quyết đấu .
Chu Chu nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn thua. . . . . . Càng không muốn nhận thua những người khác.”
Trong lòng nàng có một ý nghĩ ngây thơ trẻ con, nàng muốn cho tất cả
những người nhạo báng Doãn Tử Chương nhận thua nàng, muốn cho mọi người
biết, bọn họ không sánh bằng nàng, càng không sánh được bằng Doãn Tử
Chương! Bọn họ không có tư cách giễu cợt Doãn Tử Chương!
Đề Thiền Thượng không thể hiểu những ý nghĩ quanh co khúc khuỷu trong lòng Chu Chu , nhưng cũng khiến hắn thưởng thức chí khí của Chu Chu ,
lúc này vỗ tay nói: “Tốt! Không hổ là tiểu sư muội của Lão Tử , tối nay
Lão Tử liều mạng cũng muốn làm ra bùa cho muội!”