Edit: Asita
Lý sư huynh bên cạnh lại không lạc quan như hắn:” Linh thú bên cạnh
xú nữ (nữ nhân xấu xí) kia quá lợi hại, cho dù những súc sinh kia đuổi
theo bọn chúng thì cũng không làm gì được.”
Trương sư huynh gằn giọng nói:” Nhện cấp bốn tất nhiên là không làm gì được, nhưng đệ quên uy áp từ bên hồ truyền đến sao?”
“Yêu thú cấp năm?” Mấy đồng môn còn lại nghe hắn nói như thế, cũng giật mình, sắc mặt biến đổi, rồi rối rít hỏi.
Người mà Phó Dung Tiệp gọi là Tất sư đệ thất thanh kêu:” Không phải
mọi người đều bảo yêu thú trong Đoạn Tiên Cốc này không thế vượt qua cấp bốn sao?”
Yêu thú cấp năm có thực lực tương đương với tu sỹ Kết Đan kỳ, hơi nữa đã được mở linh trí, căn bản không phải đối thủ mà bọn họ có thể địch
nổi. Nếu trong Đoạn Tiên Cốc có quái vật như vậy tồn tại, bọn họ quả
thực chính là đồ ăn đưa đến miệng nó.
Trương sư huynh nặng nề hừ một tiếng, nói tiếp:” Khi Sư phụ biết phái Phách Thiền lấy Thiên Tinh Như Ý ra làm phần thưởng thì đã biết bọn họ
có chủ tâm bất lương, muốn đối phó Phái Thánh Trí , không nghĩ rằng bọn
họ lại độc ác như vậy. Chẳng qua không biết bọn họ còn có thủ đoạn gì
nữa không? Rõ ràng là muốn tiêu diệt giết chết hết mấy tiểu tặc của Phái Thánh Trí ở chỗ này.”
Đào sư huynh vốn không nói gì, rốt cuộc cũng nhịn không được:” Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trương sư huynh nhíu mày nói:” Vũng nước đục tranh giành này chúng ta không nên dính vào, lập tức đi về phía tây tụ tập tất cả người của
chúng ta lại. Không cầu có công lao, chỉ cần không quá mất mặt là được,
dù sao lần này cũng có Phái Thánh Trí đứng cuối rồi. Nếu thực sự không
được thì chúng ta liền xé bùa rời đi, yêu thú cấp năm không phải chúng
ta có thể đối phó, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.”
Bọn người của Phó Dung Tiệp nhìn nhau, nghĩ đến cũng thấy chỉ có thể làm thế.
Doãn Tử Chương và Chu Chu đi được một đoạn, thì Chu Chu bỗng nhiên
nói:” Có chút không ổn, những con nhện kia vẫn đi theo ở phía sau, có lẽ bọn chúng không bỏ được Linh Thù Quyết này. Đáng tiếc không có nhị sư
huynh ở đây.”
“Làm sao?” Sao Chu Chu bỗng nhiên lại nhắc tới cái người âm hiểm kia? Hắn ta ở đây thì có thể có ích lợi gì, có thể lợi hại hơn so với ta
sao? Trong lòng Doãn Tử Chương có chút khó chịu.
“Muội nhớ Bùi sư huynh có nói trong Đoạn Tiên Cốc, ở gần hồ có một
cốc nhỏ, nếu như Nhị sư huynh hỗ trợ bày trận, chúng ta dụ lũ nhện đến
đó thì có thể thu thập từng con một. Có nhiều yêu nhện cấp bốn như vậy
lần này nhất định chúng ta sẽ thắng.” Chu Chu rất hy vọng sớm giải quyết xong lũ nhện rồi xé rách bùa để rời khỏi địa phương này.
Chu Chu càng nói càng vui vẻ, bỗng nhiên từ phía sau có một trận âm
phong thổi qua, mội mùi tanh hôi khiến người ta mao cốt tủng nhiên (rợn
hết da gà) của lũ yêu nhện theo gió thổi tới.
Chu Chu có cảm giác này liền quay đầu nhìn lại, ở sươn núi phía xa
chi chít yêu nhện khổng lồ nhìn như một đường kẻ màu đen. Đứng đầu có
một con yêu nhện thân thể đen nhánh, toàn thân tỏa ra ánh sáng bóng màu
bạc đặc biệt, mặc dù không quá nổi bật so với những con yêu nhện khác
như cái loại khí thế vương giả trên người nó đủ để nói rõ hết thảy.
Những con yêu nhện khác ở trước mặt nó đền cong cong mấy đôi chân dài,
cố gắng dán thân thể xuống mặt đất, tư thái vô cùng thuần phục, nhún
nhường, không có chút xíu giống bộ dạng hung mãnh khi vây công bọn họ.
Doãn Tử Chương nhận thấy được tình hình bất ổn, hắn bình tĩnh nhìn
con Nhện đen lông bạc kia, hít thật sâu một hơi rồi nói:” yêu thú cấp
năm.”
Mặc dù trong lòng bọn họ sớm đã có tính toán đến trường hợp xấu nhất
là có thể đụng phải yêu thú cấp năm, nhưng khi thật sự đụng phải thì vẫn thấy hết sức chấn động.
“Nếu lát nữa tình thế không ổn, muội xé bùa đi ra ngoài trước, không
được do dự.” Doãn Tử Chương biết con yêu nhện cấp năm này khó đối phó,
liền dặn dò Chu Chu.
Chu Chu run giọng hỏi:” Vậy còn huynh?”
Doãn Tử Chương gõ đầu nàng một cái:” Đồ con heo, đánh không lại ta còn không biết chạy ư?”
Chu Chu ôm chặt Tiểu Trư nói:” Ta cho Tiểu Trư đi thiêu chết nó.”
Doãn Tử Chương liếc mắt nói:” Yêu thú cấp năm tương đương tu sỹ Kết
Đan kỳ, nó có đốt được không? Vạn nhất nó bị con yêu nhện này ăn mất,
muội có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Chu Chu vuốt ve lớp lông xù mềm mại, nhìn bộ dạng Tiểu Trư không có
chút khí thế nào, trong lòng cũng có chút bồn chồn. Nàng nhớ tới đủ loại miêu tả về hỏa linh trên sách, còn có sư phụ đã nói nàng và Tiểu Trư
hợp thể có thể đạt tới tu vi tương đương tu sỹ Nguyên Anh hậu kỳ, nếu
một mình nó chắc ít nhất cũng có thể đạt tới bằng tu vi của tu sỹ Nguyên Anh kỳ.
Chuyện này nàng không thể nói tỉ mỉ với Doãn Tử Chương, chỉ có thể cắn môi kiên trì đáp:” Nó có thể.”
Hai người vừa nói chuyện, thì đàn Nhện đã từ từ tiến tới, một mảnh
đông nghịt, có ít nhất ngàn con. Tiếng chân bọn chúng cọ qua bụi cỏ sàn
sạt, tiếng ken két của bọn chúng do hành lễ mà động chạm làm lộ ra hơi
thở tử vong đáng sợ, như muốn tiêu diệt tất cả.
Trong những con Nhện này thì có ít nhất một nửa là yêu thú cấp bốn,
đại quân yêu nhện như vậy, dù tu sũ Kết đan kỳ gặp phải cũng sẽ sợ hãi.
Doãn Tử Chương kéo Chu Chu lại gần hắn hơn một chút, ánh mắt của hắn
hơi do dự rồi cuối cùng dừng lại chăm chú nhìn vào vương giả trong đại
quân yêu nhện. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần có thể giải quyết
mối họa lớn nhất này, thì những yêu thú cấp bốn chưa có linh trí khác
không thể gây ảnh hưởng cho hắn và Chu Chu.
Chu Chu mở Bát diện Kim Tước Bình ra, Doãn Tử Chương cũng để Bát Vân
thoi sẵn sàng, chỉ chờ lũ yêu nhện đến gần hơn một chút bọn họ sẽ cho
Tiểu Trư xông lên phóng lửa đốt Chu vương (vua nhện), nếu có thể thành
công thì tốt nhất, nếu như không được cũng có thể tranh thủ chút thời
gian mà chạy trốn.
Mặc dù Doãn Tử Chương vẫn tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng hắn
cũng không mù quáng đến mức tự tin mình với tu vi Trúc cơ trung kỳ lại
có thể ở hoàn cảnh nhiều yêu nhện cấp bốn xung quanh thế này mà khiêu
chiến được với Chu vương cấp năm. Hơn nữa có Chu Chu đứng ở bên cạnh,
hắn không muốn bởi vì mình mạo hiểu làm bừa mà khiến nàng lâm vào hiểm
cảnh.
Khoảng cách của hai bên nhanh chóng từ hơn mười trượng giảm xuống dưới mười trượng, không khí rất căng thẳng.
Bỗng nhiên đội ngũ hai bên trái phải của đại quân yêu nhện có rối
loạn kịch liệt, ở giữa xuất hiện những tiếng la mắng hoặc hô to có quen
thuộc, có xa lạ, có hai nhóm người đang đồng thời xông về phía bọn yêu
nhện, cách không xa phía sau bọn họ là một nhóm yêu thú lớn như thủy
triều đuổi tới.
Đề Thiên Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục cùng những đồng môn Phái
Thánh Trí khác cũng có trong nhóm người này, thậm chí còn có năm tu sỹ
của Phái Thống Chướng vừa tách ra lúc nãy. Đuổi theo phía sau bọn họ
phần lớn là yêu thú cấp bốn, hình thù kỳ quái loài nào cũng có, tất cả
đều diện mạo dữ tợn giương nanh múa vuốt, bất cứ lúc nào cũng muốn cắn
xé người. Đó là lý do vì sao bọn họ thấy rõ ràng phía trước có một đoàn
yêu nhện cấp bốn nhưng cũng không dừng bước vẫn xông tới, thật sự do
không còn đường có thể trốn được.
Nếu như có thể khiến bọn yêu thú đang đuổi theo phía sau bọn họ lao
vào hỗn chiến với nhau nói không chừng bọn họ còn có một cơ hội tìm
đường sống.
Thạch Ánh Lục tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy hai người Doãn Chu liền
lớn tiếng hỏi thăm, gặp lại vào tình huống như thế này thật không biết
nên khóc hay cười.
Hai nhóm người bọn họ còn khá hơn đệ tử ba phái khác, trừ năm người
Phái Thống Chướng, thì còn có sáu đệ tử tinh anh Trúc cơ kỳ của phái
Thượng sư, nhưng mười đệ tử Trúc cơ kỳ của phái Phách Thiền giờ chỉ thấy có ba người ở đây, ba đệ tử tinh anh nhất trong số mười người này đều
không có mặt.
Trong lúc hỗn loạn, Chu Chu và Doãn Tử Chương cũng không kịp cùng
đồng môn nói nhiều, Chu Chu ôm lấy Tiểu Trư, thúc giục nó phun ra một
luồng hỏa diễm, lập tức tạo thành một lối đi trong đội ngũ yêu nhện. Đề
Thiên Thượng và đệ tử Phái Thánh Trí lần đầu tiên thấy uy thế phóng lửa
của Tiểu Trư, cũng bị dọa cho sợ hết hồn, nhưng phản ứng kịp ngay lập
tức, vội vàng thừa dịp xông đến hội họp cùng một chỗ với Chu Chu và Doãn Tử Chương.